Quả Chanh Nhỏ

Chương 47




Ngày hôm sau, Tô Hoài bị cuộc gọi của Ninh Manh đánh thức, tối qua bị tên Lục Thiệu Phong liều mạng kéo đi chơi game đến hơn 2h đêm, hại anh ngủ không ngon, mí mắt nặng trĩu không mở nổi.

Lúc này bấm nghe điện thoại cũng ỉu xìu không chút sức lực: “Alo…”

“Tô Hoài, anh còn dậy sao, giờ là 9h rồi đó.” Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng của cô gái, có điều truyền tới lỗ tai Tô Hoài thì không còn được rõ ràng lắm, vì vốn dĩ anh còn đang mơ mơ màng màng.

“Ừm…” Anh trả lời qua loa, giọng điệu không hề hung dữ, thậm chí còn rất dịu dàng.

Với Ninh Manh, anh cơ hồ chẳng còn tính gắt ngủ gì nữa, dường như tất cả mọi tính xấu ở trước mặt cô đều tem tém lại rất nhiều, giống như sợ hung dữ một chút sẽ dọa sợ con gái nhà người ta.

Ninh Manh tiếp tục nói: “Tô Hoài, bao lâu nữa thì anh tới lấy lại khăn quàng cổ vậy?”

Anh trở mình, đôi mắt vẫn nhắm tịt như cũ, giọng nói có chút khàn khàn: “Lát nữa đi.”

Người ở đầu bên kia hình như cũng cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, liền đưa ra đề nghị: “Nếu không thì em mang qua cho anh nhé? Dì có nhà không anh?”

Lời này đột nhiên làm anh bừng tỉnh hơn phân nửa, anh phớt lờ luôn nửa câu sau nói luôn: “Được.”

Ninh Manh chưa bao giờ đến nhà Tô Hoài, bởi vì trước giờ bản thân anh luôn đối xử với người ta rất lạnh lùng, còn về phần hai nhà quen biết đã lâu, thì cũng vì tính cách mẹ Tô nên trước giờ cơ bản đều là Tô gia đến nhà Ninh gia.

Ninh Manh cũng chưa từng nhắc đến chuyện đến nhà anh, đây chính là lần đầu tiên, chính vì vậy, anh không khỏi nổi chút bọt sóng nhỏ trong lòng.

Vốn còn định ngủ tiếp, bây giờ đến cảm giác cũng không còn, mẹ anh đã ra ngoài từ sớm, quần áo bẩn trong sọt còn chưa giặt, một đống bát ăn xong để trên bàn vẫn còn nguyên xi, trên sofa thì bừa bãi, còn có hai vỏ chai rượu đang nằm chềnh ềnh trên mặt đất, đúng là một khung cảnh hỗn độn.

Tô Hoài vuốt vuốt ấn đường, đây đều là kiệt tác của bà mẹ anh cả.

Thật sự, đôi khi anh không hiểu nổi một người phụ nữ lười biếng như mẹ anh, sao mà bố anh có thể nhìn trúng được chứ, lại còn rất cưng chiều bà ấy, tất cả việc nhà đều sai anh đi làm.

Đồng thời trong sự so sánh, anh cũng phát hiện ra Ninh Manh thực sự không phải chỉ ngoan một-hai chút.

Nhưng mãi sau này anh mới hiểu ra, thật sự thích một người sẽ không nỡ để cô ấy làm thêm một chút việc, sợ bị va bị chạm, lúc nào cũng chỉ muốn ôm trong lòng mà cưng chiều.

Có điều bây giờ, bạn học Tô Hoài vẫn chưa lý giải ra được.

Anh miễn cưỡng đi dọn dẹp một lượt mọi thứ từ lớn đến nhỏ trong nhà, ít nhất là để trông không quá bừa bộn.

Vừa mặc xong quần áo thì đúng lúc chuông cửa cũng vang lên, anh lê đôi dép bông đi ra, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình nhưng đang bật lò sưởi nên cũng không quá lạnh, lúc chạm vào tay nắm cửa cũng chỉ dừng lại một chút.

