PS 143,7

Chương 83




Rất nhanh, đến kỳ nghỉ hè.

Philip lôi kéo lão sư, đi chơi một vòng Đài Loan.

Sau đó, đảo mắt một cái đã đến lúc hắn phải về Mỹ.

"Tỷ, chiều mai ngươi rảnh không?" Hai ngày trước khi đi, hắn hỏi ta.

"Ngươi muốn làm gì? Mang ta đi ra ngoài chơi sao?" Ta hỏi hắn.

"Đúng vậy, muốn hẹn ngươi đi uống nước, sau đó buổi tối tìm mẹ ăn bữa cơm." Hắn nói.

"Hảo, vậy muốn hẹn ở đâu?" Ta đáp ứng hắn.

Cúp điện thoại, ta thấy Tiểu Kiệt đang nhìn ta.

"Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Ta hỏi hắn.

"Philip gọi điện thoại hẹn ngươi sao?" Hắn hỏi ta.

Ta gật đầu.

Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh ta.

"Philip tìm ta." Hắn nói.

Ta sửng sốt.

"Lúc nào?" Ta hỏi.

"Hai ngày trước khi các ngươi đi ra ngoài chơi." Hắn nghĩ.

"Hắn...Sao lại đi tìm ngươi?" Ta không muốn nghĩ đến đáp án kia.

"Ngươi nói đi?" Hắn cười hỏi.

"Hắn đã biết?" Ta nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Kiệt.

Tiểu Kiệt cười gật đầu.

"Chuyện khi nào?" Ta càng kinh ngạc.

"Ai, hắn rất thông minh, ngươi đã quên sao? Ngày đó, hắn nhân lúc ta khám bệnh xong, ở thời gian ăn trưa tới tìm ta, hỏi ta có biết người trong lòng ngươi là ai không, ta nói ta biết, nhưng đây là bí mật rất trọng yếu của ngươi, ta không thể nói cho hắn. Sau đó hắn trực tiếp hỏi, ta cũng bị dọa đến. Hắn nói hắn có chú ý tới phản ứng của ngươi khi thấy lão sư, lúc đó hắn là thực sự nghĩ là ngươi khó chịu, thế nhưng hắn có loại trực giác, nghĩ các ngươi hình như đã quen từ trước, hơn nữa hắn nói ngày đó khi các ngươi đi chợ đêm, những lời ngươi nói với hắn ở bờ đê, ánh mắt lão sư nhìn ngươi, không giống như là đang nhìn một người mới quen, hắn nói ánh mắt kia là tràn ngập vui mừng, giống như là nàng nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên. Sau đó hắn lại nghĩ, các ngươi cách nhau 16 tuổi, giống như lão sư nói với hắn, cho nên hắn tới hỏi ta." Tiểu Kiệt nói cho ta nghe.

"Vậy ngươi nói thế nào?" Ta tiếp tục hỏi.

"Ta hỏi hắn, nếu như là, hắn dự định làm như thế nào?" Hắn nghiêm túc nói.

"Vậy hắn nói sao?" Ta rất khẩn trương.

"Hắn nói khi hắn mới vừa đưa ra kết luận này, bản thân cũng rất bất ngờ. Thế nhưng hắn thực sự phát hiện, khi ngươi có lão sư bên cạnh, hắn có thể cảm giác được ngươi là chân chính vui vẻ, biểu tình của ngươi, hoàn toàn không giống với thời gian khi ở bên Mỹ, thậm chí hắn đã không có biện pháp tại trên người ngươi tìm được cái loại u buồn mà hắn quen thuộc. Là điểm ấy khiến hắn vững tin." Tiểu Kiệt nói.

"Ân... Vậy hắn dự định làm như thế nào?" Ta hỏi ra vấn đề ta tối lưu ý.

"Hắn nói hắn sẽ tự mình nói với ngươi, thế nhưng nói chung, hắn nói hắn mong ngươi vui vẻ." Hắn đem cuối cùng một đoạn nói xong.

"Ngươi nghĩ, ta nên nói với lão sư sao?" Ta nhìn hắn hỏi.

"Ta nghĩ, ngươi trước tiên xem hắn muốn nói gì với ngươi." Hắn nói.

Ta gật đầu.

"A ngươi không nên cho hắn biết ta đã nói với ngươi, ta nói với hắn ta sẽ không nói cho ngươi." Hắn dặn dò ta.

"Ngươi nghĩ, tỷ của ngươi có ngốc như vậy?" Ta nhíu mày nhìn hắn.

