Editor: Lemon
Trình Uyên đột nhiên bế cô lên, thân thể đong đưa khiến cô đột nhiên đánh mất cảm giác an toàn, cô không kịp suy nghĩ liền duỗi tay vòng lấy cổ Trình Uyên.
“Vừa nãy sao đứng không vững?”
Trình Uyên nhìn chằm chằm cô.
“…Tôi đói bụng, tuột huyết áp.”
“Tuột huyết áp?”
Thật ra Trình Uyên không quá tin, nhưng lại không biết phản bác làm sao “Vậy ăn chút gì nhé?”
Hứa Dữu gật đầu.
Trình Uyên ôm người đi vững vàng, anh mở đèn lên rồi mới thả cô ngồi xuống sô pha, Trình Uyên liền ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu hỏi cô.
“Em muốn ăn gì?”
Hai mắt Hứa Dữu vốn đã quen với bống tối, hiện tại đột nhiên bật đèn cô liền nheo mắt lại, bóng dáng Trình Uyên trước mắt ẩn ẩn hiện hiện.
“Gì cũng được.”
“Sao anh…lại tốt với tôi quá vậy.”
“Tôi đã nói rồi, em là vợ của tôi.”
Hứa Dữu cắn môi dưới, “Nhưng…”
Trình Uyên trực tiếp nói ra lời trong lòng cô, “Em muốn nói cũng không phải vợ chồng thật, đúng không?”
Hứa Dữu suy nghĩ một chút gật đầu.
Trình Uyên cười, “Giả thì làm sao? Dù sao tôi cũng chỉ có em là vợ.”
Hứa Dữu ngây ngẩn cả người.
Cái gì gọi là chỉ có em là vợ?
“Anh nói gì vậy chứ?”
“Tôi nói không đúng à?” Trình Uyên cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân trắng nõn của cô, nụ cười sâu hơn, cố ý nâng cao âm lượng, “Tôi thật sự chỉ có một người vợ là em thôi.”
Lúc Hứa Dữu phục hồi tinh thần lại Trình Uyên đã ở phòng bếp nấu nướng.
Nói thật, lấy trình độ hiện tại của Trình Uyên cũng chỉ có thể nấu mì cho Hứa Dữu thôi.
“Ăn mì được không?” Trình Uyên xoay người hỏi cô.
Trình Uyên có hơi nhụt chí, sao tay nghề nấu nướng của mình không thể được max điểm vậy chứ? Ít nhất hiện tại còn có thể làm cho Hứa Dữu vui vẻ.
“Được.”
Cô không quá để ý ăn cái gì, hiện tại chỉ muốn lấp đầy bụng.
Trình Uyên nấu hai phần, trước khi đổ ra bát anh còn cẩn thận nêm nếm lại, hình như hơi mặn, anh vớt mì sợi ra, lại đi nấu nước khác.
Hứa Dữu đi tới hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Trình Uyên ngoài ý muốn có chút thẹn thùng, thậm chí không dám nhìn Hứa Dữu.
“Em ăn trước đi.” Trình Uyên không xoay người, mắt nhìn chằm chằm nước trong nồi, “Tôi thấy mì hơi ít nước, nấu thêm chút nước thôi.”
Hứa Dữu ngồi xuống bàn, nhìn Trình Uyên bưng lên hai bát mì, có một bát mì phía trên có trứng gà, còn bát kia thì không có.
Hứa Dữu sửng sốt, cảnh tượng này quen quá.
Trình Uyên xách theo nước nóng quay lại, anh thấy Hứa Dữu đã ngồi trước bàn ăn nên cũng ngại đổ nước nóng vào bát mì của cô.
Anh đổ nước vào bát mì của mình, sau đó quay đầu hỏi cô, “Em muốn không? Hình như…tôi bỏ hơi nhiều muối, có lẽ là hơi mặn.”
Trình Uyên lần đầu tiên có hơi nói lắp trước mặt Hứa Dữu.
