Quả Chanh Nhỏ

Chương 40




Ninh Manh không thay quần áo mà mặc như vậy rồi xỏ đôi giày da nhỏ đi xuống lầu, Tô Hoài đang đứng bên ngoài đợi cô, nhưng khác với thường ngày, hôm nay là thứ 6, rất nhiều bạn học sẽ tranh thủ về nhà, vì vậy người qua lại cũng tấp nập, còn có nhiều những nữ sinh không nhịn được quay đầu lại nhìn chàng trai nọ một chút.

Cô chạy 2-3 bước đến trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của anh khi vừa nhìn thấy Ninh Manh chính là đưa tay vò cho cô đầu bù tóc rối, động tác nặng nề hơn so với ngày thường một chút, tựa như là còn mang theo một loại cảm xúc nào đó.

Ninh Manh cố gắng ngẩng đầu nhìn lên biểu hiện của anh, nhưng lại phát hiện đối phương đang nhìn cô với vẻ mặt khá là bình thản.

Anh vò hết nửa ngày làm đầu tóc Ninh Manh rối tung cả lên mới lấy tay ra khỏi đầu cô rồi nắm tay cô kéo người về phía trước.

Bây giờ đã là hơn 6 giờ, cũng chính là giờ cao điểm của mọi người trong trường học, hầu hết sinh viên đều sẽ đến căng-tin ăn cơm sau khi tan học. Bởi vì thời khóa biểu của Ninh Manh và Tô Hoài không giống nhau nên hầu hết thời gian họ đều không được ăn cơm cùng nhau, chỉ khi hai người không có tiết mới hiếm khi có cơ hội.

Chàng trai dẫn cô đi vòng qua đám đông ra khỏi trường, Ninh Manh hơi nghiêng đầu nhìn căng-tin một chút rồi hỏi anh: “Chúng ta không đến căng-tin à?”

Tô Hoài nhìn cũng không thèm nhìn qua: “Đông lắm.”

Ninh Manh đáp lại một tiếng, cũng không hỏi nữa mà để tùy ý Tô Hoài dẫn đường, dù sao cô cũng chẳng biết được Tô Hoài muốn đi đâu, chỉ cần được đi cùng anh thì chắc chắn là tốt rồi.

Khi đi ngang qua sân bóng rổ, có 7-8 nam sinh đang chơi bóng, trong số họ có 2 chàng trai thường xuyên đi theo Khâu Thần.

Đường Diệu thấy cảnh này thì ngẩn người, nói với Lý Ưng ở bên cạnh: “Ê, mày nhìn hai người bên kia đi, cô gái kia không phải là đàn em mà Khâu Thần nhìn trúng sao?”

Lý Ưng vừa lau mồ hôi trên trán, vừa nhìn về hướng bên đó: “Có vẻ đúng, sáng nay còn bùng nổ trên diễn đàn luôn mà. Có điều nhìn vào tình hình này, người ta là bông hoa đã có chủ rồi kìa.”

Đường Diệu lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chuyện của anh Khâu chúng ta khỏi quản đi, hóng hớt là được rồi, nào, tiếp tục đi.”

Ra khỏi cổng trường, đường phố lúc này ngựa xe qua lại như nước chảy.

Gần xế chiều, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn nơi chân trời đã nặng trĩu, phố cũng đã lên đèn kéo theo những chiếc bóng thật dài của người qua đường.

Bàn tay của Ninh Manh bị anh nắm đến nóng hết cả lên, cô muốn rút ra nhưng lại bị nắm chặt lại, cô nhỏ giọng nói với anh: “Tô Hoài, em nóng.”

Hai người đứng trên vạch kẻ chờ đèn xanh đèn đỏ, sau lưng còn có 2 cô gái cũng đang đi cùng đường, vừa đi còn vừa lén lút nhìn chàng trai phía trước mấy lần, có tâm ý gì đều biểu lộ hết trên gương mặt, nhưng đáng tiếc người ta đã có bạn gái rồi.

Vấn đề là cô bạn gái này trông cũng rất đáng yêu, là kiểu khuôn mặt mềm mại dễ thương, không hề trang điểm thuần tự nhiên, nhưng ngay cả con gái như các cô cũng cảm thấy rất xinh đẹp.

Tô Hoài thấy cô nói như vậy liền nhìn cô một cái, đèn giao thông lúc này đột nhiên chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, sắc mặt anh vẫn không thay đổi nắm tay cô đi về phía trước: “Qua đường thì phải nắm.”