Khoảnh khắc mở cửa ra, anh ngáp mạnh một cái, him híp mắt lại làm bộ vừa mới bị đánh thức, thế nào, đau lòng không, áy náy không. 🤷‍♂️

Nếu cảnh này mà để mẹ anh nhìn thấy, chắc chắn bà sẽ nói: “Trẻ trâu!”

Nhưng Ninh Manh thì tin sái cổ…

Tay cô đang cầm một chiếc túi kraft, vừa thấy Tô Hoài vẫn đang mặc đồ ngủ, tinh thần có vẻ không tốt liền đau lòng hỏi: “”Tô Hoài, có phải tối qua anh ngủ muốn lắm không? Em đánh thức anh rồi sao?”

Người trước mặt vẫn đang cố gắng diễn, anh đưa tay nắm lấy sống mũi, nhìn cô một cái rồi đi vào: “Không sao, em vào đi.”

Ninh Manh gật gật đầu, đang cởi đôi giày da nhỏ ra thì đột nhiên lại lúng túng không thay nữa, liền nhìn thấy chàng trai ném sang cho cô một đôi dép bông màu hồng nhạt, cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “A, là của dì sao?”

“Không, là của em.”

Ninh Manh vui vẻ thay dép, không phải là giọng điệu thăm dò gì hết, chỉ là nghĩ sao nói vậy hỏi: “Tô Hoài, sao anh lại mua dép cho em?”

Tô Hoài: “…”

Vì sao ư, đương nhiên là để lúc cô tới có thể thuận tiện đi nó.

Tuy nhiên, nói vậy không phải là đang chứng minh trước đây bản thân vẫn luôn chờ mong cô tới nhà hay sao, như vậy thì mất hết mặt mũi, khẩu tâm bất nhất, những cái loại chuyện thế này tự anh biết là được rồi, nói ra thì quá là mất mặt.

Anh cầm cốc nước thủy tinh lên, uống ngụm nước nóng làm ấm cổ hỏng rồi nói: “Mẹ anh mua.”

Ninh Manh không nghĩ nhiều, vô cùng chân thành nói: “Vậy thực sự cảm ơn dì nhiều.”

Tô Hoài không vui, bổ sung thêm một câu: “Kiểu dáng là anh chọn.”

Ninh Manh hơi khen ngợi: “Cảm ơn anh, Tô Hoài.”

Lúc này Tô Hoài mới vừa lòng, dắt người nọ đi về phía phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Manh đến nhà Tô Hoài, đương nhiên cũng là lần đầu tiên vào phòng ngủ của anh, phòng ngủ của con trai quả nhiên là rất gọn gàng và giản dị, không có mấy cái trang trí không cần thiết, mặt tường trắng tinh như vừa mới được quét sơn, phòng ngủ cũng khá rộng, có 1 chiếc giường, 1 chiếc TV màn hình tinh thể lỏng và một chiếc máy tính để bàn.

Ninh Manh lấy chiếc khăn quàng cổ trong túi giấy kraft đặt lên bàn cho anh: “Hôm qua em chỉ cất cho anh, không làm bẩn đâu.”

Cô nhớ rõ Tô Hoài có thói quen sạch sẽ.

Tô Hoài thất thần, giờ anh còn quản chiếc khăn quàng cổ bẩn hay không bẩn cái gì chứ, anh đang tự hỏi làm thế nào để tiến thêm một bước nữa với cô nữa đây.

Thấy cô cứ đứng đó, anh nói: “Em ngồi đi.”

Ninh Manh gật đầu ngồi xuống, là ngồi lên giường anh.

Tô Hoài: “…”

Trong đầu Tô Hoài lại hiện lên một đống thứ ba lăng nhăng, anh cảm thấy gần đây mình có chút đen tối, luôn nghĩ đến những hình ảnh kỳ quặc với cô gái thuần khiết nhà người ta.

Là một thằng con trai trưởng thành có một thể xác và tinh thần hoàn toàn khỏe mạnh, Tô Hoài tự nhận tư tưởng mình luôn rất lành mạnh, phù với giá trị quan cốt lõi của các thanh niên tốt trong xã hội, nhưng không biết sao gần đây càng ngày càng đi lệch hướng.

Sau khi tự khiển trách mình một trận, anh lên tiếng: “Em muốn uống gì không?”

“Sữa nóng đi.”