Hứa Dữu từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn anh, thấy anh đổ nước vào bát không có trứng, vậy là bát còn lại là của cô.
Hứa Dữu không nói gì, cái loại cảm giác vi diệu này không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.
“Không cần.”
Hứa Dữu cúi đầu ăn thử một miếng, phát hiện như Trình Uyên nói đúng là có hơi mặn, nhưng mà cô không thèm để ý.
Không biết có phải bởi vì quá đói bụng hay không mà còn cảm thấy khá ngon nữa.
Hứa Dữu ăn non nửa bát lại phát hiện trong bát mình còn có một quả trứng gà nữa, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Uyên cũng đang ăn mì, chỉ là tất cả lực chú ý của anh đều dồn lên người Hứa Dữu.
Hứa Dữu vừa ngẩng đầu, tầm mắt hai người liền chạm nhau.
“Sao còn một quả nữa?” Cổ họng Hứa Dữu phát ngứa, cô nghĩ nhất định là do mình bị cảm rồi.
“Tôi đang lấy lòng em.”
Từng câu từng chữ, thong thả mà lại rõ ràng truyền vào tai cô.
Hứa Dữu không chút để ý chọc chọc quả trứng, cô không muốn thừa nhận lòng mình lại nổi sóng nữa rồi.
“…Lấy lòng tôi làm gì?”
Trình Uyên đã trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Tôi thích đấy.”
-
【chị tôi nói khoảng 5 giờ đến, bây giờ em qua là vừa lúc.
】
【hôm nay tôi sẽ tan tầm sớm một chút, cô gắng không để em ở một mình với chị tôi lâu.
】
【dì giúp việc đi rồi, tôi đã nhờ dì ấy mua rất nhiều đồ ăn.
】
Hứa Dữu ôm mèo đi vào nhà Trình Uyên, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Trình Uyên gửi cho cô.
Hoa Nở nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc liền ngọ ngoạy trong lòng cô, kêu “meo meo meo” không ngừng.
Hứa Dữu liền miễn cưỡng ôm nó đi khắp nơi nhìn.
Đây là là thứ hai cô tới đây, nhưng không hiểu sao cảm giác quen thuộc đó vẫn không cách nào vứt đi được.
(muốn biết tại sao mọi người có thể xem lại chương 3)
Cả căn nhà vẫn giống y như lần trước cô đến, nhưng cô vẫn thực nghiêm túc quan sát, cô sợ chị anh hỏi vấn đề nào mà cô không trả lời được.
Những chỗ khác cô đều đã quan sát xong rồi, chỉ còn lại phòng Trình Uyên là chưa có đi, cô do dự một hồi vẫn đẩy cửa phòng ra.
Bởi vì thời gian ngắn ngủi, trang trí trong phòng cũng không thay đổi gì nhiều, có thay đổi cũng đều là thứ có thể thay được.
Ví dụ như: bộ ga giường màu hồng nhạt.
Màu sắc này không hề phù hợp với trang trí trong phòng.
Nhưng lại giống y như đúc cái ga giường ở nhà cô.
Nếu nói có chỗ nào khác thì chính là giường nhà Trình Uyên lớn hơn giường nhà cô, cho nên ga giường cũng lớn hơn một chút.
Hứa Dữu sửng sốt một chút, rất nhanh ánh mắt liền chuyển tới bàn nhỏ cạnh giường, lần trước cô tới trên cái bàn này trụi lủi trống không, mà hiện tại phía trên được trải khăn trải bàn màu hồng phấn, lại còn có thêm một bình hoa hồng.
Cái này cũng giống ở nhà của cô.
Thật ra cô không thích màu hồng, chỉ là lúc còn nhỏ xem TV nhìn thấy phòng của các bé gái trên TV đều là màu hồng, lúc đó cô vẫn còn ở cùng với ông nội, khi đó còn ngây thơ hỏi ông sao phòng của họ đều là màu hồng?
