Cửa nhà vệ sinh đóng lại, Dụ Diên nằm, cảm thấy cả người khô nóng.
Dưới tình trạng này, lời cậu nói cũng không quá cân nhắc cẩn thận: "...Vậy anh nhanh lên nha."1
Âm giọng không lớn, nhưng chắc chắn người bên trong nghe thấy được.
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt năm phút.
Mười phút.
Mười năm phút...1
Tuy Dụ Diên không cuống lên như vừa nãy, nhưng cảm giác kia vẫn không hạ xuống, làm cậu kìm nén rất khó chịu.
Dụ Diên nhìn đồng hồ, xác định mình đã đợi phải hai mươi phút rồi.
Lại nhịn không được hỏi: "Dịch Sâm, anh còn chưa xong sao?"
Bên trong, giọng Dịch Sâm phát ra hơi khàn, sau một lát mới trả lời cậu: "Chờ."
Rồi không biết qua bao lâu, cửa mới được mở ra.
Dụ Diên đỏ lỗ tai, mau chóng đứng dậy bước nhanh chân: "Em vào."
Nói xong, cũng không chờ Dịch Sâm trả lời, vô cùng vội vàng đi vào nhà tắm, rồi mau chóng đóng cửa lại — —
Các thao tác làm quá nhanh, đến lúc Dụ Diên muốn đổi ý mở cửa thì kỳ quá.
Quạt thông gió trong nhà tắm không mở, trời lại mưa, cửa sổ cũng không thể mở, cửa chính lại đóng, làm không khí trong nhà tắm giảm xuống đáng kể.
Dụ Diên ngửi được mùi sữa bò trong không khí, lẫn trong đó là mùi gì đó là lạ.
Có lẽ do hiện giờ giác quan của cậu quá mẫn cảm, mùi này nếu là lúc bình thường chắc chắn cậu ngửi không ra.
Vốn cơ thể đã có chút thanh tĩnh lại vì vậy mà dấy lên. Dụ Diên khẽ cắn răng, cảm thấy không thể nghĩ tiếp nữa, liền nhắm mắt lại, niệm ở trong lòng.
Đây là nhà cậu, giống như bình thường, xem như Dịch Sâm không có ở nhà...
Ai ngờ đâu càng niệm càng nhớ, càng nhớ cậu càng...có cảm giác.
Đột nhiên cửa bị gõ nhẹ hai tiếng.
Dịch Sâm đứng ở ngoài cửa, nói: "Muộn lắm rồi, đừng để ngủ trễ quá."
"Không thì để anh giúp em."
"..."
Dụ Diên nghe thấy tiếng của anh, cùng hai câu trầm thấp nặng nề, chỉ một thoáng có cảm giác thứ gì đó phun ra.
Sống lưng cậu tê dại, thoải mái tới nổi cả da gà, Dụ Diên trợn to mắt ngồi ở trên bồn cầu mãi mà chưa hồi hồn.
"..."
"..."
Dụ Diên! Mày quá nhanh nhá!!
Dụ Diên mau chóng dọn dẹp sạch sẽ, đứng phắt dậy, hoảng hốt trả lời: "Tự em...là được."
Dịch Sâm tựa ở bên ngoài cửa, nghe vậy phì cười: "Xong rồi?"
"Chưa xong!" Dụ Diên đứng trước gương, "Em, em còn phải một lúc nữa, nếu anh buồn ngủ, cứ ngủ trước đi."
Ở trước mặt bạn trai, tuyệt đối không thể có bất kỳ điểm trừ nào.
Dịch Sâm mím môi, mới khống chế được ý cười.
Dịch Sâm làm như thật gật đầu, nói: "Không sao, anh chờ em."
Dụ Diên: "..."
Cuối cùng Dụ Diên vẫn không muốn để Dịch Sâm chờ quá lâu ở bên ngoài, thầm đếm ở trong lòng ba phút, mới chậm chập mở cửa nhà vệ sinh ra.
Bật đèn ngủ, Dịch Sâm nửa nằm ở đầu giường, không biết trong tay đang cầm cái gì, nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu tự nhiên hỏi, "Lâu vậy."
Người bạn nhỏ, quá tệ, khen quá rồi.
Dụ Diên chột dạ, ngại ngùng đáp câu. Trước khi đóng cửa, Dụ Diên giơ tay bật quạt thông khí: "...Anh đang xem gì vậy?"
