PUBG Thế Kỷ Võng Luyến

Chương 103




Khoảng thời gian này, Dụ Mẫn Dương lâu lâu vẫn gọi điện cho Dụ Diên, nội dung xoay quanh về kiện tụng, và hỏi cậu chuyện về nhà ăn tết.

"Đúng dịp em họ về nhà, lâu rồi hai đứa cũng không gặp nhau, đúng lúc là tết thì gặp..." Dụ Mẫn Dương nói liên miên cằn nhằn mãi nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, hỏi tiếp, "Tiểu Diên? Cháu đang nghe chứ?"

Dụ Diên lúc này mới tỉnh táo lại.

"...Đang nghe ạ, chú nói đi."

Cuộc gọi cũng kéo dài gần hai mươi phút rồi, cuối cùng thì Dụ Mẫn Dương vẫn không thể khuyên được.

Dụ Diên cúp điện thoại, nhịn không được xem đồng hồ.

Hôm nay là ngày ông bà Dịch về nước, sáng sớm nay Dịch Sâm đã quay về nhà chính, đến giờ còn chưa về.

Biết tình hình nhà họ làm Dụ Diên cũng có chút bận tâm, làm việc cũng khó tập trung, cụ thể biểu hiện ở...chơi game thì suýt chút nữa dùng lựu đạn nổ chết mình.

"Tiểu Diên làm sao vậy, sao lại dùng lựu đạn làm nổ mất nửa cây mau?? Cậu mau tỉnh lại! Cậu còn đang mở bình chọn đó!!"

"Ông chủ 1 không ở đây, mọi người tự hiểu."

"Xin lỗi, hôm nay không có tâm trạng lắm." Dụ Diên nói, "Xong trận này tắt bình chọn."

Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên một tiếng, Dụ Diên giật mình, lập tức cầm lên xem.

1: Ừ, bây giờ anh về.

Dịch Sâm đi từ trong nhà ra, mới phát hiện điện thoại có thêm một tin nhắn, là tin nhắn từ ba tiếng trước của Dụ Diên hỏi anh có ổn không, khi nào về.

Sau khi trả lời tin nhắn, anh ngồi trên xe, đang định chạy xe ra khỏi nhà cũ, thì cửa sổ xe bị người gõ.

Bên ngoài xe là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc bình thường gọn gàng, là người giúp việc có thâm niên chừng hai mươi năm vẫn đang làm cho nhà cũ, có thể xem là nhìn Dịch Sâm lớn lên từng ngày, chứng kiến nhiều chuyện xảy ra.

Cửa sổ xe được kéo xuống, viền mắt người phụ nữ hồng hồng, nghẹn ngào cầm đồ từ trong tay thò qua cửa sổ xe: "Tiểu Sâm, đây là nước sốt, cái cháu thích nhất, cháu mang mấy lọ về đi."

Dịch Sâm nhận lấy, mỉm cười: "dì Mạn, cũng nhiều quá rồi."

"Nghe nói hôm nay cháu quay về, nên dì đã phải thật mau chóng múc ra từng lọ một." Dì Mạn nhớ lại cảnh hòa giải giữa Dịch Sâm và người trong nhà, sắc mặt hơi thay đổi: "...Có gì đâu, ở nhà cháu còn có người ở, mang về nhiều chút cũng chẳng sao. Ăn xong thì nói với dì, dì lại làm cho cháu, mang tới cho cháu cũng được."

Dịch Sâm sắp xếp cẩn thận các lọ nước sốt, mới rời khỏi nhà cũ.

Đường xá thông thoáng, anh chạy một mạch về thẳng nhà, vừa mới vào gara, thì thấy Dụ Diên đang đứng ngay cửa hông.

Dụ Diên vừa tắt live thì nghe thấy tiếng mở cửa lớn, máy tính cũng không kịp tắt liền chạy như bay ra cửa.

Dịch Sâm dừng xe xong, vừa mới mở cửa xe thì Dụ Diên liền nhịn không kịp bước đến rồi.

"Gặp bác trai bác gái chưa?"

Dịch Sâm bước xuống xe, bởi vì bên cạnh còn đỗ xe khác, cửa xe không mở hết cỡ được, nên anh phải ôm lấy Dụ Diên mới đóng cửa xe lại được.

"Gặp rồi." Anh lại hỏi, "Anh không ở nhà, trưa này ăn gì rồi?"

Dụ Diên còn hơi đâu mà nói cái này, cậu ngẩng đầu, chăm chăm nhìn anh hỏi: "Chuyện sao rồi? Không cãi nhau chứ, chuyện này...nói xong hết rồi chứ?"

Dịch Sâm mỉm cười: "Ừm, nói xong hết rồi."

Trái tim treo lơ lửng của Dụ Diên lúc này mới chạy về chỗ cũ, cậu thở dài nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Hai người bước vào nhà, Dịch Sâm đi được mấy bước thì nhớ ra: "Chờ anh tí, quên lấy đồ trong xe."

