PS 143,7

Chương 61




Ta nghĩ, rất nhiều người đều biết "Cố gắng không nhất định sẽ được khẳng định", ta cũng không ngoại lệ.

Đó là một ngày sau khi học kì hai bắt đầu, ta không thể tránh được tranh cãi với lão bản một trận lớn. Có lẽ nói, tranh cãi kịch liệt.

Là kịch liệt đến toàn bộ phòng nghiêm cứu đều biết.

Kỳ thực nói thẳng ra cũng không phải chuyện gì lớn, bất quá cả hai bên đều tự bảo vệ quan điểm của bản thân không chịu thoái nhượng mà thôi.

Ta một bụng ủy khuất tiêu sái rời khỏi phòng nghiên cứu, không hiểu vì sao lão bản luôn luôn lý giải việc ta đang làm lại đột nhiên phủ định công việc trước đây của chúng ta, đồng thời phủ định toàn bộ kết luận trước đây chúng ta cùng nhau thảo luận ra.

Này ý nghĩa là, luận văn của ta có khả năng phải viết lại, cũng phải tìm càng nhiều dự án đặc biệt hơn làm tư liệu nghiên cứu, này làm đảo lộn mọi kế kế hoạch trước đó của ta.

Này cũng có nghĩa, ta không có biện pháp quay về Đài Loan trong thời gian dự kiến, để tìm nàng.

Ta ngồi ở trên ghế trong trường, nghĩ thật chán trường.

Nếu như nàng ở đây thì tốt rồi, ta lấy tay ôm lấy hai chân, vùi đầu vào đầu gối.

Ta rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng rất nhớ nàng.

Rời đi ta, nàng đi nơi nào? Nàng nói phải cố gắng lên giáo sư, vậy hiện tại? Nàng còn ở lại chỗ cũ sao? Hay là sợ ta thực sự bay trở về tìm nàng, cho nên đã dọn nhà rồi? Nàng có còn ở Đài Loan không? Hay đã trở lại nước Mỹ? Thói quen bụng rỗng uống cà phê mỗi buổi sáng của nàng đã quay lại sao?

Đã nhanh qua hai năm, đối với tất cả của nàng, ta vẫn là rất quen thuộc.

Về thói quen của nàng, biểu tình, động tác, nhưng dần dần quên mất gương mặt của nàng.

Thế nhưng ta tin tưởng, khi nàng xuất hiện ở trước mặt ta, ta nhất định có thể lập tức nhận ra, đó là nàng. Dù là chỉ nghe đến giọng nói.

Nguyên nhân là bởi vì, ta không chịu nổi loại nhớ nhung này, vừa nhắm mắt đã thấy nàng.

"Ta hiện tại, thật yếu đuối, mà ngươi ở nơi nào?" Ta dùng giọng nói chỉ có bản thân nghe được nói ra.

"Ta hẳn là phải ngồi vào bàn, hảo hảo nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, thế nhưng hiện tại ta muốn từ bỏ, ngươi cũng không thể xuất hiện một chút sao, một chút là tốt rồi?" Ta một mình khóc.

Thế nhưng ngoại trừ một chút gió lạnh của mùa xuân, tại bên người ta cái gì cũng không có.

Ta lấy di động từ trong túi ra, dùng bàn tay run run, gọi vào dãy số kia, số điện thoại hai năm nay ta không cánh nào gọi được.

Giống như ta dự đoán, chính là không gọi được.

Nhưng kỳ thực mục đích của ta chỉ là, nghe âm thanh thu trước từ hộp thư truyền đến, nàng nói câu kia: "Hi! I can"t answer your call now, please leave your message, and I will call you later."

Đó là cách duy nhất ta có thể nghe được, giọng nói của nàng.

"Vì sao không nghe điện thoại của ta, nhưng lại giữ số này? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào? Là hảo tâm lưu cho ta một cái phao cứu sinh khi ta không thể chịu đựng được cô đơn sao?" Đây là lần đầu tiên, ta nhắn lại.

Nàng sẽ nghe được sao? Ta không biết.

Giống như khi ta viết e-mail cho nàng vậy, không có xóa hộp thư, cũng không có trả lời.

Ta về đến nhà, tắt điện thoại di động, đem bản thân chôn ở trong chăn bông.

Ta lại muốn đem bản thân cách ly khỏi thế giới.

Vì vậy, ta lại bắt đầu cuộc sống tiêu thất ẩn hình.

Sau ba ngày, Alisha lại xuất hiện.

"Lần này lại thế nào?" Nàng vừa vào cửa, thấy ta ngồi yên trên sô pha hỏi.

Ta đem chuyện ta tranh cãi với lão bản nói với nàng.

"Chỉ có như vậy sao? Ngươi không giống người vì như vậy mà trốn tránh a." Sau khi nghe xong nàng nhìn ta nói.