"Không có gì, xem bừa thôi." Dịch Sâm khép tập tài liệu lại, tiện tay để qua một bên.
Dụ Diên vừa nằm lại trên giường, đèn ngủ bị tắt luôn, trong đêm đen, một bàn tay lớn duỗi tới.
Cậu có cảm giác bên hông mình bị ôm lấy.
Có tiếp xúc ban nãy, giờ lại ở tư thế ngực dán lưng thế này, hai người đều không cho là đang thân mật.
Dụ Diên khá là gầy, eo còn thon hơn nam sinh bình thường khác, Dịch Sâm cảm thấy giống như mình không ôm được gì.
Anh thoáng cau mày, nói: "Sau này phải ăn nhiều hơn."
Dụ Diên nói: "Đều ăn đúng giờ."
Chính cậu cũng không hiểu nổi, một ngày cậu ăn ba bốn bữa sáng, trưa, tối cùng khuya, còn chẳng thích vận động, lại không rõ tại sao không mập lên được.
Cái bụng nhỏ kia béo lên cũng được, sẽ còn giảm được.
Dịch Sâm nói: "Ăn đồ có dinh dưỡng mới được, sau này đừng ăn đồ ăn ngoài, anh sai người mang tới cho em."
Dụ Diên ngẩn người: "Không cần đâu, đâu cần phiền phức đến vậy?"
Ở mặt này, Dịch Sâm không có ý định thương lượng với cậu, tiếp tục nói: "Còn phải tập thể hình, gần chỗ này có phòng tập thể hình nào không?"
Dụ Diên suy nghĩ rồi nói: "Hai tháng trước có một nhà mở."
"Ở đâu?"
"Lừa gạt các cư dân quanh đó làm thẻ tập thể hình xong, đã đóng cửa bỏ đi."
"..."
Dịch Sâm nói: "Vậy thì mua dụng cụ tập thể hình về."
"Nào có chỗ chứa." Dịch Sâm ôm rất thoải mái, vốn Dụ Diên còn hơi căng thẳng, nhưng nằm một lúc lâu rồi, cơn buồn ngủ lại kéo tới, cậu ngáp một cái, "...Em sẽ ra ngoài chạy bộ."
Dịch Sâm cảm thấy môi trường Mãn Dương tốt thì có tốt, nhưng không được tiện lắm. Thành phố này quá nhỏ, trình độ phát triển hoàn toàn không thể so được với Tấn Thành, dùng để dưỡng lão thì tốt, nhưng không quá thích hợp cho người trẻ tuổi sinh sống.
Chủ yếu vẫn là cách mình quá xa.
Anh nghĩ lúc lâu, sức tay ôm người cũng mạnh hơn, làm anh cảm nhận được người được ôm trong lòng hít thở hơi chập trùng.
Anh gọi một tiếng: "Dụ Diên."
Dụ Diên còn đang lim dim ngủ, nghe thấy anh gọi, lập tức mở mắt: "Sao vậy?"
Nghe giọng Dụ Diên buồn ngủ rồi, lời Dịch Sâm muốn nói lại bị nuốt trở vào.
Còn sớm, đừng quá nóng ruột.
"Ngủ đi."
"...Ừm"
_ _
Vốn Dụ Diên còn tưởng mình sẽ căng thẳng cả đêm không ngủ được.
Nhưng không hề, sau khi tỉnh dậy, đầu tiên là sờ sờ chỗ trống người nằm bên cạnh, lại cầm điện thoại lên xem, mới biết được mình đã ngủ ít cũng phải mười tiếng, lại còn là một đêm không mộng.
Đã gần tới thời gian phát sóng, Dụ Diên lập tức tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy.
Dịch Sâm đâu rồi?
Dụ Diên cầm điện thoại lên, đang định tìm người, thì nghe thấy bên trái truyền tới tiếng cửa mở, theo sát đó là rèm cửa sổ bị người kéo dài, ánh mặt trời giữa trưa lập tức xuyên qua khe hở tràn vào.