Dụ Diên gần xe hơn, theo phản xạ xoay người lại: "Để em lấy cho, để cạnh ghế phụ lái đúng không?"

"Ừm." Dịch Sâm nói, "Mấy lọ nước sốt."

Dụ Diên mở cửa xe ra xem, ngoài mấy lọ nước sốt, bên dưới còn một đóng đồ đóng gói khác.

Cậu bất ngờ: "Mấy cái này là gì vậy?"

Dịch Sâm nhíu mày, lúc này mới nhớ ra mình đã quên cái gì.

"Là quà họ mua từ nước ngoài về cho em đó."

"Cho em hả?" Dụ Diên bất ngờ.

"Ừm." Dịch Sâm đi tới cạnh cậu, nói, "Nhưng mà...mấy cái này em sẽ không dùng tới đâu."

Dụ Diên nghe không hiểu ý anh, cũng không hiểu vì sao ba mẹ anh lại tặng quà cho mình.

Qua một lúc cũng không biết phải nói gì, xem qua một lượt túi đóng gói đều được in các nhãn hàng hiệu nổi tiếng, cậu gật đầu nói: "Nếu em không dùng được thì anh mang về làm gì? Cần mang về lại không?"

"Không cần đâu, cứ để đó, lần sau bảo Dịch Nhiễm lấy về cũng được."

"Vậy cũng không thể để trên xe được, giờ cứ mang vào nhà tạm đi, chờ Dịch Nhiễm đến..."

Dụ Diên đang nói dở câu thì im bặt.

Vì cậu thấy loáng thoáng đồ trong túi có màu hồng phấn.

Cậu mở túi ra, thấy rõ đồ bên trong: túi xách màu hồng phấn, trên mặt túi in đầy logo LV, một hộp dài màu đen, mở ra là mấy chiếc son môi vỏ vàng, một khăn quàng cổ màu trắng, từ đây có thể suy ra đều dành cho nữ.

Giờ cậu đã hiểu rõ vì sao Dịch Sâm lại nói cậu sẽ không dùng được.

Đây đều là các thứ mấy cô gái thích.

Dụ Diên đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như bị mắc nghẹn, mãi mà không nói được gì. Cậu nhìn mấy cái túi, im lặng bỏ đồ lại.

"Xin lỗi, em làm rối tung lên." Cậu nói.

"Không sao, cất đại đi, mẹ cứ muốn bỏ hết lên xe anh, làm rối tung lên cũng không sao." Dịch Sâm nhìn cậu khẽ cười, tiến lên một bước giúp cậu cất chiếc khăn quàng cổ lại vào túi, "Do anh quên trả lại."

Dụ Diên nghe không rõ, đáp ậm ờ: "Ờm."

Dịch Sâm thở dài, nắm lấy tay cậu cất bừa các thứ lẫn lộn vào nhau: "Anh nói với ba mẹ là em không dùng được."

Dụ Diên ngẩn ngơ, quay đầu nhìn anh: "Hả?"

"Anh nói là người anh đang kết giao chưa từng dùng tới những thứ này."

"...?"

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, Dịch Sâm phì cười: "Ba mẹ đã biết em là nam."

"......Gì cơ."

Dụ Diên ngây người tại chỗ, bất ngờ tới nỗi không khép được miệng.

Sau một lát, cậu mới hoàn hồn, vội la lên: "Sao anh, sao anh nói ra sớm quá vậy?! Anh với ba mẹ với vừa làm lành, sao lại nói chuyện này..."

Dịch Sâm nhíu mày: "Anh thấy chuyện này có gì đâu mà phải giấu."

Dụ Diên căng thẳng, trái tim trong lồng ngực đập cũng nhanh hơn, cậu cau mày, nhìn Dịch Sâm từ trên xuống dưới một lượt.

"Ba mẹ anh không đánh anh chứ?"

Dịch Sâm nghe vậy, bật cười rồi nói: "Không có."

"Ba mẹ còn nói lần sau nếu ra nước ngoài khi về sẽ mua quà lại cho em."

"Cái đó không cần đâu." Dụ Diên phát sầu ra mặt, trả lời nhanh chóng.

Sau một lát, cậu mới nghiệm ra, ngẩng đầu hỏi, "...Anh vừa nói gì cơ?"

Dịch Sâm nhìn cậu lúc sợ lúc vui, nhịn không được giơ tay xoa xoa tóc cậu: "Đừng lo lắng, ba mẹ anh ở phương diện này không bảo thủ vậy đâu, họ dễ hơn so với em tưởng tượng nhiều. Còn nếu ba mẹ anh không chịu nhận, anh vẫn sẽ nói cho ba mẹ biết."

"Dụ Diên, chúng ta là đang yêu đương, anh chưa bao giờ có ý giấu em không cho ai biết."