PS 143,7

Chương 71




Ngày thứ hai, bởi vì còn có chút lệch múi giờ, sáng sớm ta ngủ không được.

Lúc rời giường gặp phải Tiểu Kiệt đang muốn đi làm.

"Tỷ ta đi làm, xe để lại cho ngươi, có việc gì thì gọi cho ta, bye." Hắn vừa mang giầy vừa nói, sau đó thì đi ra ngoài.

Ta nghĩ chuyện muốn làm ngày hôm nay, cuối cùng quyết định quay về xem trường học, thuận tiện đi khoa tiếng Anh hỏi thăm một chút, xem có thể tìm được một chút tin tức của lão sư hay không.

Tùy tiện ăn bữa sáng, ta lái xe đi ra ngoài.

Đường Đài Loan thông nhau, loạn kinh khủng. Đã 7 năm không có lái xe ở Đài Loan, cần một thời gian để thích ứng lại.

Không khỏi lại bội phục kỹ thuật lái xe của lão sư, sau đó ta lại nghĩ đến, chuyện tai nạn xe Porsche ngày hôm qua Lam Hâm kể với ta.

Chỉ mong đó không phải là nàng.

"Không có khả năng, Đài Loan nhiều Porsche như vậy, sẽ không trùng hợp là nàng." Ta lắc đầu, đem ý nghĩ như vậy đẩy ra khỏi đầu.

Không lâu sau, ta theo chỉ thị trên GPS, chạy đến trường học.

Đâu xe xong, ta xuống xe, đứng ở trước cổng nhìn ngôi trường ta đã trải qua 5 năm.

Sinh viên bây giờ, đại khái sẽ nhỏ hơn 10 tuổi. Tuổi còn trẻ thật tốt.

Ta bất giác cong lên khóe miệng.

"Hi, ngươi là...Học tỷ sao?" Đột nhiên có một gương mặt quen thuộc dừng ở trước mặt gọi ta.

Ta nghĩ một chút, là học muội từng nói "Ta thích nhất lão sư."

"Ngươi là học muội a, ngươi vẫn đang ở trường?" Ta hỏi nàng.

"Ân, lúc sau có xảy ra một số chuyện, không có xuất ngoại, tiếp tục học ở trường, hiện tại đang chuẩn bị luận văn thạc sĩ, còn học tỷ?" Nàng nhìn ta hỏi.

"A, nửa năm trước ta mới vừa lấy được bằng PhD, hai ngày trước mới vừa trở lại Đài Loan, muốn đến thăm lão sư." Ta làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh cùng trò chuyện với nàng.

"Ngươi nói Thạch lão sư sao? Rời đi thật nhiều năm rồi..." Nàng nói cho ta biết, quả nhiên, bị ta đoán trung.

"Vậy sao... Vậy ngươi biết nàng đi trường nào không?" Ta hỏi nàng.

"Không biết, nàng rời đi rất nhanh, hình như là quyết định liền làm, hơn nữa đối với vấn đề mọi người hỏi nàng chỉ cười mà không đáp. Sau khi nàng rời đi ta cũng không liên lạc với nàng, ngươi có thể đến khoa tiếng Anh xem thử xem, nói không chừng sẽ có người biết." Nàng nói với ta.

"Hảo, cảm ơn!" Ta cười nói cảm ơn với nàng, đi đến khoa tiếng Anh.

Vào khoa hỏi, không ai biết nàng đi đâu, dù sao đã là chuyện của 5 năm trước.

"Tư liệu viết Thạch lão sư là tạm rời cương vị công tác, nàng có đi trường học khác hay không, ở đây cũng không biết, bởi vì không có ghi lại." Trợ giáo khoa rất nhiệt tâm giúp ta tìm tư liệu của lão sư, trong đó xác thực viết 5 năm trước nàng tạm rời cương vị công tác.

"Hảo, cảm ơn." Ta gật đầu nói lời cảm ơn với nàng.

"Không có gì, xin hỏi ngươi là sinh viên của nàng sao?" Nàng vừa cất tư liệu vừa hỏi.

"Đúng vậy, là sinh viên thật lâu trước đây." Ta nói.

"Thạch lão sư hình như rất được sinh viên yêu quý, nghe trợ giáo năm sau về hưu nói, khi nàng vừa rời đi hầu như mỗi ngày đều có sinh viên tới hỏi về nàng." Nàng nói cho ta biết.

"Nàng là một vị lão sư rất tuyệt." Ta cười nói.

"Ta cũng nghĩ vậy." Nàng cũng cười.

Ta mang theo thất vọng, rời khỏi trường học.

"Ngươi nhất định cũng nghĩ tới sẽ có ngày ta quay về trường học tìm ngươi, cho nên một điểm đầu mối cũng không lưu cho ta." Ta ngồi ở trên xe lẩm bẩm.

Ta khởi động xe, nhưng không biết nên đi đâu.

Ta nghĩ đến bờ đê kia, bờ đê nơi lão sư nói với ta về chuyện của nàng, ta lái xe tới đó.

Bảy năm, bờ đê đã không còn giống như trước. Có lẽ bờ đê lúc đó khi ta đi cùng với lão sư, cùng bờ đê khi chồng nàng cầu hôn cũng không giống nhau.