"Hai ngày tới cháu không ở Tấn Thành, hạng mục hợp tác với bên chú sẽ ở..." Đối đầu tầm mắt Dụ Diên, Dịch Sâm khẽ nhướng mày, tiếp tục nói, "Nếu ở mặt công việc có gì cần bàn, chú có thể liên hệ với người phụ trách hạng mục. Chú Trình, ý cháu không phải thế, nhưng tốt nhất là chúng ta nên giải quyết việc chung...đương nhiên rồi, chờ chú rảnh rỗi, về Tấn Thành rồi cháu sẽ cùng chú ăn bữa cơm bất cứ lúc nào."
Nhìn thấy anh, Dụ Diên bình ổn tâm trạng hơn, lại sợ quấy rầy anh gọi điện, cậu nhẹ nhàng đứng dậy, dùng khẩu hình nói: "Em đi đánh răng."
Dịch Sâm gật đầu.
Dụ Diên vào phòng tắm, thấy trong cốc đặt hai bàn chải đánh răng, một cái của cậu, một cái là tối hôm qua cậu mua về.
Hôm qua cậu sơ ý quá, chỉ nhớ mua bàn chải đánh răng, lại không qua cốc.
Dụ Diên lấy hai bàn chải đánh răng ra, rồi lấy một cây trong đó, bắt đầu rửa mặt đánh răng.
Dịch Sâm làm việc qua điện thoại, gọi tới gọi lui vài cuộc, cũng nói sắp được nửa tiếng rồi, trong lời nói còn lẫn nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, Dịch Sâm lại không ngại khi nói chuyện trong phòng, Dụ Diên cũng không để ý nhiều mà nghe.
Chờ anh cúp điện thoại, Dịch Sâm hỏi cậu: "Anh đánh thức em?"
Dụ Diên mở máy tính, nghe vậy ngẩng đầu: "Không có, em tự dậy."
Dường như cửa sổ cách âm tốt hơn nhiều so với anh nghĩ.1
"Ừm." Dịch Sâm hỏi, "Đi ăn cơm chứ?"
Cách thời gian phát sóng còn một tiếng nữa, đủ cho bọn họ ăn trưa.
"Ừm, anh muốn ăn gì?"
Vì quần áo mang theo đều để công tác, hầu như đều là áo sơ mi trắng quần tây, Dịch Sâm cài áo đến nút cao nhất: "Không phải từng nói dẫn anh đi ăn miến chua cay à?"
Thật ra thì món miến chua cay được nhà người ta bán vào buổi sáng, lúc họ tới, cửa hàng cũng sắp đóng cửa rồi, bà chủ nhìn thấy cậu, dừng lại động tác thu dọn, mỉm cười: "Tiểu Diên, sao bữa nay lại chạy tới đây? Không phải thường hay gọi đồ ăn ngoài sao?"
"Hôm nay hơi rảnh ạ." Dụ Diên lại hỏi: "Còn bán miến chua cay không ạ?"
"Còn, làm riêng cho cháu đấy."
Hai người chọn đại một vị trí đơn trong cửa hàng.
Hai phần miến chua cay được bưng lên, bà chủ cười tươi rói, không ngừng đánh giá Dịch Sâm.
Dù sao với loại cửa hàng nhỏ như bà, rất hiếm khi có khách ăn mặc đàng hoàng như thế, đã vậy còn vừa cao vừa đẹp trai.
"Tiểu Diên, đây là họ hàng nhà cháu à?" Bà chủ hỏi.
Dụ Diên đang định mở miệng, Dịch Sâm đẩy chiếc đũa ra, giành trả lời: "Không phải."
Bà chủ lại hỏi: "À, vậy là bạn bè?"
Dịch Sâm: "Không phải."
Bà chủ do dự: "Hàng xóm mới chuyển đến?"
"Không phải."
Bà chủ cố suy nghĩ lúc lâu lại hỏi: "Lẽ nào là thầy giáo của tiểu Diên?"
Sao đến cả thầy cũng lôi ra hỏi rồi? Dù thím đoán là bạn cùng lớp cũng còn tốt hơn.
Dịch Sâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Cũng không phải."
Cũng không trách bà chủ không nói là bạn cùng lớp, Dịch Sâm mặc tây trang đeo giầy da, tuy trông không quá lớn tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng không thể xem là bạn lớp Dụ Diên được.
Dụ Diên nhịn cười, ngắt ngang đối thoại của họ: "Bà chủ, miến chua cay hôm nay thơm quá."