Ông nội trả lời là, bởi vì các bé gái ấy đều rất hạnh phúc, cho nên người nhà của họ mới chọn màu hồng cho họ.
Vậy nên lúc cô ở một mình, tất cả đồ dùng trong phòng đều chọn màu hồng.
Nhưng qua một thời gian rồi hiện tại cô lại muốn đổi những món đồ màu hồng trong nhà mình, chỉ là gần đây có tình huống phát sinh làm cô không còn đủ kinh phí nữa.
-
Trình Uyên xem xong một phần văn kiện liền nhìn thoáng qua di động, phát hiện Hứa Dữu vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình.
Trình Uyên suy nghĩ một chút, cúi đầu gửi tin nhắn cho chị gái Trình Dĩ Ngưng.
【 chị, hôm nay tới nhà em ăn cơm đi, dù sao hiện tại anh rễ cũng đi công tác rồi, bằng không tới nhà em giao lưu giao lưu cảm tình.
】
Ngưng: 【? 】
Ngưng: 【 cái này không giống phong cách của cậu nha? 】
Trình Uyên trả lời lại rất nhanh.
【 chị, chị không tới thì thôi, thật ra chị có tới hay không thì quan hệ giữa chị em chúng ta cũng vẫn như vậy.
Nhưng mà vợ em nghe nói chị ở nhà một mình nên muốn mời chị ăn một bữa cơm, tiếc quá, chị không muốn tới thì thôi vậy, em hiểu mà, em sẽ nói với Quả Bưởi Nhỏ là chị không thích cô ấy.
】
Ước chừng qua hai phút, bên kia mới trả lời lại.
Ngưng: 【????? 】
Ngưng: 【 tên chó chết Trình Uyên này, chị chuẩn bị một chút rồi đi liền.
】
【 chị, điện thoại của chị hỏng rồi à? Sao lại có nhiều dấu chấm hỏi như vậy? Em đề nghị chị đổi điện thoại đi.
】
Ngưng: 【chị đề nghị cậu chuyển tiền cho chị mua.
】
【 không thành vấn đề, lát nữa chị tới đừng có hung dữ đó, em sợ dọa vợ em sợ.
】
【 chuyển khoản: 2 vạn】
Trình Dĩ Ngưng:????
Em trai chó chết nhà cô, đã mang ý đồ xấu mà con dạy cô làm việc.
Cô sẽ không bao giờ hung dữ với em dâu xinh đẹp!!!
Trình Dĩ Ngưng không nghĩ tới Trình Uyên thật sự chuyển tiền qua, nhưng mà Trình Dĩ Ngưng vẫn chuyển trả lại, nếu mà nhận tiền cô sẽ có cảm giác cô vì tiền mới đối xử tốt với em dâu.
Hứa Dữu vẫn chưa trả lời tin nhắn, Trình Uyên nhịn không được lại gửi thêm cho cô một tin.
【 không xong rồi, chị của tôi muốn xem ảnh của em! Tôi không có thì làm sao bây giờ? 】
Hứa Dữu ngồi ngây ngẩn trên chiếc giường lớn hồng nhạt, đến khi thông báo tin nhắn trên WeChat mới kéo cô từ trong suy nghĩ trở về.
【 ảnh? Tôi nhớ anh có mà.
】
Hứa Dữu nghĩ nghĩ rồi gửi thêm một tin: 【 ảnh tự chụp lúc trước tôi gửi cho anh đâu? 】
【 chỉ có mấy tấm, hơn nữa quần áo trong ảnh còn là bộ quần áo ngày đó chúng ta đi uống trà mặc, em quên rồi à? 】
Đương nhiên là Hứa Dữu nhớ.
Chỉ là Hứa Dữu vẫn ngượng ngùng như ngày hôm đó.
Lại phải tự selfie rồi gửi cho anh nữa.
