*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với đám người này, Ninh Manh đương nhiên không có phản ứng gì, cậu nam sinh đứng đầu kia vô cùng nhiệt tình, nói: “Bạn học Ninh Manh, tôi là Ngô Tung, màn biểu diễn của cậu hôm party night chào đón tân sinh viên quả thực quá xuất sắc luôn ấy, tôi thật sự vô cùng muốn làm quen với cậu.”
Giọng điệu kia, vẻ mặt kia làm Lâm Vưu Nhiên suýt nữa thì tin.
Cô nhìn đám nam sinh là biết liền mỗi người bọn họ đều chẳng có ý tốt, cái gì mà làm quen bạn mới, không phải đều chỉ vì cái mặt của cô gái nhỏ nhà người ta sao.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần của Ninh Manh khiến cô đột nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô ấy, đang muốn mở miệng giúp cô ấy từ chối đám nam sinh kia thì có người đã đi trước cô một bước.
Người tới có vóc dáng cao khoảng 1 mét 8 mấy, trên người mặc một chiếc áo phông rộng rãi kết hợp với quần cạp cao màu đen, còn có đôi giày đá bóng màu trắng, anh trực tiếp từ phía sau duỗi tay ôm lấy cô gái vào ngực mình.
Anh khẽ liếc đám người một cái, giọng nói đều đều: “Tìm bạn gái tôi có việc gì sao?”
Lâm Vưu Nhiên nhìn chàng trai trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy năng lực bạn trai của anh ta đạt max, hơn nữa kiểu tư thế một tay ôm từ phía sau này thật sự đỉnh của chóp, hãy tha thứ cho cái tâm hồn thiếu nữ bùng nổ trong cô.
Mấy nam sinh ở đây đương nhiên không ngờ tới em gái nhỏ này lại là hoa đã có chủ, hơn nữa “chủ” lại còn đẹp trai đến như vậy, bọn họ căn bản là kém hơn nhiều.
Khí thế như lửa ban nãy ngay lập tức biến mất, chỉ cười gượng nói không có việc gì cả.
Tô Hoài thuận tay trực tiếp giữ chặt Ninh Manh, xoay người một cái rời đi, để lại một đám nam sinh đứng nhìn nhau.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Tô Hoài làm mặt nghiêm khắc hỏi cô: “Không phải đã dặn em không được nói chuyện với con trai rồi sao?”
Ninh Manh lắc đầu nguầy nguậy: “Em đâu có nói, là bọn họ tan học đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa lớp, em không quen ai cả.”
Vội vàng nói xong cô còn sợ Tô Hoài không tin mà nắm lấy tay anh, giọng điệu chân thành: “Thật đó!”
Thực ra Tô Hoài cũng biết chuyện này không liên quan nhiều đến Ninh Manh, là do mấy người đó suốt ngày bám dính lấy, nhìn mà tức.
Trước kia lúc chưa nói rõ anh còn có thể nhịn, chứ bây giờ đã xác định quan hệ rồi, anh đương nhiên phải nắm chắc chủ quyền.
Hai người đang đi thì phía sau đột nhiên xuất hiện một chiếc Porsche màu trắng bạc, lại còn bấm còi 2 lần, âm thanh cực kỳ vang dội.
Chiếc xe chạy đến bên cạnh Ninh Manh thì dừng lại, Ninh Manh nghiêng đầu nhìn nhìn, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra sườn mặt không thể che vào đâu được.
Sống mũi người đàn ông đỡ một cặp kính kim loại, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa ý cười, đôi môi mỏng khẽ mấp máy lên tiếng: “Manh Manh.”
Ngay lập tức trong ánh mắt Ninh Manh tràn ngập vẻ vui sướng, mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông kia: “Chú nhỏ, sao chú lại ở đây?”
Tô Hoài cũng liếc nhìn người đàn ông ở trong xe nhưng cũng không hứng thú đánh giá anh ta, có điều ánh mắt lại nhìn qua cô gái ngồi bên ghế lái phụ, là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi an tĩnh trong xe, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Diệc Thư vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Ninh Manh: “Chú nhỏ đang định đi ăn cơm, Manh Manh có muốn đi cùng không?”
