Quả Chanh Nhỏ

Chương 5: Quả Chanh Thứ 5




Ảnh chụp buổi sáng hôm Ninh Manh đội nón xanh thật sự bị người chụp phát trên Weibo, đương nhiên Tô Hoài cũng không có may mắn thoát khỏi, cũng ở trên ảnh chụp.

Có lẽ là thật sự kỳ lạ, Weibo này được chia sẻ hơn ngàn lần trong nửa giờ, rất nhiều người bình luận ở bài đăng chính.

Lầu 3: Hỏa tốc vây xem, để lại tên trước khi HOT!

Lầu 28: Nữ sinh này có điểm đáng yêu a ha ha ha!

Lầu 35: Đây là Tô Hoài, xong rồi, đàn anh muốn phát hỏa ô ô ô...

Lầu 45: Cầu phương thức liên hệ của tiểu ca ca này!!

Làu 77: Này không phải Tô Hoài ở nhất trung sao? Bên cạnh chính là Ninh Manh có phải không??

Lầu 143: Ngọa tào*, Tô Hoài!

 *Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...

Ngoài ra còn có một vài từ khác biến tấu, ví dụ như là "Ta thảo", "Ta dựa vào (Ta kháo)", "Vụ thảo"... Trên cơ bản đều phát âm là [wo·cao] hoặc [wu·cao]

......

Sự việc phát triển với tốc độ cực nhanh, ngay cả bạn học trong lớp cũng thấy được Weibo này, có bạn học nữ tương đối thân quen với Ninh Manh liền trực tiếp cầm điện thoại lại đây hỏi: "Ninh Manh! Đây không phải là cậu cùng với Tô Hoài sao!"

Ninh Manh nhìn một cái rồi gật đầu:  "Đúng vậy, Tô Hoài cậu xem! Đây không phải ngày là hôm chúng ta đi học......"

Tô Hoài đã sớm giành trước một bước cầm lấy điện thoại, bạn học nữ bị hoảng sợ, lại thẹn thùng lại sợ hãi mà đứng ở đó.

Nam sinh ngồi gương mắt hỏi cô: "Ai đăng?"

Ngữ khí cực lạnh.

Bạn nữ lắc đầu thật mạnh: "Không biết, mình cũng vừa thấy."

Tô Hoài nắm chặt điện thoại, người bên trái lại còn cười hì hì nói: "Tô Hoài cậu mau xem này, ảnh chụp cậu thật đẹp."

Bạn nữ bên cạnh hít ngược một hơi lạnh.

Cô ước gì có thể lấy lại điện thoại rời đi hiện trường, cô thật sự không biết Ninh Manh vì cái gì mà dám không có việc gì mà một lần lại một lần khiêu chiến tính tình của Tô Hoài.

Tô Hoài quay đầu âm thanh vững vàng mà nói với cô nàng: "Ninh Manh, về sau trên đường đi học cách xa tớ một chút."

Anh thật sự không nghĩ ảnh chụp của cô bị phát trên mạng, cô không chê mất mặt, nhưng, anh ngại.

Ninh Manh nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, qua ba giây nhẹ nhành lắc đầu, bộ dáng ngoan ngoãn trả lời: "Không cần."

Tiếu Du ngồi bên kia cũng thấy được bài Weibo này, cô ta xoay người nhìn Tô Hoài rồi lại nhìn đến Ninh Manh cùng anh vừa nói vừa cười, trong lòng nhớ đến sự tình lần trước liền tức giận.

Nghĩ thầm mình không thu thập được cậu ta, thì phải tìm người. Vì thế lên QQ nhắn cho khuê mật, cũng là Nhất Trung hoa hậu giảng đường An Chi Dao đưa cô ta tin tức.

Đó chính là ảnh chụp Tô Hoài cùng Ninh Manh, Tiếu Du còn gửi thêm ảnh Tô Hoài nắm tay Ninh Manh, chính là muốn cho An Chi Dao nổi nóng.

Qủa nhiên, rất hiệu quả, giữa trưa cùng ngày Ninh Manh ra khỏi phòng học lấy nước bị người hất đổ.

Đi theo phía sau An Chi Dao không chỉ có Tiếu Du, còn có thêm hai nữ sinh của ban khác, mỗi người đều trang điểm, nước hoa trên người nồng nặc làm cho Ninh Manh đau cả đầu.

Cô nàng chỉ cao một mét sáu, những người khác đều gần một mét bảy, trái phải đều vây xung quanh, không thấy được đầu.

Ninh Manh nhìn mấy nữ sinh trước mặt, trong đầu đột nhiên hiện lên tình tiết khi dễ trong truyện tranh vườn trường, đột nhiên tay chụp lại, giống như trò chơi đoán chữ hỏi: "Các cậu đây là muốn khi dễ tớ sao?"

Mặt đầy tò mò, một chút sợ hãy đều không có.

An Chi Dao xem bộ dáng của cô nàng như này trong lòng càng khó chịu, người lại lại xấu lại lùn, có tư cách gì mà ở cạnh Tô Hoài lâu như vậy.