Tô Hoài xoay người đi ra ngoài đổ nước, trước nay anh không uống sữa bao giờ, nhưng trong tủ lạnh sẽ luôn có một hộp dự phòng, chính là chuẩn bị cho Ninh Manh, chính vì vậy mà mỗi lần sữa sắp hết hạn sử dụng, mẹ anh vừa oán thán vừa uống cho hết.

Có một lần, Lục Thiệu Phong đến nhà anh chơi, lúc đi lục tủ lạnh tìm đồ uống, đã nhìn thấy bên trong có cả hộp sữa còn chưa mở, liền cầm lên cười nhạo anh: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn uống sữa, nghĩ mình là con nít à?”

Chàng trai nọ đang cầm con chuột chơi game, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trả lời ngắn gọn: “Không phải tôi uống.”

Lục Thiệu Phong liếc nhìn rồi đặt lại: “Không phải cậu uống, không lẽ là cho Ninh Manh?”

Anh chỉ đừa giỡn một chút nhưng không ngờ Tô Hoài lại không phản bác, thản nhiên “ừm” một tiếng.

Lục Thiệu Phong còn tưởng mình nghe lầm, đi lại gần khoa trương nói: “Không phải chứ, cậu mới nói cái gì?”

Không đợi Tô Hoài tiếp lời, anh lại lắc đầu tặc lưỡi: “Tô Hoài, cậu đúng là bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp đó nha, ở trường học thì đối xử với người ta hờ hững, nhưng trong nhà đã chuẩn bị luôn đồ uống người ta muốn rồi, có phải còn định mua luôn cái giường cho người ta dọn vào ở hay không?”

Anh vỗ vai Tô Hoài trêu chọc, nhưng người nọ chỉ bấm nhẹ con chuột, giọng nói bình tĩnh: “Không mua, một cái đủ rồi.”



Lục Thiệu Phong trợn mắt chữ a miệng chữ o, Tô Hoài quả là người khẩu thị tâm phi nhất mà anh từng gặp, bên ngoài thì tỏ ra không có ý gì với con gái nhà người ta, vậy mà sau lưng lại mỗi ngày lập mưu làm sao để lừa người ta đem về nhà.

“Anh Hoài đúng là thánh bốc phét.” Anh thật lòng thật ý tán dương. 🙄

Đổ sữa xong cho vào lò vi sóng hâm nóng trong 1 phút, Tô Hoài mang vào phòng ngủ, cô gái vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đợi anh, dáng ngồi rất ngay ngắn, nếu anh mà không biết đây là thói quen của Ninh Manh, chắc chắn sẽ nghĩ cô đang rất khẩn trương.

“Này.” Anh đưa cho cô.

Ninh Manh nhận lấy, sự ấm áp ở trong lòng bàn tay cực kỳ thoải mái, nhưng bây giờ cô lại có hơi nóng.

Nhà Tô Hoài có bật hệ thống sưởi sàn nên nhiệt độ cơ thể bản thân luôn ấm áp, Tô Hoài chỉ mặc có bộ đồ ngủ cổ lật mong manh mà còn không thấy lạnh thì Ninh Manh bọc cả cái áo bông dày hơi nóng là điều bình thường.

Cô đặt ly sữa lên bàn, ngẫm nghĩ rồi quyết định hỏi anh trước: “Tô Hoài, em có thể cởi áo ra không?”

Tô Hoài: “…”

Anh cảm thấy đưa Ninh Manh vào phòng đúng là tự mình cái tìm khổ, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn cổ, đối phương lại không hề cảm thấy câu nói của mình có ý nghĩa gì khác, bổ sung thêm câu: “Em có hơi nóng.”

Nhìn vẻ mặt đơn thuần của người nọ, anh còn có thể có biện pháp gì được, chỉ đành nghẹn khuất nói: “Em cởi đi.”

Được sự cho phép của Tô Hoài, Ninh Manh sột soạt cởi mấy cái cúc sừng trâu rồi treo áo trên giá treo bên cạnh, bên trong cô mặc một chiếc áo sơ mi voan màu xanh nhạt, cổ áo có gắn một chiếc nơ hình con bướm, phía dưới mặc một chiếc chân váy tennis kết hợp với đôi tất lụa đều màu trắng.