Trong mắt Tô Hoài thì cái động tác này cực kỳ là chướng mắt, anh nắm lấy cổ áo Ninh Manh kéo người về phía sau một bước, bình tĩnh nói: “Không đi.”
Bàn tay đột nhiên lửng lơ nhưng Thẩm Diệc Thư cũng không tức giận, chỉ cười khẽ rồi thu tay lại giống như đã sớm biết Tô Hoài sẽ có phản ứng kiểu này.
Lúc này cô gái ngồi ở ghế lái phụ nãy giờ không nói chuyện lại khẽ quay đầu nhỏ giọng nói gì đó, Thẩm Diệc Thư mới lại đặt tay trái lên vô lăng, nói ngắn gọn với Ninh Manh và Tô Hoài rồi lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, Ninh Manh mới hậu tri hậu giác nói: “Cô gái ban nãy ngồi trong xe chú nhỏ là ai vậy nhỉ, em chưa bao giờ thấy chú nhỏ dẫn cô gái nào đi cùng đấy.”
Ninh Manh vừa nói như vậy, Tô Hoài cũng chợt cảm thấy kì lạ.
Mặc dù đã nghe nói qua những chuyện ong bướm của người đàn ông kia không ngừng, nhưng dường như thực sự chưa thấy chú ta dẫn phụ nữ theo bên mình, có điều lần trước lúc hai nhà cùng ăn cơm, chú ta cũng có nói đang hẹn hò, lại còn là học sinh của mình nữa.
Nghĩ như vậy tức là cô gái ngồi trong chiếc Porsche vừa rồi, đoán không sai thì chính là học sinh kiêm bạn gái của Thẩm Diệc Thư.
Sau khi bọn họ xác nhận đó thực sự là bạn gái của Thẩm Diệc Thư, Ninh Manh mới thốt lên câu tán thưởng: “Chị Sầm thật sự quả là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó nha.”
Tô Hoài nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng: “Anh thấy chị ta là bị mù thì có ấy.”
Không biết là do ý của Thẩm Diệc Thư hay trong party night chào đón tân sinh viên kia Ninh Manh quá thu hút sự chú ý, tóm lại là sau buổi tiệc hôm đó có rất nhiêif câu lạc bộ đến mời Ninh Manh tham gia, ngay cả hội sinh viên cũng đến hỏi cô có ý muốn tham gia hay không.
Ninh Manh có hơi cảm động, suốt mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô được nhiều bạn học hoan nghênh đến như vậy, từ hồi mẫu giáo, ngoại trừ Tô Hoài dường như rất ít bạn học yêu mến cô.
Tuy cô có hơi chậm tiêu nhưng vẫn có thể phát hiện được người khác có ý tốt hay ý xấu, chẳng hạn như trước đến giờ cô luôn cảm giác được những cô gái xung quanh luôn hung dữ nhìn chòng chọc vào cô, lúc đầu cô quả thực không rõ, nhưng sau này cũng từ từ hiểu ra, điều đó có nghĩa là họ không thích cô lắm.
Vì vậy mọi thứ đột nhiên thay đổi khiến Ninh Manh nhất thời rất vui vẻ, thế nên khi chị gái nhỏ là thư ký của hội sinh viên đến kéo tay cô muốn mời cô gia nhập hội, cô liền lập tức đồng ý.
Sau khi đi theo chị gái nhỏ đến phòng sinh hoạt của hội sinh viên, Ninh Manh phóng khoáng tự giới thiệu về mình với mọi người: “Chào mọi người, em là Ninh Manh, đang là sinh viên năm nhất, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn ạ.”
Các đàn anh, đàn chị ở phía dưới đều vỗ tay hoan nghênh, Ninh Manh còn thấy được đàn anh Phương Tư Niên cũng ở đây, anh cũng đang mỉm cười với cô.
Ánh mắt chàng trai ngồi ở khu vực giữa nãy giờ vẫn luôn cúi đầu lúc này mới rời khỏi chiếc điện thoại mà ngước lên, khi nhìn thấy cô gái trên bục thì hơi ngạc nhiên: “Đàn em?”
Anh vừa ngẩng đầu, Ninh Manh cũng đã nhận ra anh, tuy rằng trí nhớ cô không tốt lắm nhưng người đã gặp qua vài lần thì vẫn sẽ có chút ấn tượng, cô nhẹ nhàng vẫy tay chào hỏi: “Đàn anh ạ.”