"Phải không?" Bà chủ bị dời trọng điểm, "Tôi đặc biệt mang ớt từ quê lên đấy, nếu cháu thích, lại thêm cho cháu một ít."
"Không cần đâu ạ, vậy đủ rồi."
Dịch Sâm nếm thử một miếng, quả thật không tệ, chỉ hơi cay tí.
Chờ bà chủ đi rồi, anh hỏi: "Em ở nơi này bao lâu rồi?"
Dụ Diên nói: "Từ lúc sinh ra tới giờ, vẫn luôn ở đây."
Dịch Sâm gật đầu, chả trách lại thân với bà chủ vậy.
Một bát miến chua cay, hai người ăn xong rất nhanh.
Lúc ra tính tiền thì Dụ Diên giành trước, cậu nói: "Anh đến Mãn Dương, tất nhiên phải để em mời."
Tay Dịch Sâm cầm bóp tiền khựng lại, tùy ý cậu: "Ừm."
Bà chủ vừa mở mã QR, vừa không ngừng đánh giá Dịch Sâm. Bà có thể nhìn từ cách ăn nói đến hành động, biết đây là người rất có tu dưỡng.
Loại đàn ông chất lượng tốt như này, thành công khơi dậy lòng mai mối của phụ nữ.
"Chàng trai." Bà liền nở nụ cười thân thiết, quyết định phát huy một lần ngay tại chỗ, "Anh bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?"
Hai người bị hỏi đơ cả người.
Dịch Sâm nói: "Chưa ạ."
"Bạn gái thì sao?"
"Cũng chưa."
"Ấy, vậy thì rất tốt, rất tốt nha." Bà chủ quay đầu chuyển sang hỏi Dụ Diên, "Tiểu Diên, cháu còn chớ chị Mai chứ? Là cô gái ở ngay trên tầng nhà thím."
Dụ Diên không rõ tại sao đề tài lại chuyển biến như vậy, theo bản năng nói: "Nhớ ạ."
Bà chủ: "Mai Mai ấy, đang học thiết kế, trông cũng không tồi...Tiểu Diên cũng biết mà, đó là cô gái tốt, đúng không?"
Vấn đề thế này, tất nhiên Dụ Diên không thể nói trái ý, thật ra thì đến hình dạng vị Mai Mai kia trông thế nào cậu còn không nhớ rõ nữa là. Dụ Diên nói, "Đúng ạ."
Bà chủ nói: "Thím nhìn nãy giờ, cảm thấy Mai Mai với người bạn này của cháu nếu đứng chung với nhau, sẽ rất hợp đôi đó!"
Dụ Diên choáng váng: "Cái gì?"
Dịch Sâm đã sớm hiểu sơ sơ, còn định ngăn chặn lại đề tài này, ai ngờ khi nhìn thấy bộ dáng Dụ Diên dại ra, Dịch Sâm nhướng mày một cái, im lặng nhịn xuống.
Bà chủ nói: "Ý thím là, nếu hai người đều đang độc thân, vậy hay là để thím làm người đứng giữa, đặt hẹn cho bạn cháu với Mai Mai gặp nhau?"
Dụ Diên bỗng nhiên tỉnh ra: "..."
Dịch Sâm thoáng nhích người về phía Dụ Diên, nói: "Không cần ạ."
"Đừng có thế, đừng xấu hổ, chuyện thế này rất bình thường." Nhận được tiền xong, bà chủ đóng QR, lại mở ngay wechat của Mai Mai, "Tôi cho cậu xem ảnh của Mai Mai nha, ảnh nó chụp đẹp lắm đó..."
"Không cần đâu." Lúc này Dụ Diên mới mở miệng, nắm lấy cánh tay Dụ Diên, nói, "Bà chủ, bọn cháu đi trước."
"Ấy đừng đi!" Bà chủ vội vàng ngẩng đầu, "Làm quen thử thôi chứ có gì đâu? Tiểu Diên, cháu còn nhỏ, cháu không hiểu, chờ cháu lớn hơn chút nữa thím cũng giới thiệu giúp cháu..."
Dụ Diên nghe vậy, lại dừng bước thật.
Cậu xoay người lại, bước sang trái một bước, đứng sóng vai với Dịch Sâm, sau đó hỏi: "Bà chủ, thím cảm thấy điều kiện của cháu thế nào?"