Ánh mắt Tô Hoài đi lướt qua thân thể của cô gái không qua ba giây rồi dừng lại trên đùi có hai giây. 😶

Ninh Manh thực sự rất gầy, mặc áo khoác vào còn cảm thấy tròn tròn, chứ bây giờ thoạt nhìn chỉ thấy đôi chân vừa nhỏ lại vừa thẳng, ngoại trừ mỗi cái chiều cao hơi thấp một chút thì dường như không còn khuyết điểm nào hết.

Tô Hoài mở TV cho cô xem còn bản thân thì bật máy tính chuẩn bị chơi game, Ninh Manh cứ thế vừa cầm ly sữa uống, vừa xem TV.

Hôm nay thời tiết khá âm u, không thích hợp để ra ngoài cho lắm, vì vậy Tô Hoài cũng để thả người lòng vòng trong nhà.

Vừa online, Lục Thiệu Phong đã đập vào mặt anh: 【Tô Hoài, lại lại lại chơi game nào, thiếu mỗi cậu thôi đó!】

Tô Hoài: 【Mời tôi vào.】

Vào phòng, có ba người không quen biết, chỉ có một người quen là Lục Thiệu Phong, Tô Hoài nhắn tin riêng cho anh ta: 【Bạn cậu?】

Lục Thiệu Phong: 【Không.】

Tô Hoài: 【Không quen cậu mời vào làm gì?】

Lục Thiệu Phong: 【Mời đại thôi, đều là anh em, nhờ cậu dắt tôi cùng thăng hoa nha.】

Tô Hoài: 【…】

Ba người anh em kia đơ hết cả người, vừa mới bắt đầu ván game đã bị người đối diện lần lượt thu lượm từng cái đầu người một, vẻ mặt Tô Hoài không chút cảm xúc điên cuồng ph4t tiết ngoài dã khu làm Lục Thiệu Phong nhịn không nổi chửi:

【Tôi đi đây, các bé cô nhi [*]!】

[*] theo nghĩa đen thì ai cũng biết ròi, còn nghĩa trong game này thì là trong trường hợp quá cu đơn, không nhận được sự giúp đỡ của đồng đội, chết không ai cứu,…

Tô Hoài cười lạnh, không thèm để ý đến anh ta.

Ninh Manh ngồi ở mép giường, ngồi đến rã rời, hơn nữa cứ giữ mãi một dáng ngồi thực sự là có hơi mỏi người liền theo bản năng định bò lên giường, nhưng cô sực nhớ ra đây là giường của Tô Hoài, tùy tiện leo lên thì có vẻ không tốt cho lắm, vì vậy đã lên tiếng hỏi anh: “Tô Hoài, em có thể trèo lên giường được không?”

Lúc này, Tô Hoài đang nhấn chuột cực nhanh, tiếng bàn phím vang lên tiên tục kéo dài, chỉ có 1/10 lực chú ý được đặt lên người Ninh Manh, anh còn chưa hiểu rõ hết lời nói của cô, đã nói một tiếng: “Ừm.”

Có được sự cho phép trèo lên giường, Ninh Manh vui vẻ trèo lên tiếp tục xem TV.

Tô Hoài nhìn chằm chặp lên góc trên cùng bên phải 22 vs 8 của màn hình, thao tác không hề có một chút lộn xộn, một người một mình đấu với hai người cũng không thành vấn đề.

Lục Thiệu Phong bắt đầu thói nịnh bợ hàng ngày: 【Anh Hoài cân được cả đám.】

Lúc này, Tô Hoài không còn tập trung như vậy nữa, giọng nói Heo Peppa truyền đến bên tai anh, khóe miệng anh cong lên, quay đầu lại nhìn cô, đang định nói “Em vẫn còn xem hoạt hình?”, nhưng vừa quay đầu Tô Hoài lại kinh ngạc.

Cô gái nhỏ cuộn tròn chân ngồi dựa vào giường anh, mắt dán vào TV với vẻ thích thú, trong tay vẫn còn cầm cốc sữa, chân váy tennis rất ngắn nhưng lại vừa vặn che đi những bộ phận không nên lộ ra.