Cô ta khoanh tay lại, ngạo khí nhìn xuống cô nàng: "Tôi nói, cậu có thể hay không không cần lại quấn lấy Tô Hoài?"

Ninh Nanh cố gắng lý giải một chút những lời này, vởi vì theo cảm nhận của cô nàng, rằng mình trước nay đều không có quấn lấy Tô Hoài, mà là nỗ lực kiên trì theo đuổi Tô Hoài. Cho nên cô khó hiểu lắc đầu: "Tớ không có quấn lấy cậu ấy."

Tiếu Du cười lạnh: "Này còn không quấn lấy? Tôi gần đây mới biết được cậu không chỉ quấn lấy Tô Hoài lúc cao trung, mà từ nhà trẻ đã bắt đầu quấn lấy người ta đi, thật khoa trương, một chút thẹn tâm cũng không có."

An Chi Dao nghe được lời này sắc mặt càng không tốt, cậu ta cư nhiên cùng Tô Hoài từ nhỏ đã nhận thức.

Lực chú ý của Ninh Manh không ở trên lời nói của cô ta, mà là cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Tiếu Du thật lâu, hôm nay Tiếu Du chỉ trang điểm nhẹ, cho nên Ninh Manh xem xét một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ.

Cô nàng nói: "Nga, cậu chính là bạn họ trang điểm ngày đó. Thật xin lỗi, ngày đó tớ ở trước mặt nhiều người nói mắt hai mí cậu dán rớt, làm cậu xấu hổ, thật sự ngượng ngùng."

Cô là nghiêm túc xin lỗi, nhưng lời này Tiêu Du càng nghe càng tức, vừa định mở miệng mắng, lại bị An Chi Dao ngăn trở.

An Chi Dao một chút đều không quan tâm các cô đã từng xảy ra việc gì, cô ta chỉ quan tâm đến Tô Hoài.

Cô ta từ nhỏ tồn tại tựa như nữ thần, việc này khiến cô ta tạo thành tính cách tâm cao khí ngạo, gặp ai cũng chướng mắt. Tô Hoài là người đầu tiên mà cô ta thích, cô ta tự nhận nam sinh này cũng nên thích cô ta.

Ai biết mỗi một lần cùng cậu ấy chào hỏi, đối phương đều lãnh đạm gật gật đầu không chút để ý mà rời khỏi, cô ta vốn tưởng rằng đây là tính cách của đối phương, ai ngờ phía sau khi nào cũng có một nữ sinh, nữ sinh này cư nhiên là Ninh Manh.

Cô ta từ năm trước đã coi Ninh Manh như cái đinh trong mắt, chính là mỗi lần muốn cậu ta mất mặt, lại luôn thất bại.

An Chi Dao không tin cô nàng không có lòng tự trọng, liên trực tiếp hỏi: "Cậu có biết hay không Tô Hoài không thích cậu?"

Da mặt dày, cũng sẽ có chỗ yếu ớt, cũng sẽ bị thương đến, An Chi Dao nghĩ, Tô Hoài là nhược điểm của cô ta, thì cũng là nhược điểm của Ninh Manh, chính cô ta không chiếm được, cũng không thể để cậu ta được thoải mái.

Ninh Manh lại cơ hồ không nghĩ ngợi mà trả lời: "Biết mà."

Nói ra dễ dàng như vậy, thật đúng là không giống bộ dáng bị thương.

An Chi Dao tiếp tục nói: "Vậy cậu có biết hay không cậu như vậy Tô Hoài sẽ thấy cậu rất phiền phức."

Ninh Manh lắc đầu, chắc chắn nói: "Tô Hoài không có nói qua cậu ấy phiền tớ."

An Chi Dao có chút vô ngữ, cô ta không biết Ninh Manh thật khờ hay giả ngu, như thế nào mà đao thương bất nhập.

Nhưng kì thật cô ta đoán đúng rồi, Ninh Manh có nhược điểm, nhược điểm cũng thật sự là Tô Hoài, chính là có thể làm cô nàng bị thương cũng chỉ là Tô Hoài.

Nhưng nếu có thể thương đến cô nàng người kia cũng sẽ không thương cô.

An Chi Dao còn muốn nói thêm, phía sau đã bị người khác đánh gãy: "Tụ tập đánh bạc?"

Người đến thanh âm thanh thanh lãnh lãnh, tuy ràng có điểm vui đùa, nhưng lời nói rõ ràng sinh khí, An Chi Dao không cần quay đầu cũng có thể biết là ai.

Ninh Manh từ bên trong ló đầu ra, hướng anh vẫy tay: "Tô Hoài, cậu như thế nào lại ra đây."

Tô Hoài nhìn các cô một cái: "Giữa trưa không nghỉ ngơi, chạy ra làm gì?"

Ninh Manh quơ quơ ly nước trong tay trả lời anh: "Tớ ra lấy nước."

"Không hỏi cậu." Tô Hoài liếc mắt một cái cũng không nhìn cô nàng, thẳng tắp mà nhìn An Chi Dao, đó là ánh mắt chất vấn.

" À." Ninh Manh buông tay.

