*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên cạnh cũng có một cặp đôi đang chọn phim.
Cô gái kéo tay chàng trai làm nũng: “Chúng ta xem bộ Chung cư ma quái đi ~”
Chàng trai mỉm cười: “Không phải em sợ ma nhất sao?”
Cô gái thân mật nói: “Không phải có anh ở đây rồi sao, có anh rồi em không sợ nữa ~”
Tô Hoài nghĩ thầm, cũng được phết, xem phim kinh dọ cũng có chút tác dụng.
Nhưng mà, đến khi bộ phim kinh dị chiếu được một phút, anh mới đột nhiên nhớ ra: Ninh Manh đâu có sợ ma…
Người kia có sở thích quái đản thích nhà ma thì làm sao mà sợ ma quỷ được chứ.
Quả nhiên, ngay từ lúc bắt đầu, Ninh Manh đã mở to đôi mắt phấn khích tập trung tinh thần xem phim, Tô Hoài ngồi bên cạnh cô, rất hy vọng Ninh Manh có thể bị dọa sợ mà dựa vào người hoặc ôm lấy anh.
Có điều, mỗi khi có cảnh phim đáng sợ xuất hiện, toàn bộ phòng chiếu phim đều là tiếng thét chói tai của mấy cô gái và một tiếng kêu cực kỳ tán thưởng cao vút: “Wow~”
Tô Hoài: “…”
Anh cảm thấy Ninh Manh đúng là không giống con gái bình thường, mãi đến khi bộ phim chiếu xong, bàn tay bản thân mình vẫn lẻ loi đặt ở đó, không ai chạm vào.
Tô Hoài bắt đầu tự vấn chính mình, có phải do anh không tốt, hay do anh không đủ hấp dẫn không nhỉ.
Có lẽ chuyện này thật sự đả kích đến anh rồi, sau khi ra ngoài, vẻ mặt anh đờ đẫn chán chường, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Nhưng Ninh Manh một mực không để ý tới!
Lại còn tràn đầy vui sướng cảm ơn anh: “Tô Hoài, bộ phim này thật là hay, cảm ơn anh!”
Lúc này, tại một tiệm trà sữa cách họ không xa, Lục Thiệu Phong và Nguyễn Lê đang lén lút theo đuôi hai người, ngay khi biết được tin tức Ninh Manh Tô Hoài hẹn hò, Lục Thiệu Phong đã lập tức kể cho Nguyễn Lê.
Vì vậy nhàn rỗi không có việc gì làm, sáng sớm đã hẹn nhau đi theo đằng sau hai người kia kiểm tra.
Lục Thiệu Phong không biết lại tự tưởng tượng ra cái gì, cười ra tiếng: “Tên Tô Hoài này thật là gây nghiệp chướng, nhìn bộ dạng nghẹn khuất của cậu ta, tôi liền muốn cười.”
Nguyễn Lê đập anh ta một cái: “Anh đừng chỉ lo cười, có điều hai người họ cứ như vậy, khi nào mới có thể tiến thêm bước nữa được chứ?”
Lục Thiệu Phong lắc đầu thở dài: “Con đường vừa mờ mịt lại còn xa xôi ~”
Ra khỏi rạp chiếu phim, vốn dĩ là Tô Hoài muốn đưa Ninh Manh đến tiệm trà sữa, nhưng đi được nửa đường lại ngang qua khu khu trò chơi điện tử, máy nhảy audition lại được đặt ở bên ngoài luôn, có ba bốn người đang vây xem.
Trên máy nhảy có một anh trai nhỏ cánh tay xăm hình hoa hòe hoa sói, tóc nhuộm vàng chói ương ngạnh bất kham, có lẽ thấy Ninh Manh đáng yêu, trông giống mấy em gái mềm mại trong anime, liền bước tới dừng trước mặt người ta: “Có muốn lại chơi máy nhảy một chút không, em gái nhỏ?”
Bởi vì mẹ không cho nên Ninh Manh trước giờ chưa từng được tới khu trò chơi điện tử, máy nhảy audition cũng đã từng thấy qua nhưng chưa bao giờ được chơi thử, thật ra vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú.
