PS 143,7

Chương 75




"Chiếc 911 kia... Không phải là..." Khi chúng ta cùng nhau vào cửa, Tiểu Kiệt lập tức hỏi ta.

"Ân." Ta gật đầu.

"Trời ạ! Cho nên, khi lão sư rời khỏi ngươi, đổi thành con trai của nàng xuất hiện." Tiểu Kiệt giật mình hỏi.

"Ta nghĩ là ông trời đang trêu đùa ta..." Lần đầu tiên, ta nói ra cái nhìn của ta đối với chuyện này.

"Vậy ngươi dự định làm sao bây giờ?" Hắn hỏi ta.

"Không biết..." Sau đó ta đem cuộc đối thoại giữa lão sư và Philip nói với hắn.

"Ta không biết ta nên nói cái gì... Hắn quả nhiên là con trai của lão sư, biết mẹ của mình thích một cô gái trạc tuổi mình vẫn có thể nghiêm túc cùng nàng thảo luận... Một đôi mẹ con này thực sự là quá kì lạ." Tiểu Kiệt nói.

"Này không phải trọng điểm...." Ta vô lực ngã vào sô pha.

"A, được rồi, vừa rồi Philip nói thân thể ngươi khó chịu, làm sao vậy?" Hắn đột nhiên nghĩ đến.

"Thì..." Ta chỉ có thể đem chuyện sinh bệnh ở Mỹ, từ đầu tới đuôi nói cho hắn.

"Ngươi ngươi ngươi... Chuyện như vậy sao lại không nói với ta a." Hắn nghe xong, phản ứng cũng thật lớn.

"Nói cũng vô dụng, ngươi cũng không cứu được ta, nói ra chỉ có thể làm cho ngươi lo lắng thì nói để làm gì a." Ta nói ra ý nghĩ của mình.

"Là không sai... Nhưng kỳ thực, ngươi bệnh nặng như vậy, có liên quan đến lão sư." Chính hắn hạ kết luận.

Ta gật đầu.

"A, được rồi, Hâm muốn ta đem cái này cho ngươi, nàng không cho ta xem, nói là bí mật của các ngươi." Hắn lấy một phong thư tử trong cặp đưa cho ta.

Ta mở ra, là tư liệu của bệnh nhân nàng nói muốn len lén đưa cho ta.

Bên trong là nét chữ thanh tú của nàng, viết tính danh cùng địa chỉ của bệnh nhân.

Quả nhiên là nàng.

"Đây là cái gì?" Tiểu Kiệt nhìn qua một chút hỏi.

Ta đem cuộc đối thoại cùng Lam Hâm ngày hôm trước nói cho hắn.

"Trời ạ, tỷ, này thật thần kì! Hầu như người bên cạnh ngươi đều không thoát được liên hệ với lão sư... Ta thấy các ngươi đều đã không phải là hữu duyên, mà là định mệnh." Hắn nói.

"Thế nhưng tình huống hiện tại thật phức tạp... Ai!" Ta bất đắc dĩ nói.

"Đi trước tắm đi, có lẽ tắm xong sẽ tương đối đỡ mệt, suy nghĩ cũng sẽ tương đối thanh tỉnh." Hắn đề nghị.

Ta gật đầu, đứng lên cầm y phục đi vào phòng tắm.

Ta đem bản thân ngâm mình ở trong bồn tắm lớn đầy nước nóng, nghĩ tới chuyện phát sinh ngày hôm nay.

Ngoại trừ "Bất khả tư nghị", ta tìm không được từ khác để hình dung.

Nhìn thấy nàng, nghe nàng nói chuyện, nghe bọn họ nói chuyện, mỗi một sự kiện đều là chấn động, chấn động, chấn động, sau đó ta vô lực bị đánh bại, chạy đến WC khóc.

Ai! Ta rất nhớ nàng.

Khi nàng thấy ta thì nghĩ cái gì?

Vì sao, nàng có thể bình phục nhanh như vậy?

Còn có, vừa rồi nàng lấy tâm tình gì cùng Philip nói những lời này?

Ta còn nghĩ tới, nếu như Philip biết quan hệ giữa chúng ta, hắn sẽ phản ứng thế nào?

Hắn sẽ tức giận sao? Sẽ hối hận để cho chúng ta gặp mặt sao?

Khi biết người ta muốn tìm kia, chính là mẹ của hắn, hắn sẽ vẫn giống như khi ở Mỹ, sẽ bình tĩnh cùng ta nói về "Nàng" sao?