An Chi Dao bị nhìn thẳng hoảng sợ, nhưng cô ta biết không thể hoảng được, không thể làm Tô Hoài biết cô ta tới tìm phiền toái cho Tô Hoài, không thể làm Tô Hoài chán ghét.

Cô ta không dám nhìn vào đôi mắt anh, chỉ nói một câu: "Tớ tới tìm bạn học Ninh Manh nói vài lời."

Tô Hoài ánh mắt lạnh đến hù chết người, An Chi Dao không có nhìn đến, nhưng là Tiếu Du thấy được, cô ta cũng xen vào nói nhanh một câu: "Thật sự tìm bạn học Ninh Manh nói chuyện......"

"Nói chuyện mà cần kết bè kết phái? Cần ngay thời gian này?" Tô Hoài ngữ khí lãnh đạm, chi bằng đây mới là tính cách thật sự của anh.

Ở Ninh Manh trước mặt nhìn không được là bởi vì đối với cô nàng đều vô dụng......

An Chi Dao không tìm được cớ, cô ta vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Tô Hoài sẽ quản chuyện Ninh Manh, cũng vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng được rằng Tô Hoài sẽ che chở cậu ấy.

Trong lòng  cô ta không cam lòng lại ghen ghét, cố tình vì cái gì là Ninh Manh.

Không phải đều nói Ninh Manh đơn phương theo đuổi Tô Hoài sao, tình huống hiện tại là như thế nào.

An Chi Dao nói không nên lời, Tô Hoài cũng như cũ mà nhìn cô ta.

Dưới tình hướng giằng co của đôi bên, Ninh Manh đi ra kéo ống tay áo của Tô Hoài, Tô Hoài cúi đầu nhìn cô nàng, sau đó Ninh Manh vươn tay muốn sờ trán anh, kết quả vươn ra phát hiện đối phương quá cao, chính mình căn bản sờ không tới.

Bất đắc dĩ, đành phải buông tay, hướng anh nói một câu: "Tô Hoài, cậu nhíu mày chẳng đẹp chút nào."

Tô Hoài nhìn cô nàng duỗi tay như thế theo bản năng định khom lưng, nhưng cũng may đối phương đúng lúc buông tay xuống nên anh không có làm ra động tác mất mặt như vậy.

Cũng không biết là giận cái gì, Tô Hoài nói một câu "Không có lần khác.". Liền xoay người đi.

Trong lòng Tô Hoài bực bội, quan trong hơn là mình lại vì Ninh Manh mà tức giận, cô nàng này đối với mình quan trọng vậy sao?

Thật là không chịu nổi......

Chịu không nổi cảm xúc của mình bị cô nàng chi phối.

Qủy mới biết anh vừa rồi thấy Ninh Manh hơn hai mươi phút còn không có trở về làm nóng nảy, trực tiếp mặc kể ủy viên kỷ luật đi ra khỏi phòng.

Tô Hoài nghĩ, nhất định là Ninh Manh đi theo bên người mình đã lâu, cho nên trong tìm thức đem cô biến thành sủng vật, phi, ai muốn loại sủng vật này, là trở thành vật phẩm tùy thân, cho nên, một khi cô nàng bị khi dễ mới có thể không thoải mái như vậy.

Anh không có khả năng thích Ninh Manh, anh cũng không nghĩ thích cô.

An Chi Dao bị cảnh cáo còn đứng tại chỗ, cô ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai dùng ngữ khí này nói chuyện, cô ta luôn được coi như công chứa, luôn được hưởng vạn thiên sủng ái.

Phía sau Tiếu Du cắn môi thêm mắm thêm muối: "Dao Dao. Ninh Manh thật sự quá đáng, cậu ta nhất định đã nói trước cho Tô Hoài, nếu không......"

"Câm miệng!" An Chi Dao tức giận rống lên một câu.

Nhìn phía trước trên hành lang kia có hai bóng dáng, nam sinh như là không quan tâm đi phía trước, nữ sinh vẫn luôn chạy chậm đuổi theo, giống như lúc trước An Chi Dao mỗi một lần đều gặp qua hình ảnh giống nhau.

Nhưng cô ta trước nay không có giống như bây giờ mà nhìn kỹ hai người, nam sinh kia tuy rằng đi nhanh nhưng là đi vài bước sẽ thả chậm tốc độ. quay đầu xem người phía sau không biết bao nhiêu lần, biểu tình trên mặt so với vừa rồi lạnh nhạt thì bây giờ có bao nhiêu ôn hòa.

Đây là bọn họ nói Ninh Manh đuổi theo Tô Hoài lì lợm đeo bám?

An Chi Dao là người thông minh. Tô Hoài không có nói rõ ràng, cô cũng biết chỉ dựa vào mấy câu kia, ý tứ của Tô Hoài cũng rõ ràng mà thấy được.

Lập trường của cậu ấy, là Ninh Manh.

Thật đúng là ba người thành chợ, nói bậy một hồi.

Tự giễu mà cười cười, cô thật là tâm cao khí ngạo qua đầu mới có thể cho rằng Ninh Manh là một bên tình nguyện.