Hai người phía sau: “…”

Họ âm thầm châm chọc trong lòng, không dắt tay thì không qua đường được hay sao, anh cho rằng người ta là con nít đấy à?

Nhưng Ninh Manh vẫn nghe lời, Tô Hoài đã nói như vậy rồi thì cô cũng nghe theo, không cảm thấy có cái gì không đúng hết.

Đợi đến lúc qua đường xong thì lòng bàn tay Ninh Manh bắt đầu đổ mồ hôi, vốn dĩ bây giờ vẫn đang còn là mùa hè, vậy mà Tô Hoài lại bỗng nhiên nói: “Chịu đi.”



Hai cô gái nhỏ vốn dĩ là muốn cùng đi theo một đường để ngắm trai đẹp, mà không hiểu sao lại bị thồn một đống cơm chó, đến lúc đi vào phố ăn vặt mới tiếp tục đi theo nữa.

Nhìn hai người kia đi về hướng khác rồi hai người mới bắt đầu thoải mái nói chuyện: “Eo ơi, thật sự là lâu lắm rồi tớ không anh nào có giá trị nhan sắc cao như vậy.”

“Đúng đó đúng đó, hơn nữa lại còn là kiểu chó săn nhỏ! Siêu chọc ngoáy!” (Tiểu lang cẩu)

“Rõ ràng là kiểu cún con mà! Cậu không thấy anh ấy là kiểu ngạo kiều [*], thật là ngược đãi tui cả đường mà!” (Tiểu nãi cẩu)

[*] là kiểu ngoài mặt thì lạnh lùng, ương bướng, bá đạo, còn bên trong thì ôn nhu, dịu dàng.

“Cái rắm ấy! Người ta là kiểu khí chất cao lãnh đó!”

Hai người cứ thế tranh luận hồi lâu về chủ đề Tô Hoài là cún con hay là chó săn nhỏ, làm những người xung quang không thể không liếc nhìn họ vài lần, nhưng mà đợi đến lúc hai người mua xong bữa tối, ra khỏi phố ăn vặt mà cái đề tài này vẫn chưa tranh luận ra được đến kết quả cuối cùng.

Phố ăn vặt ở gần Hoa Thành luôn rất đông, đa phần đều là các sinh viên không thích đến căng-tin, cảm thấy đồ ăn mà phải chen chúc thì mất ngon, mà Tô Hoài chính là một trong số đó.

Tuy nhiên Ninh Manh thì lại rất thích căng-tin, cơ bản là cô không hề kén ăn chút nào.

Lúc này đã đến giờ cơm tối nên phố ăn vặt vô cùng đông đúc, đều là sinh viên hết giờ học đến mua cơm, có điều vẫn đỡ hơn căng-tin trường một chút, ít nhất cũng đến mức phải phải tình trạng kín người hết chỗ.

Hai người ăn bừa một chút rồi quay lại trường học, cuối cùng trên đường đi về Tô Hoài cũng lên tiếng: “Em có biết chuyện của em trên diễn đàn không?”

Ninh Manh hoảng hốt một chút, trong đầu dường như hiện lên nhưng điều Lâm Vưu Nhiên đã nói với cô, sau đó gật đầu.

Cô không phản ứng với chuyện này là vì cô không để nó trong lòng, mà cô nghĩ Tô Hoài lại là người không thích mấy cái buôn dưa nên nhất định cũng sẽ không để tâm đến mấy loại chuyện kiểu này.

Cô cẩn thận nhớ lại lời nói của Lâm Vưu Nhiên, hình như là lúc cô và đàn anh đi cùng đường bị người ta chụp lén cái gì đó…

Còn chưa kịp nhớ rõ ràng thì trước mắt đã bị một bóng đen bao vây lấy, chàng trai bên cạnh dừng bước cúi người, tựa đầu mình lên trán cô nhìn cô.

Ninh Manh giật cả mình kêu lên: “Tô…”

Nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng thì giọng nói đã bị chặn lại hoàn toàn, cái cảm giác kỳ diệu lần trước đến, cô chỉ cảm thấy hơi lâng lâng, lồng nguc có chút bí bách.

Lần này Tô Hoài hôn cô 5 giây mới buông ra, khuôn mặt cô gái ửng hồng, đương nhiên là do thiếu khí, tâm trạng buồn bực cả ngày hôm nay lúc này mới có thể dịu xuống.

