“Cảm, cảm ơn.” Giang Miểu lắp bắp.
Nhan Nhất Thiên buông Giang Miểu ra rồi nâng gò má nóng hổi của Giang Miểu lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thi đấu xong được nghỉ hai ngày. Tối nay em có muốn đi xem phim với anh không?”
Nhan Nhất Thiên giơ tay lên xoa đầu Giang Miểu rồi đưa tay ra với cậu: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước nhé? Được không?”
Hai bàn tay đặt vào cùng một chỗ. Bọn họ nắm lấy tay nhau, một trước một sau đi dưới ánh đèn mờ, khiến cho thời gian như quay ngược về quá khứ. Lúc đó, bé con nho nhỏ nắm lấy tay người anh trai của cậu rồi đi bên cạnh hắn, sau đó lặng lẽ dùng đôi mắt chứa đựng tình cảm dè dặt của mình nhìn sang rồi khắc sâu thanh âm, dáng điệu của người bên cạnh vào trong tâm khảm.
Giang Miểu đã không còn nhớ nội dung phim là gì nữa, cậu chỉ nhớ rõ Nhan Nhất Thiên ôm hộp bỏng ngô, đôi lúc bốc mấy miếng.
“Mấy cái này giòn này, cho em.” Hắn nói rồi đưa qua cho Giang Miểu.
Mùi thơm của bỏng ngô tràn ngập trên đầu ngón tay. Nhan Nhất Thiên lại lựa lựa rồi lẩm bẩm: “Chỗ này ỉu rồi.” Hắn ném chỗ bỏng ngô đó vào miệng mình.
Bất kể là bao lâu, mọi chuyện cũng chẳng bao giờ thay đổi. Nhan ca ca của cậu sẽ luôn mỉm cười, sau đó sẽ đưa cho cậu những gì tốt nhất. Dù hắn có làm hành động gì Giang Miểu đều thích.
Sau khi hết phim, Giang Miểu lại được Nhan Nhất Thiên nắm tay dẫn về phòng khách sạn.
Giang Miểu thích dùng sữa dưỡng thể trẻ em của hãng X vì sau khi tắm xong, cơ thể sẽ tràn ngập mùi hương sữa ngọt ngào.
Hiện giờ vẫn còn khá sớm, hai người cũng chẳng có gì để làm. Hôm nay cả hai đã phải ngồi thi đấu cả ngày nên họ cũng không muốn nhìn vào màn hình máy tính nữa. Nhan Nhất Thiên ngồi bên cạnh Giang Miểu. Hắn cũng vừa vào tắm, giờ trên người hắn có mùi hương giống hệt như Giang Miểu.
Nhan Nhất Thiên đề nghị: “Không bằng chúng ta đắp chăn tâm sự đi?”
Giọng nói dễ nghe hoà cùng hương sữa nhàn nhạt tựa như đám mây nhẹ bồng bềnh trong lòng cậu, khiến Giang Miểu cảm thấy cả người mình cứ lâng lâng.
Lúc trước còn phải thi đấu nên cậu vẫn luôn phải giữ vững tinh thần. Bây giờ tranh tài đã kết thúc, Nhan Nhất Thiên lại kề sát như vậy, hơn nữa lại thơm như vậy khiến bụng dưới của cậu không kiềm chế được mà bắt đầu nóng lên.
Giang Miểu: QAQ
Giang Miểu chui vào chăn bông rồi dém chặt chăn lại, cũng không dám nhìn loạn mà chỉ nhìn thẳng lên trần nhà, sợ người bên cạnh nhìn ra gì đó.
Nhan Nhất Thiên nhìn hành động của Giang Miểu liền cho rằng cậu đã đồng ý với đề nghị này liền cởi áo ngủ rồi chui vào chăn với cậu.
Sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng.
Hai người đều có tâm sự riêng, lại nằm xuống ngay bên cạnh người mình thích, mùi hương xung quanh cũng tràn đầy quyến rũ như vậy khiến hô hấp của cả hai đều run nhè nhẹ.
Không ngờ Nhan Nhất Thiên lại ra tay trước. Hắn nghiêng người sang rồi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Giang Miểu một lúc, sau đó mở miệng nói: “Bảo Bảo, anh có chuyện muốn nói với em.”
Giang Miểu bị thanh âm của Nhan Nhất Thiên gọi tỉnh hồn, cậu cũng quay ra: “Ừm, chuyện gì ạ?”
Nhan Nhất Thiên muốn kể hết mọi chuyện cho Giang Miểu.