Sau đó theo bản năng lục tìm cái tên trong đầu, ơ, đàn anh này tên là gì vậy nhỉ?
Ninh Manh rất chi là sầu não, việc nhớ tên người đối với cô bất kể là qua bao lâu đi nữa vẫn thật là khó luôn á.
Khâu Thần đứng dậy đi tới hỏi cô: “Sao em lại đến hội sinh viên thế?”
Hỏi xong lại thấy vấn đề này cũng không quan trọng lắm, đương nhiên là anh thấy rất vui, chưa đợi Ninh Manh kịp trả lời thì đã kéo cô sang một bên nói chuyện.
Mới đầu Ninh Manh còn cảm thấy Tô Hoài nói không nên nhiều lời với người này, nhưng một lúc sau cô lại chợt phát hiện đàn anh này thực ra cũng khá tốt mà.
Chỉ là cái tên có hơi khó nhớ.
Buổi tối mọi người trong hội sinh viên tụ tập ăn cơm, nói là tiệc chào mừng Ninh Manh tham gia hội, bữa cơm này ăn có hơi lâu, các đàn anh đàn chị đều uống rất vui vẻ, ăn một bữa mà mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Điện thoại Ninh Manh đã hết pin, Khâu Thần thì cứ khăng khăng muốn đưa cô về, nói con gái buổi tối đi về một mình rất nguy hiểm, dù Ninh Manh từ chối thế nào cũng không được.
Hai người gọi Tích Tích [1], tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng 30-40 tuổi, lúc nghe Khâu Thần nói cho đến đại học Hoa Thành, ông ấy liếc họ một cái qua gương chiếu hậu rồi nói: “Bây giờ đôi tình nhân nhỏ các cháu thật là cởi mở quá đó, đi chơi về muộn như vậy.”
[1] là một app gọi xe của Trung Quốc.
Hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì tài xế lại tiếp tục tự nói tự nghe: “Có điều hai cháu còn đỡ, lần trước bác nhận đơn, trông có vẻ là một đôi sinh viên, vậy mà lại không trở về trường học mà đi khách sạn gì đó, cháu nói xem…”
Khâu Thần hơi xấu hổ nên phải kịp thời chen lời vào giải thích: “Bác tài, chúng cháu không phải người yêu đâu.”
Anh cảm thấy mấy lời kiểu này không thể nói lung tung được, đặc biệt là con gái tâm tư tinh tế, có lẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng anh nghiêng đầu nhìn sang Ninh Manh ngồi bên cạnh, lại chẳng thấy có chút không tự nhiên nào. („• ֊ •„)
Đối phương giống như không nghe thấy lời tài xế, cô chỉ chống đôi tay dựa vào cửa sổ, ngồi nhìn ngắm phong cảnh đang dần lùi xa bên ngoài, tựa như có điều gì đó đặc biệt thú vị đã thu hút cô.
Khâu Thần bất đắc dĩ thở dài, còn tài xế Tích Tích lại nhíu mày không vui mà nói: “Các cháu không phải người yêu mà sao đem con gái nhà người ta đi chơi muộn đến vậy, không biết ở khu này đợt trước có vụ bắt cóc sao?”
Khâu Thần: “…”
Haizzz, đúng là một người tài xế rất có tinh thần trượng nghĩa.
“Tốt xấu gì cũng là người trưởng thành rồi đó, phải biết có ý thức an toàn…” Người tài xế vẫn còn đang lải nhải, giọng điệu kia giống như kiểu phụ huynh của hai người, Khâu Thần vốn còn muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy thôi đi vậy.
Lái hơn 20 phút, cuối cùng cũng đã tới cổng trường Hoa Thành.
Mãi đến lúc xuống xe tài xế vẫn còn nói: “Sau này đừng về muộn như vậy nữa, thật là sinh viên bây giờ…”
Khâu Thần thanh toán qua quýt cho xong, đến lúc này mới có thể trốn thoát. -`д´-
Vốn dĩ anh còn nghĩ trên đường về sẽ nói nhiều chuyện với Ninh Manh, nhưng tốt rồi, cuối cùng lại bị người tài xế kia giảng đạo.