Nhưng đã có lần đầu tiên rồi thì lần thứ hai cũng không quá khó khăn nữa, Hứa Dữu tùy ý đứng chụp mấy tấm ảnh rồi gửi qua cho anh.
Cô gái trong ảnh mỉm cười nhẹ, gương mặt trắng ngần trong suốt, rõ ràng không có trang điểm nhưng lại làm người ta không thể dời mắt.
Có lẽ là ngoài ý muốn, trong bức ảnh còn chụp trúng bình hoa hồng đặt trong phòng anh, cánh hoa yếu ớt dễ rụng nhưng vẫn vô cùng quyến rũ.
Trình Uyên nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi lâu, lúc này mới vừa lòng gửi ảnh sang cho chị gái Trình Dĩ Ngưng.
Ngưng: 【cậu gửi ảnh cho chị làm gì? 】
Trình Uyên đắc ý dào dạt.
【 đây là vợ của em, miễn cưỡng cho chị thưởng thức nhan sắc tuyệt mỹ của vợ em một lát đó.
】
Rất nhanh Trình Uyên lại gửi thêm một câu.
【vợ của em đúng là cực kỳ xinh đẹp.
】
Trình Dĩ Ngưng gửi một chuỗi dài dấu chấm hỏi, nói thật, Trình Dĩ Ngưng cảm giác mình gõ dấu chấm hỏi đến mỏi tay luôn rồi.
【cậu có ý tứ gì? 】
【 không thừa nhận vợ của em đẹp? 】
Trình Dĩ Ngưng mắt trợn trắng.
Cô có cảm giác em trai nhà mình hình như yêu đời hơn thì phải, cô nghĩ có lẽ là do gà mờ lần đầu tiên tận hưởng cảm giác yêu đương đây mà.
Qua hai phút, Trình Dĩ Ngưng mới trả lời.
Ngưng: 【 đẹp đẹp, em dâu nhà chị đúng là rất xinh đẹp, giống như một tiểu tiên nữ vậy.
】
Trình Uyên nhìn tin nhắn cười, ngay sau đó lại nhận thêm một tin nhắn nữa.
Ngưng: 【 thật đáng tiếc, tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy lại bị một con heo ủi đi】
Trình Uyên kéo lên trên chụp màn hình lại, sau đó gửi cho Hứa Dữu.
Trên ảnh chụp màn hình chỉ có hai câu.
Câu đầu tiên là: 【vợ của em đúng là cực kỳ xinh đẹp.
】
Câu thứ hai là: 【đẹp đẹp, em dâu nhà chị đúng là rất xinh đẹp, giống như một tiểu tiên nữ vậy.
】
Hứa Dữu nhìn chằm chằm ảnh chụp màn hình, mặt đỏ lên.
Điện thoại Hứa Dữu đúng lúc này vang lên.
Là Trình Uyên gọi.
Hứa Dữu bắt máy, “Alo.”
Giọng nói nhàn nhạt của Trình Uyên vang lên bên tai cô.
“Em thấy ảnh chụp màn hình tôi gửi chưa?”
Hứa Dữu: “Ừm.”
Cô không nói chuyện, cô nhìn thấy Trình Uyên khen cô, lập tức không biết cố gắng lại đỏ mặt, tuy rằng biết là giả nhưng cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
“Tôi gọi cho em để nói em chờ một lát nữa, em đừng sợ, chị tôi tính cách cũng không tệ lắm, chị ấy cũng rất thích em.”
“Tôi sẽ nhanh chóng trở về, cố gắng không để hai người ở riêng lâu.”
Hứa Dữu nói: “Thật ra tôi cũng rất thích chị của anh.”
Trình Uyên: “……”Vậy không có việc gì.
Trình Uyên suy nghĩ một chút, vẫn là không yên tâm.
“Nếu chị ấy làm gì khiến em phản cảm thì em đừng để ý tới chị ấy, chờ tôi trở lại.”
Hứa Dữu cảm giác anh suy nghĩ quá nhiều rồi..