Thực sự là biết cô đi cùng với người khác, còn bị lan truyền khắp nơi khiến cho anh bực bội nguyên một ngày, ngược lại cô thì hay rồi, hỏi cô cô còn trưng cái vẻ mặt cái gì cũng không biết ra nữa chứ.

Tô Hoài vừa nghĩ đến là thấy tứk rồi. 🤣

Cho nên mới muốn dùng cách này thu lại chút lợi tức, hẳn là không quá đáng tẹo nào.

Tô Hoài không do dự một giây nào tự trả lời đáp án: Đúng, không quá đáng.

Trước đến giờ Ninh Manh luôn hơi ngờ nghệch, nhưng lúc này vẫn sẽ hơi luống cuống khẩn trương, ví như bây giờ cô còn không dám nhìn vào mắt Tô Hoài, chỉ cúi thấp đầu, môi hơi hé, cái tên cũng gọi chưa ra.

Chẳng biết tại sao nhưng tâm trạng của Tô Hoài đang cực kỳ tốt, là loại cảm giác thỏa mãn khi cuối cùng cũng đạt được lý tưởng, anh kiên nhẫn nhìn cô, tựa như cố ý trêu chọc cô gái nhỏ mà hỏi một tiếng: “Hửm?”

Ninh Manh hơi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng như bị hấp chín, đôi mắt nai con dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo càng thêm mơ màng.

Tô Hoài vươn tay sờ vào khuôn mặt cô, cô gái mấp máy miệng rồi phát ra một tiếng: “Nấc.” 🤧

Tô Hoài: “…”

Anh cảm thấy Ninh Manh này, EQ thực sự thấp quá mức.

Hơn nữa, hẹn hò với cô, đúng là vô cùng bực bội.

Nhìn Tô Hoài ban nãy còn tươi cười với mình, đảo mắt một cái lại thấy đen mặt quay đầu đi về phía trước, Ninh Manh vội vàng chạy theo hỏi anh: “Tô Hoài, anh làm sao vậy?”

“Tự kỷ.” ಥ‿ಥ

“Hahahahhaha!!!” Lục Thiệu Phong ngồi trong quán trà sữa của trường đập bàn cười như điên, hành động này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quán trà sữa.

Người qua đường đều tự giác cách xa cả mét, giống như đang sợ bị lây nhiễm gì đó, trong lòng thì suy nghĩ: Người này không phải là tên ngốc đó chứ.

Ôi tiếc cho cái khuôn mặt đó

Nguyễn Lê hơi cạn lời nhìn người trước mặt, mới 5 phút đồng hồ trước cô và Lục Thiệu Phong hẹn nhau đi ăn cơm sau khi tan học, sau đó thì đến tiệm trà sữa tán gẫu, không ngờ tới lúc này Ninh Manh lại đột nhiên gọi cho cô.

Lục Thiệu Phong nhìn thấy người gọi đến là Ninh Manh liền lập tức muốn Nguyễn Lê bật cả loa ngoài cho anh nghe với, dù sao nói chuyện với Ninh Manh chắc chắn là không thể không liên quan đến Tô Hoài mà mấy chuyện bát quái liên quan đến Tô Hoài nhất định sẽ làm anh cười chết cho coi.

Nguyễn Lê không lay chuyển được đành phải bật loa ngoài thật.

Cô vừa bấm nhận thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nữ mềm mại: “Nguyễn Nguyễn, Tô Hoài giận tớ rồi.”

Nguyễn Lê liếc nhìn Lục Thiệu Phong, thấy đối phương đang vô cùng hào hứng, trong ánh mắt hiện lên vẻ thúc giục đành bất đắc dĩ hỏi: “Sao vậy Manh Manh?”

Ninh Manh đứng ở ban công ký túc xá cầm điện thoại kể lại trọn vẹn một lần nữa chuyện ban nãy.

Nguyễn Lê: “…”

Lục Thiệu Phong: “…”

Im lặng ba giây, người nào đó bắt đầu cười điên cuồng không ngừng, vừa cười còn vừa nói: “Lợi hại hahahhaha, Ninh Manh cậu đúng là một người lợi hại, cười chết tôi…”

Ninh Manh bị tiếng cười đột ngột trên điện thoại làm cho ngẩn người, load mất một lát mới khẽ hỏi lại: “Bạn Lục?”