Lúc này có một người đang đứng dưới gốc cây chỗ của ký túc xá nữ, anh dùng một tay xem điện thoại, khi nghe được có tiếng bước chân gần xa mới ngẩng đều lên xem thử.
Hai bóng dáng một cao một thấp đang chậm rãi đi tới, Tô Hoài nhíu mày, buổi chiều anh đã gọi cho Ninh Manh mấy cuộc điện thoại nhưng đều bị thông báo đã tắt máy.
Anh còn tưởng Ninh Manh bị làm sao phải vội chạy qua ký túc xá nữ chờ cô, kết quả cô lại đang ở cùng người khác.
Tâm thủy tinh [*] của Tô Hoài không vui một chút nào, đen mặt lập tức vững vàng gọi một tiếng: “Ninh Manh.”
[*] là trái tim íu đuối, mong manh, dễ vỡ đó
Hai chữ thôi cũng đủ để có thể nghe ra sự không vui trong giọng nói.
Khâu Thần cũng nhìn vào Tô Hoài, sắc mặt chàng trai vô cùng không tốt đứng ở đó, tất cả cử chi giơ tay nhấc chân cũng có lộ ra vẻ “tôi đang tức giận.”
Ninh Manh quay đầu qua nhìn thấy Tô Hoài thì lập tức nhảy nhót chạy quá chỗ anh, ngay cả chưa tán gẫu xong cũng không nói nữa.
Tô Hoài thấy Ninh Manh ném Khâu Thần ra đó để chạy tới chỗ mình tâm trạng cũng tốt lên không ít, nhưng trên mặt vẫn viết rõ ba [*] chữ “dỗ anh đi”.
[*] thực ra trong tiếng Trung thì là hai nhưng nếu dịch theo hai chữ thì hơi cụt.
Ninh Manh mỉm cười với anh, thật ngoan ngoãn báo cáo lại hành trình hôm nay khônh rớt một chữ, mà nói xong còn bổ sung: “Điện thoại em hết pin mới không nhận cuộc gọi của anh, Tô Hoài à, anh đừng giận được không.”
Trong mắt cô ánh lên vẻ nhận lỗi, Tô Hoài phút chốc nhịn không nổi, thiếu chút nữa lập tức ôm lấy cô vào trong ngực, nhưng anh vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Về sau đừng đi chơi về muộn thế này nữa nghe chưa?”
“Ừm.”
Khâu Thần nhìn hai người liếc mắt đưa tình với nhau như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn vẫy chào Ninh Manh rồi xoay người rời đi.
Ban nãy trên đường trở về ký túc xá, Khâu Thần muốn tán gẫu gì đó với cô gái bên cạnh, dẫu sao cũng không tìm được chủ đề nên hỏi đại một câu: “Vì sao đàn em lại thi Hoa Thành vậy?”
Vấn đề này thực sự chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì anh đoán chừng được chắc là vì trường mình tốt, hoặc là có ước mơ linh tinh gì đấy, nào ngờ cô gái lại đột nhiên cười một tiếng, giọng nói ngọt ngào kia, giống như được khuếch đại trong màn đêm yên tĩnh.
“Bởi vì Tô Hoài muốn thi Hoa Thành, còn em thì không muốn tách ra khỏi anh ấy.”
Những lời tâm tình trắng trợn qua miệng cô nói ra lại không có vẻ nông cạn lắm.
Vẻ mặt Khâu Thần tĩnh lại một chút, anh không biết dùng loại cảm xúc gì để hỏi câu này: “Vì sao em lại thích Tô Hoài?”
Ninh Manh được hỏi như vậy, vốn muốn tiếp tục dùng đáp án đã trả lời Nguyễn Lê để trả lời, nhưng Nguyễn Lê nói cái đó căn bản không tính là đáp án, vì thế lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Có điều bất kể cô tự hỏi thế nào, vậy mà vẫn không nghĩ ra một đáp án chính xác.
Trong bầu không khí chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người, Khâu Thần đã một lúc không nghe thấy cô nói chuyện liền nghĩ thầm câu hỏi này có phải quá đường đột không, khi vừa định dứt khoát đổi chủ đề khác thì lại nghe thấy cô nói:
“Bởi vì anh ấy là Tô Hoài.”