PS 143,7

Chương 67




"A Bội, nhớ kỹ lời nói của ta sao?" Lúc ở sân bay, Alisha nắm tay của ta hỏi.

"Ta biết, lời ngươi nói ta làm sao dám quên?" Ta biết nàng là chỉ câu "Nếu không may thất bại thì nhanh trở về" kia.

Nàng không phải là người hành động theo cảm tính.

"Ngươi xuống sân bay thì sẽ có đệ đệ của ngươi tới đón sao?" Philip ở bên cạnh có chút lo lắng hỏi.

"Ừ, Tiểu Kiệt rất đáng tin." Ta cười nói, ta cũng đã 7 năm rồi không gặp hắn.

"Vậy là tốt rồi, khi trờ về nhớ viết mail, nói cho ta biết làm thế nào để tìm ngươi." Hắn dặn dò ta.

"Được rồi, ta biết, ta sẽ thuận tiện nói với Alisha." Ta thấy ánh mắt của Alisha ở bên cạnh nhìn chằm chằm ta.

"Vậy, hẹn gặp lại ở Đài Loan." Hắn tiến lên ôm ta một cái.

"Thật sự không cần ta đi đón ngươi sao?" Ta hỏi hắn.

"Không cần, mẹ ta sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi." Hắn nói.

"Được, ta đi đây." Ta nói, xoay người ôm chặt lấy Alisha.

"Không cần khóc." Ta cố ý trêu nàng.

"Ai thèm khóc, ai ngươi cần ngươi nói như vậy, như vậy rất đáng ghét." Ta biết nàng là tiêu chuẩn người mạnh miệng mềm lòng.

"Được rồi, vậy ngươi khóc đi, coi được thì Philip sẽ an ủi ngươi. Bye." Ta nói xong, lại ông nàng thật chặt một cái, sau đó xoay người kéo hành lý vào cửa.

Bởi vì ta biết, lại tiếp tục như vậy, ta cũng sẽ khóc.

Tuy rằng ta rất chờ mong quay về Đài Loan, nhưng đối với tất cả mọi thứ ở đây, cảm tình 7 năm, cũng không phải có thể nói lời từ biệt dễ dàng như thế.

Ta nghĩ đến 7 năm trước, khi kéo hành lý vào cổng chính sân bay, trốn ở WC khóc; còn có sự khẩn trương khi xuống máy bay, lấy hành lý, gặp James; sau đó là Alisha, những người bạn cùng ta trải qua 7 năm trên dất Mỹ.

Sau khi trải qua đoạn thời gian đầu ở Mỹ phải khổ cực để thích ứng, tựa hồ đã dần dần quên, tại bất tri bất giác, tất cả đi vào quỹ đạo, bởi vì nàng đã huấn luyện tiếng Anh ở Đài Loan, khiến cho việc học tập của ta rất nhẹ nhàng, ta thuận lợi thực hiện kế hoạch, trong vòng hai năm lấy được bằng thạc sĩ.

Trước khi ta tốt nghiệp, nàng tới Mỹ thăm ta. Đó là ngày cuối cùng chúng ta cùng nhau. Nàng ờ bên cạnh ta tròn một tháng, tại sân bay, rời đi bỏ lại ta. Lúc đó, ta cũng không tìm được nàng nữa.

Một tháng trời ta một mình cố gắng, mới dần dần từ cảm giác đau đớn khi mất đi nàng mà đứng lên, cố gắng bắt đầu chặng đường học tập của ta.

Không lâu sau, ta quen biết Philip, người bên cạnh ta suốt năm năm cuối cùng, ngây ngốc chăm sóc ta, nhưng ta không cách nào đáp lại tình cảm của hắn. Người có thiên phú giống Tiểu Kiệt, khổ não như nhau, trong năm năm qua, không có thời khác nào không lấy ta làm trọng. Làm bạn gái của hắn, ta tin rằng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng cuối cùng, ta vẫn là không có cách nào tiếp thu cái danh xưng kia.

Năm năm qua, hắn là thân nhân của ta, hiểu rõ cuộc sống của ta, thậm chí hiểu hơn cả Alisha. Mà điều duy nhất ta có thể làm vì hắn, cũng chỉ là cùng hắn và mẹ hắn ăn bữa cơm, như vậy mà thôi. Ta nghĩ người ta nợ nhiều nhất, hẳn là hắn.

Ta đưa hộ chiếu cho hải quan. Quay đầu lại, thấy Alisha và Philip nhưng vẫn đứng ở tại chỗ, ta nghĩ Alisha đang khóc, bởi vì trong tay nàng đang cầm khăn giấy.

Ta cầm lấy hộ chiếu hải quan đưa lại, theo đoàn người xếp hàng, chuẩn bị đi qua kiểm tra an ninh.

Chỉ trong chớp mắt, ta đã ở nước Mỹ 7 năm, rời đi Đài Loan 7 năm, hiện tại, ta rốt cục phải trở về.

"5 năm trước, ngươi ở chỗ này, dùng tâm tình như thế nào gởi tin nhắn kia cho ta?" Ta kéo hành lý trên đường đi vào nơi chờ máy bay thì nghĩ như vậy.

Năm năm, ta cái gì cũng không có quên, thậm chí, hoàn cảnh chúng ta quen biết nhau, mỗi một khoảnh khắc ở chung, tất cả biểu tình của nàng, đến nay ta vẫn nhớ rõ ràng.

Ta may mắn, ta không có quên bất kỳ cái gì về chuyện của nàng và ta; cũng không có quên tất cả mọi chuyện giữa Philip và ta. Hai người đó, dùng những phương thức khác nhau, khiến ta đối với chuyện tình cảm, có những thể nghiệm khắc sâu như nhau.

Về tình thân, về tình yêu.