Hắn hiểu rõ Giang Miểu là người có tính tình thẳng thắn, có chuyện sẽ nói thẳng nên hắn không hề quanh co lòng vòng mà chỉ im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên không hề báo trước nói: “Anh là gay.”
Giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh như hắn chỉ đang nói tới những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống mà thôi, nhưng nếu chỉ nghe thì sẽ không thể biết được lúc này hắn đang siết chặt nắm đấm, trái tim cũng căng thẳng quá độ đến đập như trống dồn.
Ngay cả lúc thi đấu hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Nhịp tim của Giang Miểu giống như đã ngừng lại.
Bên tai cậu chỉ còn tiếng hít thở kèm theo hơi thở nóng hổi phả lên mặt cậu, cũng chạm vào trái tim của cậu.
Nhan Nhất Thiên đang chờ câu trả lời của cậu, ánh mắt của hắn chứa đựng sự chờ mong, cũng có cả nỗi căng thẳng.
Một lát sau, Giang Miểu mới chậm rãi mở miệng, nói từng chữ: “Em cũng vậy.”
Nhan Nhất Thiên: “!”
Hắn vẫn chưa tin được: “Bảo Bảo, em không thể học cái này đâu.”
Giang Miểu sững sờ: “Hả? Em, em đâu có.”
Cậu dừng một chút, lại yếu ớt nói: “Em thích Nhan ca ca mà, vậy nên em cũng là gay. Em đâu có học hư…”
Nhan Nhất Thiên: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đầu hắn loạn hết cả lên, sau đó nổ tung tại chỗ.
Giang Miểu nói xong lại rụt vào trong chăn, cũng không dám nhìn Nhan Nhất Thiên nữa. Mặt cậu bỏng rát, hô hấp cũng nóng vô cùng.
Tất nhiên Nhan Nhất Thiên sẽ không để cậu có cơ hội chạy trốn. Hắn cũng chui vào trong chăn: “Em phải suy nghĩ kĩ những gì mình vừa nói!”
“Anh comeout với em, chính là muốn nói anh muốn theo đuổi em, Bảo Bảo.”
Giọng Nhan Nhất Thiên ở trong chăn nghe hơi buồn bực nhưng lại vô cùng rõ ràng, từng chữ từng chữ đều rơi vào tai Giang Miểu.
Hồi lâu, Giang Miểu vẫn chưa trả lời.
Cậu nghẹn đỏ mặt, trong lòng cứ lưỡng lự suy nghĩ mình phải trả lời thế nào mới ổn.
【Em nói thật đó.】
Nghe cứ hơi gượng gạo.
【Em thích Nhan ca ca.】
Nghe cứ như giả vờ ấy.
【Em là gay thật, không lừa anh đâu.】
QAQ.
Có lẽ là do cậu do dự rối rắm quá lâu nên ánh mắt của Nhan Nhất Thiên có hơi tối đi.
Trong tình huống như thế này thì ai cũng sẽ cho rằng đối phương nói những lời vừa xong để mình không cảm thấy đau lòng mà thôi.
Nhan Nhất Thiên nói tiếp: “Bảo Bảo, anh tôn trọng mọi suy nghĩ của em. Em đừng vì anh hay bất cứ thứ gì mà thay đổi bản thân.”
Giang Miểu ngơ ra một lúc liền hiểu được ngay Nhan Nhất Thiên đang hiểu lầm ý của cậu. Lúc này cậu mới giải thích: “Em không học hư thật mà.”
“Em thích Nhan ca ca thật mà.”
Ánh mắt của cậu tràn đầy nghiêm túc cùng chăm chú, giống như biến thành nước đường dính chặt lên người Nhan Nhất Thiên.
Không ngờ em ấy lại có thể ngọt ngào đáng yêu như vậy. Nhan Nhất Thiên vô thức liếm môi: “… Anh có thể theo đuổi em sao? Bảo Bảo?”
Giang Miểu rũ mắt xuống rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Nhan ca ca không cần theo đuổi. Em vẫn luôn chờ anh ở đây.”
Cậu đưa tay, ôm lấy Nhan Nhất Thiên.
Hình như có một vật cứng nào đó chạm vào bụng cậu.
Nhan Nhất Thiên sững người nhìn Giang Miểu. Khuôn mặt cậu đã đỏ bừng hoàn toàn, như thể trong giây tiếp theo có thể vắt ra nước.
“Em, em thực sự không hề nói dối.”