Tô Hoài tắc nghẽn máu não nhấn chuột sai, sau đó bị bên kia giết ngược lại, Lục Thiệu Phong không bình tĩnh nổi vội vàng gửi mấy chuỗi:

【???】

【Cái thao tác thần cmn tiên gì vậy???】

【Ninh Manh tới nhà cậu nên cậu mộng du đấy à??】

Giờ mà còn phải nói là tới nữa, không chỉ vậy mà cô còn mang theo cả tầm ảnh hưởng dữ dội nữa kìa, anh thực sự có chút không đỡ nổi.

Tô Hoài ổn định lại tâm trạng rồi trả lời: 【Trượt tay.】

Rốt cuộc, trong nửa ván sau, anh đã không tập trung nhìn vào Ninh Manh nữa, cuối cùng, dẫn ba tên cô nhi và 1 tên ăn hại đi phản công và giành được thắng lợi.

Bây giờ Tô Hoài cũng không còn tâm tư nào để chơi game, anh nói thêm 2-3 câu rồi offline, mặc kệ mấy tên bên kia đường mạng khóc cha gào mẹ đòi chơi thêm một ván, tuyệt tình tắt máy tính.

Anh cảm thấy anh nên dạy dỗ lại Ninh Manh tử tế, làm sao có thể trèo loạn lên giường của con trai được chứ.

Lúc anh tắt máy tính xong nhìn sang, TV không còn chiếu heo Peppa mà đổi sang một bộ phim cổ trang rồi.

Trên tay cô gái vẫn đang cầm nửa ly sữa, đoán chừng là vừa mới ra ngoài lấy thêm, anh đứng lên đi lại mép giường, quỳ gối trái lên giường, một tay nhấc cổ tay Ninh Manh, giọng nói hơi hung dữ: “Sao em có thể…”

Lời còn chưa dứt, mới bắt đầu mà đã kết thúc hoàn toàn.

Bởi vì trong lúc cô gái nhỏ đang tập trung xem phim, đột nhiên bị người ta kéo cổ tay làm một phen hoảng sợ, chiếc ly trên bàn tay kia trượt xuống, đổ sữa.

Đổ cũng không quan trọng, vấn đề là nó lại đổ lên đùi.

Ninh Manh có chút lờ mờ, nhìn thấy sữa đổ trên người cô và cả trên ga giường liền hấp tấp nói: “A em xin lỗi, Tô Hoài, em cầm không chắc…”

Tô Hoài: “…”

Cô vừa nhảy xuống giường vừa ra vẻ muốn gỡ ga giường ra giúp, nhưng Tô Hoài nhìn đến vệt trắng sáng chói trên cặp đùi trắng nõn của cô thì hơi thở lại trở nên hỗn loạn, với một thằng con trai đã qua thời kỳ dậy thì như anh, đây là một việc hết sức bình thường.

Anh túm cái người đang loi nhoi kia lại nhét vào toilet, rồi lấy một chiếc áo sơ mi màu xám từ trong tủ ra đưa cho cô: “Thag đi.”

Sau đó liền “bụp” một tiếng đóng cửa toilet lại, động tác rất nặng nề, tạo ra âm thanh rất to.

Ninh Manh cắn cắn môi, làm sao bây giờ, Tô Hoài nhất định sẽ giận cô, anh có thói quen sạch sẽ như vậy, nhất định sẽ giận cô bất cẩn làm đổ sữa, sao cô không cẩn thận vậy chứ.

Bên trong toilet có một người đang hết sức phiền muộn, còn bên ngoài phòng ngủ là người nào đó đang ngồi bên mép giường hai tay ôm đầu cần gấp sự bình tĩnh.

Cuối cùng bây giờ anh cũng tin câu này, ra ngoài làm việc xấu sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Buổi tối mẹ anh trở về thấy chiếc ga giường được phơi ngoài ban công liền tò mò hỏi: “Không phải ga giường mới giặt sạch sẽ hai ngày trước sao?”

Tô Hoài: “Bẩn rồi.”

Mẹ Tô liếc đôi mắt sắc bén nhìn thấy chiếc áo sơ mi và chân váy trắng đằng sau tấm ga giường, nháy mắt liền hiểu ra điều gì đó, bà cười một điệu khó có thể dùng lời tả được, giọng điệu đoán già đoán non đầy thâm ý: “Con trai, có tiền đồ đó.”

Tô Hoài: “…”