"Ác được rồi, ta chỉ là nhắc nhở một chút." Hắn vô tội nói.

Buổi tối khi ta nói với lão sư Philip hẹn ngày mai đi uống nước, lão sư cũng không hỏi nhiều, chỉ là nói với ta Philip cũng nói với nàng muốn tìm ta đi ra ngoài, sau đó hai người chúng ta sẽ cùng nàng đi ăn bữa cơm.

Một buổi tối kia, ta không có ngủ ngon, hôm sau mang theo đôi mắt thâm quần cùng thấp thỏm bất an tâm, tới quán cà phê Philip hẹn trước.

"Tỷ, ở đây!" Khi ta đến, hắn đã ở đó.

"Sao ngươi lại đến sớm vậy?" Ta vừa bỏ túi xuống vừa nói.

"Hẹn ngươi sao lại dám đi trễ a..." Hắn cố ý nói như vậy.

"Ta không có dữ như vậy, Sao lại đột nhiên hẹn ta?" Ta làm bộ chuyện gì cũng không biết hỏi.

"Có chuyện nghiêm túc muốn nói với ngươi a." Hắn cố ý ngồi nghiêm chỉnh.

"Chuyện gì? Ngươi có bạn gái sao?" Ta xem menu nói.

"Đều không phải, là ngươi." Hắn vội vã phủ nhận.

"A, ta làm sao?" Ta hỏi hắn, sau đó chọn đồ uống.

"Ta nói ngươi không nên giật mình..." Hắn cẩn cẩn dực dực nhìn ta.

"Vậy ta trước hít sâu một chút..." Ta cố ý phối hợp hắn diễn trò, nhưng kỳ thực trong lòng khẩn trương vô cùng.

Hắn nhìn chằm chằm ta.

"Được rồi, nói đi!" Ta hít sâu xong nói.

"Người trong lòng ngươi, là mẹ của ta?" Hắn nhìn ta nói.

"Cái gì?" Ta giật mình như là lần đầu tiên nghe được.

"Người trong lòng ngươi, là mẹ của ta; người trong lòng mẹ, là ngươi. Hai người các ngươi vốn là một đôi." Hắn kiên định lập lại một lần.

Tuy rằng nghe trước Tiểu Kiệt nói qua, thế nhưng chính tai nghe được Philip nói, cái loại chấn động này, thực sự giống như ta chưa hề biết trước vậy.

Ta lăng lăng nhìn hắn.

"Sao lại ngây ngẩn cả người? Lo lắng ta sẽ tức giận sao? Yên tâm, ta không có nhỏ nhen như vậy." Tay hắn quơ quơ trước mặt ta.

"Ngươi làm sao biết được?" Ta mang theo kinh ngạc hỏi.

"Khi gặp mẹ, sự u buồn của ngươi cũng không thấy, cười cũng không giống trước đây, ta biết ngươi, cho nên có thể cảm giác ra ngươi không giống trước đây." Hắn nói.

"Xem ra, thực sự chuyện gì đều lừa không được ngươi." Ta cười, rốt cuộc thừa nhận.

"Có thể nói cho ta biết, các ngươi bắt đầu thế nào không?" Trong mắt hắn là thành khẩn, khiến ta không có cách nào cự tuyệt.

Ta cười cười, nhìn ngoài cửa sổ, bắt đầu nói cho hắn chuyện của ta và lão sư.

Cũng bao gồm quá khứ nàng nói với ta khi trở về Đài Loan.

"Ân... Không hổ là mẹ của ta." Câu đầu tiên hắn nói sau khi nghe xong.

"Nói như thế nào?" Ta hiếu kỳ hỏi.

"Mẹ từ nhỏ đã cho ta cảm giác, giống như báo săn, có thể theo dõi con mồi thật lâu thật lâu, chính là vì chờ thời cơ tốt nhất." Hắn cười nói.

"A, vậy sao? Ngươi làm sao biết được." Ta rất hiếu kỳ.

"Ha ha! Cái này rất buốn cười, cá tính này của mẹ biểu hiện rõ nhất là khi mẹ đua xe, ha ha! Bất quá từ khi ta còn nhỏ, mẹ sẽ dạy ta làm thế nào đi quan sát cùng phân tích sự tình, tài năng của ta, hẳn là do mẹ tạo thành." Hắn cười nói.

"Ân, nàng thực sự rất lợi hại." Ta từ đáy lòng cho rằng như thế.