"Đương nhiên là rất tốt rồi, thím đây cũng xem như là nhìn cháu trưởng thành đấy." Bà chủ không rõ vì sao.
Dụ Diên lại hỏi: "Vậy thím thấy cháu với người này xứng đôi không."
Bà chủ lơ mơ: "Cùng ai cơ? Mai Mai hả? Không được, Mai Mai lớn tuổi hơn cháu nhiều..."
Trước đó Dịch Sâm còn cười, nghe thấy câu này, khóe miệng khẽ cong lên khó mà thấy rõ, ngắt ngang lời thím: "Không phải cùng là Mai Mai."
Bà chủ: "Hả?"
"Là cùng tôi."
Bà chủ: "Hả...hả..."
_ _
Dụ Diên về đến nhà, vừa lúc thời gian Trực tiếp.
"Em live đi." Dịch Sâm cầm tài liệu, chuyển cái ghế đến ngồi ở bên cạnh cậu, "Anh sẽ không làm ồn tới em chơi game."
Dụ Diên đáp một tiếng được, cậu mở camera, chỉnh tốt góc độ, xác định người bên cạnh sẽ không bị lọt vô ống kính xong, vào đúng hai giờ chiều ấn mở Trực tiếp.
"Cả ngày hôm nay sẽ yêu thương Diên Diên!"
"Cmn! Cmn! Ông chủ 1 lại chính là ông chủ Star TV!! Mợ nó, tui còn vô tình gặm fic về tình yêu văn phòng đó!? Thật sự kích thích!!"
"Fan tiểu Diên thật tốt, không phải tiếp tục lo lắng cậu ấy sẽ bị streamer khác bắt nạt."
"Streamer có quen biết với Dịch Sâm, chả trách ở giải thi đấu streamer có thể nhận được giải thưởng, ông chủ ngầm gọi điện cho bên xếp thứ tự, mấy trăm nghìn quà còn không phải chỉ là một chuỗi số thôi sao."
"Còn ỷ thế hiếp người, ức hiếp những streamer khác, xem Lão Thử bị bắt nạt thành thế nào đi, quá thảm."
Tuy hôm qua ông chủ mới ghé vào lỗ tai cậu nói sau này ở Trực tiếp có thể tùy hứng một chút. Nhưng loại antifan cố ý gây chuyện thế này, Dụ Diên vẫn lựa chọn đá khỏi Trực tiếp.
Dụ Diên đang định thao tác, thì nghe thấy người bên cạnh lạnh lùng hỏi: "Thì sao, ông chủ không có nhân quyền à? Ông chủ thì không thể dùng tiền giúp đỡ streamer mình thích à?"
Dụ Diên: "..."
Dịch Sâm đối đầu ánh mắt của cậu, đáy mắt viết "Anh chỉ nói không ồn em chơi game, chứ không nói ồn em Trực tiếp".
"???"
"Ơ đòe mòe? Gì đây?? Tui mù à??? Phông nền này không phải là nhà tiểu Diên hay sao?"
"....Ông chủ có nhân quyền, ông chủ có thể giúp đỡ streamer mình thích, nhưng không có nghĩa là ông chủ có thể chạy đến nhà streamer nha!"
"Cửa sau thế này, quá lớn rồi."
"Anh ở nhà con trai tui làm gì??? Anh tên cầm thú này!!"
"Ai có thể tìm được bất kỳ chứng cứ nào tôi mở cửa sau cho em ấy, tôi sẽ thưởng người đó mười vạn nhân dân tệ." Dịch Sâm ra vẻ đứng đắn nói hươu nói vượn, "Tôi ở nhà em ấy làm gì...Không phải các người luôn nói em ấy mở hack sao? Tôi rất xem trọng chuyện này, nên tự mình tới nhà kiểm tra."
Lần này không chỉ các viewer, mà ngay cả Dụ Diên cũng dấu chấm hỏi đầy đầu.
Dụ Diên nhịn không được tắt mic, nói: "...Anh đừng nói bậy."
"Tắt mic?!"
"OK, tui đã não bổ ra một bộ avi hai giờ bốn mươi phút."
"Anh muốn kiểm tra ♂ kiểu gì."
Quản phòng biết bản thân cô lúc này đỡ không nổi, chạy đến nhóm quản lý thét to một hơi, ở Trực tiếp mau chóng tràn vào một đống quản phòng, nơm lớp lo sợ cấm người.
