Qua cầu rút ván phiên ngoại chi về nhà mê hoặc
Gần cuối năm, trong hoàng cung khắp nơi treo đèn kết hoa, bên trong tẩm điện đèn đuốc cũng đốt nhiều hơn, phản chiếu trong mắt Triệu Kiểu sáng lấp lánh. Hắn để đũa xuống, chậm rãi mở miệng: "Triệu Anh Tề, cha ta hôm nay đưa tin, thúc ta hồi vương phủ ăn tết."
Phong thư này của Nam Dương vương canh chuẩn thời gian mà gửi tới, cách cuối năm còn hơn nửa tháng, mấy ngày nay Triệu Kiểu tính toán khởi hành, về đến nhà vừa vặn có thể ăn bữa cơm đoàn viên giao thừa.
Triệu Anh Tề kinh hãi biến sắc, đột nhiên vọt lên, thiếu chút nữa lật bàn.
Cuối năm chính là thời điểm bận rộn nhất của Triệu Anh Tề, việc vặt to nhỏ đọng lại của cả, tất cả đồng thời kéo đến. Hoàng đế bệ hạ cần cù chăm chỉ chỉ vì muốn sống yên ổn qua năm mới, đã phê tấu chương liên tục bảy, tám ngày*, không ngờ đột ngột gặp phải tin sét đánh giữa trời quang.
*qt: thiên
Triệu Kiểu cau mày, mất hứng nhìn hắn, "Đang ăn cơm, ngươi đột nhiên đứng lên làm cái gì, thân cao như vậy chắn hết chỗ rồi."
Triệu Anh Tề ngang ngược không biết lý lẽ, đập đũa lên bàn, "Không được hồi vương phủ."
Biểu tình kia rõ ràng là: nếu ngươi dám cản ta, ta liều mạng với ngươi.
Hai người đối chọi gay gắt, còn một chút nữa thôi là ầm ĩ. Triệu Anh Tề không muốn liều mạng với hắn, chỉ muốn lên giường. Vì vậy hít sâu một hơi, dừng cương trước vực, chuyển đổi đối sách đúng lúc, trầm trọng nói: "Ngươi nghe ta nói... Kiều Kiều, ngươi mang thai. Xe ngựa xóc nảy, rất dễ tổn thương đến hài tử."
Chiêu đánh trống lảng này dùng đến lô hỏa thuần thanh*, đánh cho sương đen vừa kéo đến của Triệu Kiểu tan thành mây khói, hắn ngẩn người, tay lần mò trán Triệu Anh Tề, cũng sờ sờ chính mình, "Ngươi đang nói mê sảng gì vậy? Cũng không phát sốt nha..."
* Lô Hỏa Thuần Thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó
Những năm này Triệu Anh Tề đàng hoàng không ít, trước khi không biết xấu hổ đều chủ động rửa ráy, hơn nữa đã bị Triệu Kiểu mắng mấy lần, cũng không dám im im rồi trực tiếp bắn vào trong nữa.
Bởi vậy ngữ khí Triệu Kiểu khá là bình tĩnh, vô tình vạch trần lời nói dối của Triệu Anh Tề, "Ngươi đừng gạt ta, ta mới không —— "
Triệu Anh Tề bị vạch trần nhưng không chút quẫn bách nào, không đợi hắn nói xong, trực tiếp ôm hắn ngồi lên đùi, cúi đầu gặm cắn vành tai, giọng nói khàn khàn: "Đừng gấp, bảo bối, hài tử bây giờ cho ngươi ngay."
Hiện tại hoài thêm một đứa cũng còn kịp.
Triệu Kiểu thật sự không tới, hai người đang tranh cãi ầm ĩ chuyện hồi vương phủ ăn tết, rốt cuộc từ đoạn nào đã phát triển thành sinh hay không sinh con rồi. Chưa chờ hắn nghĩ rõ ràng, đã bị Triệu Anh Tề ôm trở về giường. Triệu Anh Tề làm cho rất hung ác, hung khí nóng bỏng vạch ra tầng tầng tiến vào thân thể hắn, hắn cưỡi trên người Triệu Anh Tề, cổ ngửa ra sau bị đâm quyết liệt, cả người lảo đảo, tư thế từ phía sau khiến hắn hoàn toàn không thấy thần sắc gần như điên cuồng của Triệu Anh Tề, chỉ có thể luống cuống đan mười ngón tay chặt chẽ trùng điệp cùng hắn, đuôi mắt ửng hồng khóc lóc rối tinh rối mù: "Ta chỉ về nhà nhìn một cái, qua mấy ngày sẽ quay lại mà..."
Triệu Anh Tề nắm tay hắn, cưỡng bách đặt lên bụng, nhanh chóng đâm rút mấy lần, kêu rên bắn sâu vào trong thân thể người kia, "Lần này nhất định có thể hoài."
Hắn quả thực ích kỷ đòi mạng, một năm chỉ có mười hai tháng, quá ngắn, hắn hận không thể ngày ngày cùng Triệu Kiểu dính lấy nhau.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng như đèn đuốc ban ngày, Triệu Anh Tề ôm lấy Triệu Kiểu, trong lòng suy nghĩ, năm nay là một năm đoàn viên.