"Hóa ra mẹ cùng ngươi đã trải qua nhiều như vậy, thảo nào cho ngươi ảnh hưởng lớn như vậy." Trọng tâm câu chuyện đột nhiên về tới trên người ta.

Ta gật đầu.

"Thành thật mà nói, khi ta mới biết, rất không muốn tin. Có thể, ta ít nhiều còn có chút chờ mong chúng ta có thể ở bên nhau... Ta cũng có phẫn nộ một chút, nghĩ, tại sao có thể như vậy? Hình như đột nhiên biến thành ta xen vào giữa các ngươi... Ta cũng phải thừa nhận, ta từng hối hận, hối hận kiên trì muốn ngươi đáp ứng ta ăn cơm cùng với mẹ, nếu như ta không có làm như vậy, vậy có lẽ ngươi sẽ không tìm được mẹ, ta có thể tiếp tục chiếu cố ngươi, có thể có một loại quyền lợi tới gần ngươi...Thậm chí khi chúng ta đi chơi, thấy nụ cười của ngươi, ta đều nghĩ thật chói mắt..." Hắn nói, hai tay nắm chặt có chút kích động.

"Xin lỗi, ta không nên dối gạt ngươi." Ta cầm tay hắn nói.

"Thế nhưng ngươi biết không? Ta thực sự phát hiện, khi ở bên mẹ, sự vui vẻ của ngươi là xuất phát từ nội tâm, đó là khi ở Mỹ ta chưa từng thấy qua; mà mẹ, hình như khi có ngươi bên cạnh, nhìn thấy ngươi cũng rất thỏa mãn, có thể, hai người các ngươi thật là không thể không có đối phương." Hắn nắm chặt nắm tay nhẹ nhàng buông lỏng ra, bản thân hạ kết luận.

Ta nhìn hắn, không nói gì.

"Mẹ con chúng ta, cư nhiên lại yêu cùng một người." Dáng tươi cười của hắn tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

"Xin lỗi..." Này hình như là từ duy nhất ta có thể nói.

"Mẹ là nữ nhân ta yêu nhất đời này, ngươi là nữ nhân cho tới bây giờ ta muốn nhất trên đời...Là hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, lại yêu nhau thật sâu..." Hắn cười thật thê lương.

"Xin lỗi, ta biết, giữa hai người, ta nhất định sẽ thương tổn một người... Tha thứ cho ta, lựa chọn thương tổn ngươi." Kỳ thực nói như vậy, ta cũng thật khó chịu.

"Không cần xin lỗi, ta phải cảm ơn ngươi lựa chọn thương tổn ta, mà không phải mẹ. Ta nghĩ, sự quật cường của mẹ, ngươi lý giải sẽ không ít hơn ta, khi mẹ và ba ly hôn, ông bà nội đã từng nói muốn tiếp tục chiếu cố mẹ, như là phòng ở, xe, học phí, nhưng mẹ nhất nhất cự tuyệt, ta ấn tượng rất sâu, lúc đó ta còn hỏi mẹ, vậy mẹ có một mình phải làm sao bây giờ? Mẹ chỉ là cười cười nói, mẹ cũng là người lớn, có thể chiếu cố bản thân. Cuối cùng là ba nói nếu mẹ không nhận tiến cấp dưỡng, sẽ không ký đơn ly hôn, mẹ mới đáp ứng..." Philip vừa nhớ lại chuyện lúc trước nói.

"Rất giống sự kiên trì của nàng." Ta bất giác nở nụ cười.

Ngẩng đầu, nhưng phát hiện hắn đăng chuyên chú nhìn ta cười.

"Làm sao vậy?" Ta hỏi hắn.

"Ta nghĩ, thực sự chỉ có mẹ, mới là chân chính ở trong lòng ngươi; chỉ có mẹ, mới có thể chân chính cho ngươi dỡ xuống vũ trang..." Hắn cũng cười, thế nhưng cũng mang theo một chút đau thương.

"Xin lỗi, làm tổn thương ngươi." Ngoại trừ cái này, ta thực sự không biết nên nói cái gì.

"Xin ngươi không cần lại xin lỗi nữa, có thể người thật sự nên xin lỗi, là ta." Hắn cầm tay của ta.

Ta mang theo nghi hoặc nhìn hắn.