Anh trai nhỏ kia thấy vẻ mặt hứng thú của cô liền vội vàng nói: “Chơi một chút không, thua thì cho anh xin info được không?”
Lời vừa nói xong, hàm ý trong đó đã rõ ràng.
Vẻ mặt Tô Hoài rất không vui, xị mặt vươn tay kéo Ninh Manh ra đằng sau mình: “Không rảnh.”
Ninh Manh ở phía sau Tô Hoài thò nửa cái đầu ra nói với anh: “Tô Hoài, em muốn chơi cơ.”
“…”
Anh trai nhỏ vốn đang thất vọng nghe vậy liền bừng lên hy vọng, vội vàng nói: “Đúng vậy, tốt quá, lại thử xem đi.”
Ninh Manh gật đầu nóng lòng muốn thử, Tô Hoài xắn ống tay áo lên một nửa thở dài: “Thôi được rồi, chỉ một lần thôi đây.”
Ninh Manh nhìn động tác của anh, còn chưa kịp hỏi thì chàng trai đã bước lên máy nhảy rồi.
Anh trai nhỏ kia có chút khinh thường, trực tiếp chọn bản Street Dance 6 sao ngay đầu, mỗi ngày bọn họ đều chơi cái này.
Ninh Manh chưa bao giờ biết, Tô Hoài còn có thể nhảy nhót.
Mà chưa đến nửa phút đồng hồ, một đám người vây ở bên ngoài khu trò chơi điện tử, chính xác hơn là vây xung quanh máy nhảy audition, đương nhiên đầu là bị Tô Hoài thu hút đi tới.
Còn có một vài cô gái trong trung tâm thương mại nghe được “tiếng gió” đi đến đây, nghe nói ở khu trò chơi điện tử bên kia có một chàng trai vô cùng đẹp trai đang chơi máy nhảy audition blabla.
Ai ai cũng đều là động vật trực quan [*], huống chi lại còn là một anh trai nhỏ đẹp trai, tốc độ hấp dẫn con gái có thể so sánh với từ trường. 〜(꒪꒳꒪)〜 (từ trường trong vật lý đó nha…)
[*] miêu tả những người chỉ chú ý đến ngoại hình của người kia, những gì mắt thấy được như hình, không màng đến tâm hồn, nội hàm của người kia.
Cả đám người vây kín bên ngoài khu trò chơi điện tử, ai đi ngang qua không hiểu rõ còn tưởng là hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ nào đó nữa.
Trên máy nhảy audition, anh trai nhỏ ở bên trái lắc lư hết trái rồi lại phải, tư thế trông cũng có khuôn có dạng, nhưng so với điệu nhảy ra hoa hoàn mỹ không một lỗi nào của Tô Hoài ở bên cạnh thì kém hơn rất nhiều.
Có rất nhiều cô gái nhỏ không nhịn được rút điện thoại ra chụp ảnh rồi quay trộm, sau đó đăng Weibo nói hôm nay ở khu trò chơi điện tử của bách hóa Tề Duyệt thấy một anh trai nhỏ siêu cấp đẹp trai, lại còn nhảy siêu giỏi.
Khúc nhạc đầu kết thúc, đương nhiên là Tô Hoài thắng, anh không hề thở dốc liếc nhìn tên con trai bên cạnh, sau đó trực tiếp đi xuống dẫn Ninh Manh rời đi, cứ như vậy biến mất giữa biển người.
Trong đám vây xem có một vài cô gái xinh đẹp vốn muốn quyến rũ một chút, nào biết được người ta đã có bạn gái rồi, cũng không biết em gái nhỏ kia có bao nhiêu may mắn mà có thể tìm được bạn trai đẹp trai như vậy.
Bàn tay Ninh Manh được anh nắm lấy, cũng nắm ngược trở lại, còn nhẹ nhàng hỏi anh: “Tô Hoài, anh học vũ đạo từ lúc nào vậy, thật là lợi hại quá đi, vậy mà em lại không biết đó.”
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sau này không được đến gần mấy chỗ như thế nghe rõ chưa?”
Cô gái nhìn anh không hiểu: “Tại sao vậy? Mẹ em cũng không cho em đi?”