Bọn họ dựa sát vào nhau, hơi thở mang theo tình cảm đã chôn giấu trong lòng nhiều năm.
Sợi dây căng chặt trong đầu hắn cuối cùng đã đứt mất.
“Bảo Bảo…”
Nhan Nhất Thiên nâng mặt Giang Miểu lên rồi hôn thẳng xuống môi cậu.
Nụ hôn của hắn vừa háo hức, lại dịu dàng. Rõ ràng hắn có thể mạnh mẽ xâm nhập vào, cũng có thể chạm vào hết thảy, nhưng hắn lại vô cùng cẩn thận nghĩ tới cảm nhận của người trong lòng mình. Trong đêm tối tĩnh lặng, môi lưỡi quấn vào nhau, bên tai chỉ còn tiếng môi lưỡi quấn quýt tràn ngập tình ý.
Dường như hắn đang ngậm một viên kẹo ngọt, theo đầu lưỡi ngọt tới tận đáy lòng.
Dục vọng bị chôn giấu nhiều năm giờ lại được kích thích.
Một đôi tay khẽ xoa lên hông cậu rồi nhẹ nhàng véo eo cậu, sau đó vén áo ngủ của cậu lên từng chút từng chút một để chạm vào làn da mềm mại ấm áp của cậu.
Giang Miểu cảm thấy cơ thể mình căng trướng tới phát đau, mà Nhan Nhất Thiên cũng vậy.
Lòng bàn tay của hắn dịch xuống một chút nữa, thêm chút nữa rồi chạm vào một nơi đã sớm ẩm ướt.
Vị trí yếu ớt mẫn cảm nhất đột nhiên lại đón nhận một xúc cảm lạ lẫm khiến toàn thân Giang Miểu run lên. Cậu chủ động bứt ra, kết thúc nụ hôn này.
Nhưng cậu cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Giống như sự huyên náo đã không còn, mà toàn thế giới chỉ có người trước mặt cậu, chỉ còn Nhan Nhất Thiên.
“Bảo Bảo, anh thích em rất lâu rồi.”
Nhan Nhất Thiên khẽ thở dài, đôi tay lại bắt đầu chuyển động. Hắn nỉ non nói nhỏ bên tai cậu, lại như đã quên hết những chuyện đã qua.
Một khi đã bắt đầu những ‘việc’ như thế này, cuối cùng sẽ dừng không nổi.
Gò má Giang Miểu phiếm hồng, hai mắt ngân ngấn nước, ngay cả đuôi mắt cậu cũng bị thứ tình cảm sâu đậm này nhuộm đỏ lên.
Cậu ôm chặt lấy bả vai của Nhan Nhất Thiên rồi nói khẽ: “… Em cũng vậy.” Nói xong, cậu cũng đưa tay lên mơn trớn Nhan Nhất Thiên, “Nhan ca ca, em… em giúp anh.”
Mặc dù bọn họ không hề nói một câu nào, nhưng động tác của họ lại biểu lộ hết thảy.
…
Cho đến tận khi thay đồ lót sạch sẽ xong, mặt Giang Miểu vẫn đỏ như cũ, giống như một cô vợ nhỏ bị ác bá đùa giỡn mà dựa vào đầu giường ôm chân rồi vùi đầu vào chăn bông.
Nhan Nhất Thiên cũng đã tắm rửa xong liền ngồi xuống bên cạnh Giang Miểu rồi ôm lấy eo cậu.
Hắn khẽ gọi: “Bảo Bảo.”
Giang Miểu: “… Ừm.”
Nhan Nhất Thiên: “Anh thích em, muốn nói chuyện yêu đương với em. Anh nói thật đó. Có thể không? Bảo Bảo.”
“…” Hô hấp của Giang Miểu hơi ngừng lại, sau đó lại càng vùi sâu vào trong chăn rồi mơ hồ trả lời bằng một tiếng “ừm”.
Một giây sau, cậu lại ngẩng đầu rồi lấy hết dũng khí đặt một nụ hôn lên khoé môi Nhan Nhất Thiên, sau đó mềm nhũn dựa vào vai hắn rồi nhỏ giọng nói: “Được chứ, Nhan ca ca.”
Giang Miểu nhìn Nhan Nhất Thiên chăm chú, trong mắt cậu tràn đầy yêu thương, giống như muốn lấy trọn trái tim của mình ra mà không giữ lại chút nào, cũng muốn nói với người trước mắt.
“Em cũng thích anh, rất lâu rồi.”