Không lâu sau, màn đạn rốt cục bình tĩnh lại, tuy vẫn còn spam, nhưng antifan đỡ đi nhiều, lâu lâu lọt một vài bình luận nhưng không đủ nổi bật.
Dụ Diên mở icon PUBG, hôm nay không thể gánh viewer rồi, trận đầu tiên cậu ghép Squad đại.
Dịch Sâm đầy hứng thú thả tài liệu xuống.
Tuy trước đây Dụ Diên đã từng chơi game ở nhà anh, nhưng lúc đấy anh luôn làm việc ở thư phòng, hai người cách nhau một bức tường, chưa từng nhìn cậu chơi game gần như giờ.
Sống lưng Dụ Diên thẳng tắp, đeo tai nghe, vẻ mặt thành thật.
Cậu nhảy Pochinki, đáp dù xong mau chóng mở cửa tìm súng.
Dịch Sâm không đeo tai nghe, chỉ nhìn cậu cầm súng gắn reddot bắn chết người.
Bởi vì cần ghìm súng, chuột không ngừng bị kéo xuống, giữa lúc ghìm còn đổi hướng, mà đang ghìm chính là khẩu AKM, ghìm đến cuối bàn, Dịch Sâm chỉ cảm thấy chuột sẽ rơi mất.
Dịch Sâm nhớ lại lần bắn súng bay lên trời, thân thể áp tới gần, chăm chú xem.
Dụ Diên clear xong Team ở đầu thành, bắt đầu mở hòm loot xác.
Dịch Sâm còn chưa thấy rõ trong xác có gì, thì nghe thấy chuột loạt xoạt vài tiếng, Dụ Diên đã loot xong bỏ đi.
Dụ Diên: "Trong xác này có băng đạn mở rộng, SCAR-L, x4, ai muốn tới lấy."
Dịch Sâm: "..."
Anh nhướng mày, lại ghé sát thêm.
Clear xong Pochinki, mấy người lại loot thêm vài căn nhà, rồi bắt đầu chạy bo.
Đang chạy, đột nhiên Dụ Diên nói: "Hướng N có người."
Dịch Sâm liền nhìn qua hướng cậu nói.
Không thấy cái gì hết.
Lúc này, lại nghe Dụ Diên nói: "Hai người."
Dịch Sâm hít sâu một hơi, lại ghé sát vào nhìn cho kỹ, vẫn thấy hướng N trống trơn.2
?
Người ở đâu ra?
Dụ Diên không phát hiện nghi hoặc trên mặt người ngồi bên cạnh, cậu tìm tảng đá ẩn núp, bật ngắm nhìn một tảng đá không đáng chú ý ở xa xa trên đỉnh núi.
Chừng mười giây sau, từ sau tảng đá đó một đầu người dè dặt lộ ra.
Dịch Sâm: "..."
Đoàng — —
Dụ Diên bắn dứt khoát một viên.
[Yanxyan sử dụng M24 headshot hạ XXXXS01]
Dụ Diên nói: "Còn một."
Vừa dứt lời, Dụ Diên lại bật ngắm, lại bắn thêm một viên.
Đoàng — —
Trên màn hình nhảy ra thông báo tiêu diệt được tổng 10 mạng, Dụ Diên nói: "Chết rồi."
Dịch Sâm: "..."
Bọn họ xem là cùng một hình ảnh sao?
Chơi cùng một loại game sao?3
Hai người, một chơi chăm chú, một nhìn chăm chú, lại không phát hiện Dịch Sâm vì không ngừng ghé về phía trước, lúc này đã bị lộ nửa bên mặt vào camera.
"Ơ mẹ ơi?? Dịch Sâm này còn đẹp trai hơn bức ảnh trên baidu bách khoa gấp một vạn lần??"
"Hai người chung cùng khung hình đẹp quá đi...Trời ơi, lại cùng chung Trực tiếp, phải cắt lưu lại mới được!! Vượt qua cả Lão Thử!"
"Vẻ mặt ông chủ 1 chẳng khác gì tôi..."
"Ha ha ha ha nhìn vẻ chết lặng của ông chủ 1 mà tui cười muốn nội thương."
"Nội tâm ông chủ OS: Mịa nó loot xong rồi? Cmn địch ở chỗ nào?? Ủa chết kiểu gì nhanh thế???"