Tô Hoài “ừm” một tiếng tiếp tục nói: “Dì nói đúng đấy, nơi đó có nhiều người xấu, rất nguy hiểm.”
Từ trước đến nay Ninh Manh không bao giờ nghi ngờ Tô Hoài, cho nên anh nói cái gì thì cũng đều nghe theo.
Cô cũng không để ý tới Tô Hoài vô tình làm gián đoạn chủ đề vũ đạo, mà nguyên nhân chuyện này thật sự có liên quan đến cô.
Đó là vào hồi cấp 2, lúc đó trong trường có một nam sinh nhảy Street Dance rất khá, chỉ là hay thích đi thả thính mấy em gái, mới tí tuổi đầu mà không biết bị trúng cái độc gì, dăm ba cái lời thổ lộ âu yếm lúc nào cũng treo trên đầu lưỡi, mấy cô gái nhỏ kia lại đều dính chưởng cả.
Những chuyện này vốn không liên quan đến Tô Hoài, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến làm gì.
Thế nhưng có một hôm vào lúc tan học, khi anh và Ninh Manh đi ngang qua sân thể dục, thì nhìn thấy cậu nam sinh kia đang nhảy nhót trên sân khấu thể hiện sự ngầu lòi cho hai cô gái xem, chung quy thì mấy người trẻ tuổi đều hay thích thể hiện mà.
Anh liếc nhìn một cái rồi dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng đôi mắt cô gái nhỏ phía sau anh lại phát sáng lấp lánh, như nhìn thấy thứ gì đó mới lạ.
Cô nhìn nam sinh đang nhảy kia không khỏi thốt lên: “Wow, cậu ấy thật lợi hại quá đi.”
Chính là vì một câu như vậy mà cậu đã lén tự học Street Dance một tháng, mặc dù sau đó cũng chẳng có cơ hội gì để thể hiện trước mặt cô, nhưng dường như tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thực ra, xét về độ ấu trĩ, Tô Hoài cũng không thua kém ai.
Cuối cùng lăn lộn mãi cũng ra ngoài được thì cũng đã gần tối, Tô Hoài đưa cô đi ăn rồi về nhà.
Ngày hẹn hò này đối với Ninh Manh cũng xem như là vui vẻ, nhưng đối với Tô Hoài thì vô cùng không vui.
Thành tích lớn nhất cũng chỉ có nắm được đôi bàn tay nhỏ kia, thật đúng là quá thất bại.
Có điều hai người chưa biết được, một màn của hai người lúc ở khu trò chơi điện tử của bách hóa Tề Duyệt được rất nhiều người đăng lên Weibo, một hai bài thì cũng thôi đi, mà vấn đề là rất nhiều chị gái nhỏ đăng lên, trong đó còn có rất nhiều tài khoản có .
À đúng rồi, mà sở dĩ tài khoản có kia đăng tin này cũng là do được Lục Thiệu Phong gửi cho.
Suốt ngày rảnh rỗi quá nên bày trò cho có việc làm thôi.
Vậy là anh ta đã thành công khiến Tô Hoài bạo hồng [*] gồi.
[*] từ này kiểu như thuật ngữ trong Cbiz, ý chỉ sự nổi tiếng, rất rất luôn nha. Ví dụ như thời gian gần đây nôm na thì có anh trai Tây Tạng Đinh Chân nè =)))
Trong một đêm, Weibo của Tô Hoài tăng lên tận 10 vạn fans, ban đầu anh cũng đã có hơn 1000 fans hâm mộ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong trường học và bạn học trước kia đã từng gặp anh.
Bị đăng ảnh công khai trên mạng thế này, rồi còn tỉ lệ share lớn như vậy nữa, tốc độ tăng fans này đúng là y hệt như một celeb. ~(˘▽˘)~
Tô Hoài cực kỳ ít dùng Weibo, cũng không đăng chút động thái nào, chỉ có mấy cái trò chơi rút thăm trúng thưởng gì đó trước kia Ninh Manh bảo anh share giúp về.
