Mỗi người đều có bí mật.
"Đánh rắm!*", Triệu Anh Tề cuống lên, ngồi ở mạn giường, ủng mới cởi một cái, một tay rút hết thắt lưng, ngay lập tức muốn víu quần kiểm tra Triệu Kiểu, "Kiều Kiều, toàn thân ngươi ta đều đã sờ qua xem qua, nào còn bí mật gì."
*Nói láo, xạo ke, nói dối, tào lao
"Lão lưu manh." Triệu Kiểu xì một tiếng, quay đầu không chịu nhìn hắn, cầm quyển sách trên tay, "Ta đang đọc thơ."
"Mỗi người đều có bí mật, quá khứ bất kham, hiện tại mai tang, thổi trong tà dương gió đêm."*
*xin lũi, editor mù thơ ca
"Dáng vẻ phóng khoáng lay động."
"Thơ này viết cũng quá hư thúi đi." Triệu Kiểu lầu bầu hai câu, ghét bỏ thả sách lại trên giá.
Triệu Anh Tề bút lớn vung lên một cái, mở ra mấy tập thơ mới vơ vét, nhìn bầu vẽ gáo, lưu loát viết mấy chục hàng, dặn dò Hàn lâm viện đưa tới tiệm sách in ấn."In cho cô mấy trăm quyển, trang hoàng tinh tế, đặt trên giá sách trong tẩm cung."
Sương điện tẩm cung hoàng đế, nơi này vốn là chỗ hắn giam cầm Triệu Kiểu sau khi lên ngôi. Sau đó náo loạn một trận, Triệu Anh Tề năn nỉ khô cổ họng, cuối cùng cũng dỗ được mỹ nhân, thương lượng muốn Triệu Kiểu cùng hắn chuyển tới chính điện Càn thanh cung. Ai ngờ Triệu Kiểu hoài cựu đến vậy, đối với địa phương tiên hoàng từng ở có bóng ma trong lòng, lúc trước quỳ lạy liệt tổ liệt tông trong thái miếu còn khó chịu trong lòng, suy nghĩ kỹ một chút chắc chắn còn trách tiên hoàng. Triệu Anh Tề vừa nghe thấy rất có đạo lý, vung tay lên thẳng thắn quyết định không đổi nữa, tiếp tục ở sương điện này. Bất kể cái gì mà không hợp lễ chế, ngược lại hắn mới chính là hoàng đế, trời đất bao la lão tử lớn nhất. Bất quá thì xây mới, tràng hoàng khí thế một chút, mang tấm biển Càn thanh cung tới đây treo lên.
Tuy rằng sương điện mang biển Càn thanh cung, kỳ thực mọi người đều hiểu trong lòng nó chỉ là sương điện.
Hàn lâm viện in ấn xong mang tập thơ tiến vào sương điện, mười mấy khay cũng không chứa nổi, chiếm hết một tầng giá sách mới được đưa vào. Lúc trước thời điểm sửa chữa lại tẩm cung, Triệu Kiểu chuyển vào thêm mấy hàng giá sách, dùng để đặt sách của mình. Sách của Triệu Anh Tề cũng chiếm một tầng, đều là chút ( thịt × đoàn) ( kim × mai) ( vu × chuyện tình yêu) ( phẩm × bảo giám) loại hình, đều là sách tranh ảnh. Ngày nào đó Triệu Kiểu không cẩn thận lấy nhầm, thuận tiện ngắm vài lần... Còn rất đẹp. Từ đây đối với sách của Triệu Anh Tề để ý nhiều hơn một chút.
Lúc tập thơ vừa được đặt vào, Triệu Kiểu liền hiếu kỳ lấy một quyển, là thơ mới lưu hành gần đây trong kinh thành.
Triệu Kiểu thì thầm:
"Mỗi người đều có bí mật —— "
Triệu Anh Tề cách giá sách lẳng lặng ghé lỗ tai, nghe thấy miệng Triệu Kiểu lẩm bẩm bí mật gì không bí mật. Hắn đã sớm quên mất mấy bài thơ chắp vá lung tung của mình, nghe người kia thì thầm liền nghĩ, Kiều Kiều đây là đang hoài nghi hắn, phải nhanh chóng cởi quần chứng minh long chung thủy.
"Mặc quần vào!" Triệu Kiểu mắt không thấy, lấy sách che mặt, cách giá sách hung ác, "Mặc vào!"
Triệu Anh Tề càng nghĩ càng khổ sở, kéo quần lên án, "Ngươi chê ta không có văn hóa! Không cho ta lên giường."
"Ta nào có chê ngươi không có văn hóa ", Triệu Kiểu tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Ta chê ngươi không rửa ráy."
Mới cải thiện được mấy ngày đã uất ức trở lại, không trừng phạt một chút hắn căn bản sẽ không nhớ.