Thời gian chưa bao giờ vì ai mà dừng lại, chân thực tàn nhẫn, lưu lại dấu chân nơi nó đã từng đi qua.

Đê lại càng đẹp, sửa lại ngay ngắn có trật tự, còn có mấy tiệm cà phê thoáng mát xinh đẹp.

Ta tùy ý đi vào một tiệm, gọi một ly nước trái cây, lẳng lặng ngồi trong tiệm, bình tĩnh nhìn mặt nước đờ ra.

Đột nhiên lại nghe đến một ca khúc của Lưu Nhược Anh, ca từ hấp dẫn ta:

"Thế nhưng chỉ có ngươi từng theo ta ở nơi ban đầu,

Chỉ ngươi có thể lý giải giấc mộng của ta chưa bao giờ quá lớn,

Chúng ta không có cùng một chỗ chí ít vẫn giống như tình lữ,

Ta đau nhức điên thương tại trước mặt ngươi khóc đến thảm thiết;

Ta biết ngươi cũng không thể mang ta trở lại nơi kia,

Ngươi nói ngươi hiện tại tốt hơn và thích những hồi ức rất dài,

Chúng ta không có cùng một chỗ chí ít còn giống như người nhà,

Luôn luôn xa xa quan tâm xa xa chia xẻ."

Những ca từ kia, một chữ lại một chữ đánh vào trong lòng ta.

"Ngươi ngay từ đầu ở bên cạnh ta, mà ngươi cũng biết giấc mộng ta mong muốn, bất quá là yên ổn ở bên cạnh ngươi, nhưng vì sao khi ta học được cách để ngươi thấy được bản thân chân thật của ta, cũng không quay đầu lại, không để lại một chữ đã rời đi. Sau đó ngươi nói với Tiểu Kiệt ngươi sống rất tốt, ngươi là thực sự sống rất tốt sao? Ta gởi mail cùng tin nhắn cho ngươi, ngươi đều nhận được có đúng không? Sao ngươi lại có thể bất công như thế, quan tâm cuộc sống của ta, nhưng chặt đứt tất cả mối liên hệ của ta đối với ngươi?" Ta ở trong lòng hỏi nàng, khuôn mặt đã thấm ướt.

Ta rất nhanh lau nước mắt, tính tiền rời đi, lái xe đi khắp nơi, nhớ tới lần kia, một tuần trước khi nàng xuất ngoại.

Xe của Tiểu Kiệt tuy rằng không phải 911, nhưng cũng có thể chạy rất nhanh, ta tắt GPS, chạy về phía bắc.

Còn chưa hoàn toàn thích ứng thời gian ở Đài Loan, sau đó không lâu ta cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng về tới nhà, không địch lại sự tập kích của lệch múi giờ, ta nhận mệnh trở lại trên giường ngủ.

Khi tỉnh lại thì, Tiểu Kiệt đã về đến nhà.

"Tỷ, ngươi dậy rồi? Ta mua cơm, tranh thủ còn nóng tới ăn đi." Hắn ngồi ở bên bàn cơm ngoắc ta.

"Tan tầm rồi sao?" Ta hỏi hắn.

"Không có, bởi vì ở gần nhà, cho nên có thể tranh thủ thời gian trở về ăn một bữa cơm, tối nay còn phải đi trực." Hắn nói.

Ta gật đầu, thấy hắn đặt chìa khóa lên bàn, ta đột nhiên nghĩ tới cái gì.

"Lúc ngươi dọn đi, có giúp ta thu dọn phòng không?" Ta hỏi hắn.

"Có a, đồ đạc của ngươi đều để ở trong phòng ngủ của ngươi, ta dẫn ngươi đi xem." Hắn đứng lên, ta đi theo hắn vào phòng.

"Để ở ngăn tủ này." Hắn mở ngăn tủ, bên trong là từng thùng từng thùng, hắn đều viết chữ "Tỷ" ở trên.

"Hảo, cảm ơn ngươi." Ta nói.

"Ta không biết xếp làm sao, cũng chỉ có thể bỏ từng cái vào thùng, nếu như ngươi muốn tìm, có thể phải mất thời gian một chút." Hắn xấu hổ nói.

"Cảm ơn ngươi đã mang theo, không có ném đi." Ta cảm kích nói.

"Nói vớ vẩn! Đồ của ngươi sao ta lại ném đi a! Ngươi là tỷ tỷ của ta!" Hắn oán giận.

"Được rồi được rồi, ngươi tốt nhất, có giúp ta mang theo đồ vật tới. Thật là, sao lại còn giống con nít như vậy." Ta cười trấn an hắn, nhưng không quên oán giận.

Chúng ta lại cãi nhau ầm ĩ một phen, cơm nước xong, hắn lại quay về bệnh viện.

Ta bắt đầu đem từng thùng từng thùng mở ra, tìm thứ ta muốn tìm.

Thật vất vả, từ trong một thùng, ta tìm được nó ─ là chìa khóa lúc trước lão sư đưa cho ta.

"Này, còn dùng được sao? Bảy năm, có thể hay không, ngươi đã thực sự biến mất?" Ta nắm chìa khóa, lẩm bẩm.

Ta quyết định ngày mai, đi đến nơi 7 năm trước chúng ta từng ở cùng nhau xem thử, nếu may mắn, có thể phát hiện ra cái gì cũng nói không chừng.