Vì vậy anh cũng chưa bao giờ cài đặt tắt thông báo gì cả, bởi vì cũng chẳng có ai nhắn tin riêng hay là tag anh, cho nên ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ, Tô Hoài đã bị âm thông báo Weibo trên điện thoại mình đánh thức.
Anh bực bội mở khóa bảo vệ màn hình, nhìn lên thanh nhiệm vụ vẫn không ngừng thêm người theo dõi, sửng sốt một chút rồi click mở Wechat, tin nhắn 999+, fans cũng là 999+.
Một tay anh chống lên giường từ từ ngồi dậy, ngón tay vuốt vuốt màn hình nhìn những người tag anh, phát hiện tất cả đều được chụp lúc anh và Ninh Manh ở khu trò chơi điện tử nhảy nhót ngày hôm qua.
Có một ID có tên là Mối Tình Đầu Của Tiên Sinh với hơn 7 triệu fans đã share lại đoạn video này, còn kèm theo mấy hashtag gì mà “bạn trai quốc dân”, “gương mặt tình đầu”, “nam thần vườn trường”, v..v.
Tất cả bình luận bên dưới đều cùng một sắc thái aaaaaaa.
Không thì là: 【Anh trai nhỏ đẹp trai quá đi!! Cho xin info với!】
【Phong cách tuyệt đối! Đúng là vẻ đẹp trời ban!】
【Chỉ có mình tui cảm thấy em gái nhỏ ở góc phải bên dưới rất đáng yêu à.】
【Đây là Tô Hoài của Nhất Trung, phúc lợi cho mấy người nữa nè, nhan sắc vượt trội, giọng nói dễ nghe, thành tích rất tốt, thể dục cũng là hạng nhất, là một nam thần toàn năng, nhiều lời thêm một chút, tui là vợ iu của anh ấy nha.】
…
Tô Hoài nhìn đến đau cả mắt, bài đăng cuối cùng của cô gái này chính là bài tag anh, cho nên mới có nhiều người biết đến Weibo của anh, mới sau một đêm mà thêm nhiều fans tới như vậy.
Anh vô cùng không hứng thú muốn tắt đi, nhưng đột nhiên lại trượt đến thứ mà anh để ý.
Ở phần bình luận bên dưới, có người bắt đầu đăng: 【U mê em gái nhỏ cơ!! Có ai biết Weibo em gái nhỏ không ạ??】
Tiếp theo cũng có một số người nói theo: 【Đúng ùi, ánh mắt đầu tiên của tui là dành cho em gái nhỏ, thật sự siêu đáng yêu luôn á, xin Weibo với ạ!】
Tô Hoài kéo xuống hồi lâu, nhìn thấy một bộ phận lớn bắt đầu thảo luận về Ninh Manh, anh liền trực tiếp gọi điện thoại cho Ninh Manh: “Em có chơi Weibo phải không?”
Đầu bên kia lập tức trả lời anh: “Em không chơi, làm sao vậy?”
Tô Hoài hài lòng gật đầu khen ngợi cô: “Không chơi thì tốt, cái này không phải thứ gì tốt, sau này cũng đừng tiếp xúc.”
“Okiii” Ninh Manh ngoan ngoãn đáp ứng, có những lúc Tô Hoài rất thích khoản này ở cô, ngoan ngoãn lại nghe lời, giống một chú mèo trắng dính người.
Nhưng cũng có những lúc anh lại cảm thấy cô quá nghe lời, khiến anh có chút cu đơn.
Sau một đêm Tô Hoài được xem là soái ca quốc dân, thu hút được một lượng lớn fans hâm mộ.
Bây giờ học sinh cấp 3, đặc biệt là mấy cô gái đều bị mê hoặc bởi kiểu anh trai nhỏ đẹp trai này, có mấy người còn hợp lại đi nhắn tin riêng xin tài khoản có tag Tô Hoài hỏi người ta có bạn gái hay chưa nữa.
Tài khoản có gần đây cũng không đăng bài nào, liền thuận tay tag luôn.
Vốn tưởng kiểu tag bát quái ăn dưa thế này hẳn là người kia sẽ không trả lời, ai mà biết được khoảng ba phút sau, bên dưới Weibo lại xuất hiện một bình luận.
@S u h i: Có.