"Ta nghĩ thật lâu mới phát hiện, ta đối với ngươi, giống như biết rõ ràng đang viết sai chương trình, thế nhưng không muốn sửa, không dám ngừng lại chỉ liên tục liên tục thử, thử một chương trình viết sai cách không thể chạy được. Ta đã từng cho rằng, ta có thể chậm rãi tới gần ngươi, dần dần thay thế được vị trí của người trong lòng ngươi, nhưng ta thực sự phát hiện ta sai rồi. Hay là chính ngươi chưa từng phát hiện, khi ngươi ở bên cạnh ta, thường thường sẽ nhìn bầu trời, hoặc nhìn chằm chằm vào một chỗ xuất thần, sau đó biểu tình trên mặt bất giác trở nên ôn nhu, ta nghĩ khi đó ngươi hẳn là nhớ tới mẹ. Thậm chí rất nhiều thời gian, chúng ta cùng nhau lái xe đi ra ngoài, ở bên đường có một ít gia đình, hoặc là cặp đôi tình nhân, sẽ khiến ngươi lộ ra nụ cười ấm áp. Đó là nụ cười ngươi chưa từng cho bất luận một người ở Mỹ, bao gồm cả ta, Alisha. Ta đố kị người trong lòng ngươi, ta không hiểu, vì sao một người biến mất bỏ lại ngươi, nhưng còn có tư cách ở trong lòng ngươi chiếm vị trí lớn như vậy. Ta bắt đầu muốn thay thế người đó, nhưng không có ý thức được, như vậy đối với ngươi là chuyện cỡ nào tàn nhẫn. Hay là tựa như, muốn ngươi ép bản than giao ra phần quan trọng nhất trong trái tim ngươi. Có thể thống khổ tựa như có người muốn bức ta quên đi ngươi vậy. Bất quá, ta còn có thể nhớ về ngươi, ngươi vẫn là dùng thái độ đối với đệ đệ đối với ta, chúng ta không có bởi vì điều này, biến thành hai đường thẳng song song... Đây là hạnh phúc ta cảm thấy đủ rồi." Hắn nói xong, nở nụ cười.

"Ta rất kinh ngạc ngươi có nhiều suy nghĩ như vậy, cảm ơn ngươi lý giải cảm thụ của ta. Ta nghĩ, tựa như ta nói rồi, ta không thể không có ngươi, giống như ta không thể không có Tiểu Kiệt. Chỉ là, nếu như tình yêu là dễ dàng như vậy là có thể bị thay thế, vậy hẳn cũng sẽ không là tình yêu. Ta thực sự cảm ơn ngươi, khi lý giải những điều này, vẫn đang nguyện ý ở bên cạnh ta, ở bên cạnh chúng ta, tiếp tục yêu quá ta như một người thân. Đôi khi ta nghĩ, có người yêu thương mình, thấu hiểu mình, loại hạnh phúc này là không thua tình yêu." Ta nhìn vào mắt hắn nói.

"Đáp ứng ta, ngươi sẽ thay ta hảo hảo chiếu cố mẹ." Hắn nhìn vào mắt ta nói.

"Ta đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ cố hết sức chiếu cố nàng. I promise." Ta hứa với hắn.

"Ân, vậy ta an tâm!" Hắn nở nụ cười, thế nhưng dáng tươi cười kia ngũ vị tạp trần, ta nghĩ ta vĩnh viễn sẽ không thể quên.

Lúc ta hỏi hắn dự định nói với lão sư thế nào, hắn nói hắn không dự định nói, hắn mong sẽ ta nói.

"Vì sao?" Ta nghi hoặc nhìn hắn.

"Ta nghĩ khi ta quay về Mỹ sẽ viết e-mail nói với mẹ... Dù sao đó là mẹ ta, con trai ở trước mặt mẹ thường đặc biệt dễ mềm yếu." Hắn cười cười.

"Ân, ta đã biết, ta tôn trọng quyết định của ngươi." Ta nói.

"Nếu như, ta quen biết ngươi trước mẹ, ta sẽ có cơ hội sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

"Không biết, nhưng ta nghĩ có chút khó, Tiểu Kiệt nói ta có luyến mẫu tình kết." Ta thành thật mà nói.

Sau đó ta thấy hắn trừng mặt liếc ta.

"Ta rốt cuộc yêu nữ nhân gì thế này a." Ta thấy hắn bị bản thân đánh bại.

"Ta cũng không biết, vấn đề này phải hỏi chính ngươi." Ta cười nói.

Cùng hắn trò chuyện xong, tảng đá lớn trong lòng ta rốt cục buông xuống, cùng hắn đi ra khỏi quán cà phê, tâm tình thoải mái chưa từng có.