Người đối diện cười hết cả hơi không trả lời cô được, cuối cùng vẫn là Nguyễn Lê nhẹ nhàng nói: “Không cần để ý đến anh ta, cậu tiếp tục đi.”

Vậy là Ninh Manh lại ngoan ngoãn tiếp tục kể: “Sau đó Tô Hoài không để ý đến tớ nữa, tớ hỏi anh ấy bị làm sao, anh ấy nói anh ấy tự kỷ rồi.” (¬_¬)ノ

Ở đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một trận cười lớn: “Hahahhahaha!! Đây chính là người mà nên tự kỷ đi được không, Tô Hoài cũng có ngày hôm nay, để cậu ta giả bộ cả chục năm nay, đúng là trời xanh có mắt, đều là báo ứng cả hahahhaha…”

Nguyễn Lê: “…”

Ninh Manh không get được chỗ Lục Thiệu Phong cười, dù sao sóng não của hai người cũng không cùng tần số.

Trong đầu Nguyễn Lê lục ra vô số lời an ủi, cuối cùng thật không dễ dàng mới tìm ra một câu khá thỏa đáng rồi nói với Ninh Manh: “Ừm…Chắc là ngày mai Tô Hoài sẽ không giận nữa, không nghiêm trọng.”

“Thật sao?” Âm điệu cô gái tăng lên, tâm trạng trông có vẻ thay đổi không ít.

Nguyễn Lê nói với giọng khẳng định hơn nữa: “Tin tớ đi, thật đó.”

Nghe thấy tâm trạng Ninh Manh dường như đã tốt hơn còn nói muốn đi đọc sách, Nguyễn Lê mới tùy ý nói thêm với cô vài câu rồi cúp máy.

Cúp máy xong quay đầu lại nhìn Lục Thiệu Phong, vẫn còn đang cười… (٥↼_↼)

Khó khắn lắm mới nhịn được mà không cười, Nguyễn Lê đưa cái người mà chủ quán dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc ra ngoài, còn cười trừ nói ngại quá.

Ngày hôm sau, Tô Hoài lên mạng chơi game thì nhận được lời mời của Lục Thiệu Phong, vừa vào thì đối phương liền gõ một hàng chữ: Tự kỷ ca, chơi song hàng không?

(Chỗ này mà dịch là anh trai tự kỷ nghe hơi kì nhỉ, nên để luôn Hán Việt)

Bàn tay cầm con chuột của Tô Hoài dừng lại, rồi lập tức hiểu ra.

Một giây sau, anh kéo người nào đó vào danh sách đen luôn.

Sau đó điện thoại liền rung lên, là tin nhắn QQ, Lục Thiệu Phong vội vàng nhây ra nhắn: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”

Sắc mặt Tô Hoài vẫn lạnh lùng như thường, mười phút sau mới kéo Lục Thiệu Phong trở về.

Sau đó trò chơi bắt đầu, Lục Thiệu Phong mở micro vừa tán dóc vừa chơi: “Này, tính tình của cậu càng ngày càng kém đó.”

Tô Hoài hạ một khẩu M4 [1] vào nhà bên cạnh rồi thản nhiên trả lại: “Quen là được.”

Lục Thiệu Phong tặc lưỡi: “Bên kia cậu loot đồ [2] xong rồi hả?”

Tô Hoài: “Ờ.”

Nói xong hai người liền chạy bo [3], Lục Thiệu Phong chạy trước thấy nhàm chán lại nói: “Tô Hoài, tôi rất chi là đồng cảm với cậu.”

Tô Hoài không nói gì.

Lục Thiệu Phong lại bắt đầu lầy lội: “Cậu quả thật không dễ dàng gì, hahahaha, không được rồi tôi muốn cười.”

Tô Hoài vẫn không nói gì.

“Có phải Ninh Manh trời sinh khắc cậu không, các cậu đúng là trời sinh một cặp xứng đôi đó hahahaha…”

Lục Thiệu Phong còn chưa ha xong, thì màn hình đột nhiên chuyển sang màu tro, phía dưới hiện ra một dòng chữ: Đồng đội của bạn là Suhuai52 đã giết bạn bằng một phát M416 [4] vào đầu.”

[1,2,3,4] đều là những từ và thuật ngữ trong game, vì là truyện ngôn tình nên tớ nghĩ không cần phải giải thích rõ lắm.

Song song là giọng nói bình thản của chàng trai trong tai nghe: “Cười tiếp đi.”

- -----oOo------