Ta cúi đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm sàn nhà.

"Lại nhớ nàng, đúng không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Ta gật đầu.

Sau đó chúng ta cùng nhau lặng yên.

"Ta không hiểu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Không nghe điện thoại ta nhưng điện thoại di động cũng không tắt; không trả lời e-mail của ta nhưng thư cũng không bị trả về... Nàng là hảo tâm lưu cho ta một lối thoát khi cô đơn sao? Hay là nàng đang thương hại ta?" Qua một hồi trấn tĩnh, ta trước tiên lên tiếng.

"Nếu như nàng thực sự nghĩ trường hợp thứ hai, ngươi thực sự hài lòng sao?" Alisha nhìn ta hỏi lại.

Ta lăng lăng nhìn nàng, ta không biết.

"Ngươi cũng không biết, đúng không?" Nàng cười nói." Ai, thật là, nữ nhân cho dù khôn khéo giỏi giang, đụng tới tình cảm sẽ biến thành ngốc." Ngữ khí của nàng rõ ràng mang theo vui đùa.

Ta nhìn chằm chằm nàng, như trước không nói gì.

"Nếu như cái gì cũng không thể làm, cũng không có cách nào thay đổi, vậy học tiếp thu. Ta nghĩ cuối cùng ngươi còn không có chấp nhận sự thật là nàng đã lựa chọn rời đi. Ngươi phải chấp nhận, mới có tư cách nói phải tìm trở về. Bằng không, loại sự tình như hiện tại nhất định còn có thể bất thình lình lần thứ hai xuất hiện." Nàng nghiêm túc nói.

"Vì sao ngươi biết những điều này?" Ta hỏi nàng.

"Ta quên là đã thấy ở đâu, có nói, trước tiên phải chấp nhận mất đi, mới có thể lần nữa tìm lại. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Trước tiên học chấp nhận tuy rằng nàng bỏ lại ngươi, nhưng nàng chính là yêu ngươi, lần thứ hai khi ngươi nhìn thấy nàng, ngươi mới có thể biết làm thế nào để yêu nàng." Nàng nhún vai.

"Ân..." Ta tựa hồ hiểu nàng muốn nói cái gì.

"Được rồi, ta chỉ là tới để xác định ngươi còn sống, không có chuyện gì khác. A được rồi, tiểu học đệ thích ngươi đến bất trị kia mấy ngày nay tìm không được ngươi rất lo lắng." Dáng cười gian trá lại hiện trên mặt nàng.

"A vậy sao, làm sao ngươi biết?" Ta hỏi.

"Hắn nơi tìm người hỏi địa chỉ của người a, bất quá không ai biết." Nàng nói.

"A, để hắn tiếp tục lo lắng, lại nói chúng ta không có khả năng có cái gì. Sauk hi mệt mỏi hắn sẽ dừng lại." Ta nói.

"Ngươi thực sự không quan tâm hắn chút nào sao? Hắn rất ưu tú, cũng rất đẹp trai, nghe nói không thiếu nữ sinh thầm mến hắn." Công lực bát quái của Alisha thật là số một.

"Không quan tâm. Lại nói hắn không lo không có người muốn." Ta không hề nghĩ ngợi trả lời.

"Ta nói, đôi khi đem lực chú ý phân tán một chút đến người khác cũng không phải không tốt, nhất là những người hay để tâm vào những chuyện vụt vặt như ngươi." Nàng mang theo giọng điệu phát biểu nói.

"A vậy sao, thank you teacher Alisha." Ta rất lễ phép cùng nàng nói cảm ơn.

"Quên đi, không để ý tới ngươi. Ngươi nghĩ thông suốt thì đi ra ngoài tiếp tục cuộc sống của ngươi." Nàng đứng lên đi ra phía cửa.

"Được rồi, ta đã biết." Ta không có ý đi tiễn nàng.

"Chìa khóa của ngươi ta sẽ tiếp tục giữ, miễn cho ngày nào đó ngươi đều thối rữa còn không có người phát hiện." Nàng xoay xoay chìa khóa của ta.

Ta nhún nhún vai, cho nàng một cái biểu tình "Tùy ngươi", nhìn theo nàng ra cửa.

"Cho nên, ta hiện tại là phải chấp nhận thực tế là ta đã mất đi ngươi sao?" Ta nhìn trần nhà hỏi bản thân.

Sau đó là mảnh an tĩnh trong không khí đến làm cho người ra hít thở không thông.

"Được rồi, Thạch Bình, tái kiến, thế nhưng ngươi chờ xem, có một ngày, ta sẽ làm cho ngươi một lần nữa trở thành của ta." Một lúc lâu sau, ta dùng giọng nói kiên định tự nói với bản thân.