Sáng hôm sau bọn ta tiếp tục lên đường, dong ruổi hơn nửa tháng rốt cục cũng dừng lại tại một thôn nhỏ dưới chân núi ở một tỉnh nào đó phía nam. Ban đầu hắn định đưa chúng ta lên phía bắc, nhưng lại gặp vài toán quân truy sát nên lại đổi lộ trình, đi bằng đường thủy xuôi nam, lại nói phía nam mát mẻ phù hợp để nuôi dưỡng trẻ nhỏ hơn.
Suốt đường đi hắn chăm sóc ta và Thuần nhi rất chu đáo, khiến ta còn không cảm giác được bản thân đang trên đường trốn chạy. Nhưng giữa ta và hắn lại luôn duy trì cảm giác xa cách, hắn cũng rất kiệm lời, ta thì không thể buông bỏ những khúc mắc trong lòng mà thân cận, cư xử tự nhiên với hắn được, nên chúng ta ở chung luôn rơi vào trạng thái lúng túng. Ta nghĩ cứ như vậy thời gian dài chúng ta đều khổ sở, chờ một thời gian, nếu như hắn thật tâm muốn ở bên ta, có lẽ mọi thứ sẽ tốt lên, bỗng dưng ta có những ý nghĩ xa vời...
Đến thôn nhỏ đó chúng ta dựng một ngôi nhà nhỏ ở chân núi, hơi tách biệt với người trong thôn, nhưng những thôn dân ở đây rất thuần phác, thân thiện, thấy chúng ta là người mới đến còn rất chào đón mà giúp chúng ta dựng nhà. Sau bao tháng ngày bôn ba, đến đây lại gặp được những tình cảm ấm áp ấy, ta chợt nghĩ nếu như cả đời có thể sống ở đây, ngày tháng trôi qua bình yên “chàng làm vườn ta may vá”, cứ thế đến già, cuộc đời như thế còn mong muốn vinh hoa phú quý làm gì. Một khung cảnh giản dị đến vậy, gần ngay trước mắt mà ta cảm thấy nó thật mơ hồ, xa xôi.
Cuộc sống tiếp theo đó của chúng ta cũng tương đối yên ổn, hắn khai khẩn một mảnh đất nhỏ bên cạnh để trồng rau chăn nuôi gì đó, vài ba ngày hắn lại lên núi săn thú. Ta chăm sóc Thuần nhi ngày càng thuần thục, ngày ngày bế đứa trẻ nhìn hắn bận rộn ngoài vườn, tới lui làm hàng rào, tất bật trong sân, khiến ta bất giác mỉm cười, có một tia thỏa mãn nhen nhóm trong lòng.
Từ khi đến đây tình hình ta và hắn hòa hoãn rất nhiều, trong lòng ta nhiều thứ không buông bỏ được, nhưng đã nghĩ thông suốt, không thể sống với những điều đó cả đời. Tính tình ta thẳng thắn, nên ta đã nói điều đó với hắn, nói chúng ta thử bắt đầu lại một lần, nói ta sẽ cố tin tưởng hắn lần nữa, có thể hay không? Hắn trầm mặc nhìn ta, khuôn mặt phản chiếu sự vui mừng nhưng xen lẫn vào đó một tia cảm xúc mà ta không hiểu rõ, hắn cầm tay ta thật chặt, nói:
“có thể, vậy chúng ta hãy bỏ qua tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới, không triều đình không hoàng đế, không phân tranh... nhé”
Không phải ta và hắn đều có thể quên tất cả, nhưng người chết thì đã chết, người còn sống vẫn phải sống, chúng ta đang cố gắng... để quá khứ lại phía sau.
Sau lần nói chuyện đó, hai chúng ta có thể đối diện nhau một cách bình thản. Ngày tháng trôi qua như thoi đưa, thay đổi rõ ràng nhất chỉ có Thuần nhi, bây giờ nó có thể chạy nhảy trong sân, còn biết gọi một tiếng nương, lại một lần còn có thể gọi cha, khiến ta đỏ mặt lúng túng. Ta không dạy nó từ này, lén nhìn hắn, chỉ thấy hắn quay đi ho một tiếng, ta không nhìn được sắc mặt hắn, chỉ thấy tai hắn đỏ lên, ngập ngừng giải thích:
“ta... không có dạy nha”
Haiz, hắn còn biết xấu hổ kìa, ta cúi đầu nhỏ nhẹ:
“như thế cũng... không sai lắm!”
Thế nào là không sai lắm, ta thật muốn tát vào miệng mình. Hắn lại khụ một tiếng
“hôm nay ta vào rừng kiếm vài con thú, cải thiện cho Thuần nhi”
Nói xong chạy biến, ta dở khóc dở cười, muộn rồi mà, đêm hắn định không về sao.
Chúng ta ở cùng nhau gần năm rồi, hắn còn chưa động tĩnh gì, khiến một đại cô nương như ta phải nói ra câu mập mờ như vậy, thật xấu hổ mà.
Ngày hôm sau hắn ra ngoài từ sớm, nói đi xuống trấn mua chút đồ, ta cũng không quá để ý. Đến chiều muộn hắn mới trở về mang theo một bọc lớn, trên người có không ít vết thương, ta hốt hoảng đỡ hắn vào trong nhà, hắn cười cười thì thào:
“xin lỗi, đáng ra ta về sớm hơn nhưng gặp ít phiền toái trên đường, bị chó cắn, ta không sao, nàng xem ta mang gì về cho nàng” - vừa nói hắn vừa gượng dậy mở cái bọc hắn mang về, bên trong là hai bộ y phục đỏ thẫm, nến song hỷ, vài món trang sức.
“ta không biết phải mua những gì, nên sơ sơ vài món thế này, nàng thiệt thòi rồi”
Ta đau lòng, thực sự đau, thực sự sợ, cứ tưởng tâm mình đã bình lặng rất nhiều, tình cảm đối với hắn không còn như xưa, hôm nay mới phát hiện ra, nó chỉ bị những biến cố kia chôn lấp, bị lí trí của ta bác bỏ. Cầm những món đồ trên tay, ta không kìm được nước mắt:
“không thiệt thòi, chỉ cần chàng ở bên ta là đủ, ta... chúng ta... bao giờ chàng khỏi rồi chúng ta tính tiếp được không”
“được” hắn an tĩnh lại, lịm đi, khóe môi dường như vẫn còn vương nụ cười.