Vấn đề lão sư hỏi, Philip sẽ làm như thế nào? Ta sẽ làm như thế nào? Nhưng chúng ta cũng không biết, nàng sẽ làm như thế nào?

Nàng đã từng nói trong thư gởi cho ta nếu như chúng ta thực sự gặp lại, sẽ nghĩa vô phản cố tiếp tục yêu ta, bây giờ còn chắc chắn sao?

Ta nghĩ, nếu như không có Philip, nàng sẽ. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Nếu như nàng thực sự thực hiện lời hứa, chúng ta, lại làm sao đối mặt với Philip?

Ta một mực ngâm trong bồn tắm lớn, ngâm đến da đều nhíu lại mới không cam tâm tình nguyện đứng lên.

"Tỷ, điện thoại của ngươi reo vài lần rồi." Khi ta xoa tóc đi ra phòng tắm, Tiểu Kiệt quơ quơ điện thoại của ta.

Ta nhìn dãy số, là Philip.

Ta gọi lại cho hắn.

"Ngươi có khỏe lên chút nào chưa?" Hắn quan tâm hỏi.

"Có, mới vừa tắm rửa xong, tốt hơn rồi." Ta nói.

"Ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện ngày hôm nay mẹ nói." Hắn bắt đầu trọng tâm câu chuyện.

"Thế nào?ta ta hỏi.

"Nếu có một ngày, người kia của ngươi thực sự xuất hiện ở trước mặt ta, ta nghĩ ta sẽ đem ngươi trả lại cho hắn." Hắn nói.

"Tốt như vậy sao?" Ta lại hỏi.

"So vơi để cho ngươi bất hanh ở bên cạnh ta, ta lựa chọn đem ngươi trả lại cho hắn. Năm năm qua, ta không có thấy qua nụ cười vui sướng chân chính từ đáy lòng của ngươi." Hắn nói rất hào hiệp, nhưng nghe ra lại mang theo tan nát cõi lòng.

"Nhưng nếu như, nàng không muối tiếp tục cùng ta cùng một chỗ." Ta nghĩ những lời lão sư nói buổi tối.

"Ngươi không phải đã từng nói với ta, ngươi tin tưởng hắn vẫn yêu ngươi sao?" Hắn hỏi ta.

"Thế nhưng trên thế giới này, cũng không phải tất cả những người yêu nhau đều sẽ được ở cùng nhau. Tựa như mẹ ngươi nói, rất nhiều chuyện, đều không phải đơn giản như ngươi nghĩ...Nhiều năm như vậy, vật đổi sao dời, rất nhiều người, không phải nói tìm là có thể tìm trở về...." Ta lập lại câu nói kia.

"Nhưng trong chuyện này ta tình nguyện làm một kẻ rút lui ngu ngốc, ngây thơ tin tưởng, hai người yêu nhau nên cùng một chỗ." Hắn mang theo một chút tùy hứng nói.

"Nói sau, ta muốn đi ngủ." Ta thực sự mệt mỏi quá.

"Đáp ứng ta, nên vì hạnh phúc của bản thân, liều mạng cố gắng." Hắn khẩn thiết nói.

"Ta sẽ hảo hảo suy nghĩ." Ta nói xong, cúp điện thoại.

Sau đó Tiểu Kiệt đi đến.

"Đi tìm nàng." Hắn ngồi ở bên cạnh ta, nhìn ta nói.

"Hả?" Ta cũng nhìn hắn.

"Ta nói, đi tìm nàng." Hắn nói lại một lần nữa.

Ta ngơ ngác, chẳng biết nên làm như thế nào.

"Nhanh chóng ra cửa đi tìm nàng cho ta, không nên giả bộ như không có việc gì, người mù đều nhìn ra được ngươi muốn đi tìm nàng, vậy nhanh chóng đi tìm nàng hỏi rõ ràng! Ngươi còn đang chờ cái gì?" Hắn giục ta.

"A." Ta sửng sốt một chút, đứng lên cầm lấy chìa khóa trong tay hắn đi ra ngoài.

"Lái xe cẩn thận a!" Hắn dặn dò trước khi ta ra khỏi cửa.

"Cảm ơn ngươi, Tiểu Kiệt."Ta nói xong, cố sức ôm hắn thật chặt, sau đó vào thang máy xuống lầu.