PS 143,7

Chương 56




Ngày thứ năm sau khi nàng rời đi, Alisha xuất hiện.

Ta nằm ở trong chăn bông, tinh thần héo úa mở to mắt nhìn trần nhà.

Lúc đó Alisha xuất hiện ở trước mặt ta.

"Biết ngay ngươi ở nhà." Nàng ngồi xuống bên giường.

"Ngươi vào bằng cách nào?" Ta nhìn nàng hỏi.

Nàng đem một cái memo đưa đến trước mặt ta.

"Fran đưa cho ta." Nàng nói.

Ta nhìn tờ memo kia, đích thật là chữ của nàng.

Bên trên viết, có một ngày nàng sẽ cần dùng đến cái chìa khóa này, đơn giản như vậy.

"Nàng đưa cho ngươi lúc nào?" Ta cầm trang giấy kia.

"Mấy ngày trước ta nhận được, nơi gởi đến là địa chỉ chổ ngươi." Nàng nhìn ta trả lời.

Ta gật đầu.

"Ngươi và nàng, không phải tỷ muội?" Nàng cẩn cẩn dực dực hỏi.

"Ân?" Ta không có chính diện trả lời.

"Ngươi và nàng, là người yêu." Chính nàng hạ kết luận, nhưng lại không quá khẳng định nhìn ta.

Ta gật đầu.

"Ta biết mà! Ánh mắt các ngươi nhìn đối phương, giấu không được." Nàng nhảy dựng lên nói.

"Có cần phải kích động như vậy sao?" Ta liếc mắt nhìn nàng.

"Các ngươi chênh lệch nhiều như vậy, thế nào cùng một chỗ?" Nàng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn ta.

Ta bắt đầu nói cho nàng, chuyện của chúng ta.

"Trời ạ! Tô A Bội thật mãnh liệt! Mối tình đầu cư nhiên là sư sinh luyến!!" Nàng sau khi nghe xong, đây là phản ứng thứ nhất.

"Vậy thì thế nào? Bây giờ không phải không còn sao." Ta nhìn trần nhà, lạnh lùng nói.

"Ngươi thực sự, không tìm nàng?" Nàng ngồi ở trên giường nhìn ta hỏi.

"Sao lại có thể không tìm, nhưng là tìm không được a." Ta mang theo điểm kích động nói.

"Ta hỏi ngươi, ngươi tin tưởng lời nàng nói, nàng còn rất yêu ngươi sao?" Nàng thu hồi thái độ tươi cười, nghiêm túc hỏi.

"Ta không biết..." Ta dùng ánh mắt vô thần nhìn nàng.

"Vậy, ngươi còn yêu nàng sao?" Nàng lại hỏi.

Ta gật đầu.

"Hận nàng sao?" Nàng tiếp tục hỏi.

"Ta thử qua, nhưng không có biện pháp. Nàng cùng ta trải qua quá nhiều chuyện, nàng cho ta nhiều lắm; tuy rằng cuối cùng nàng cũng vô tình kết thúc tất cả, thế nhưng ta không có biện pháp hận nàng." Ta tìm về một chút tâm tình nói.

"Vậy tiếp tục yêu nàng." Nàng thay ta hạ kết luận.

"Vì sao?" Đến lượt ta hỏi nàng.

"Ai, ta muốn nói, từ khi chúng ta quen nhau đến bây giờ, lòng của ngươi vẫn luôn đóng chặt, không cho bất luận kẻ nào đi vào, mặc dù ta với ngươi xem như bằng hữu tốt nhất ở đây, nhưng ngươi chưa từng nói với ta bất luận cái gì về chuyện của ngươi, ta xem nếu không phải ta lần này thấy ngươi thê thảm như thế, ta đại khái cả đời sẽ không biết. Ngươi luôn luôn đem vết thương của bản thân giấu tốt mới xuất hiện." Nàng một hơi nói ra một đống.

"Vậy cùng chuyện yêu nàng có quan hệ gì?" Sau khi nghe xong ta hỏi.

"Ngươi yêu nàng, biểu thị nàng là một trong số rất ít người có thể đi vào trong lòng ngươi, này chẳng lẽ không quý trọng sao? Nếu như không biết nên lựa chọn như thế nào, vậy tiếp tục tin tưởng nàng. Dù là như một người ngu ngốc cũng tốt, chí ít, nàng là người cho lòng ngươi có thể nghỉ ngơi a." Nàng cầm tay của ta nói.

Ta không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn bàn tay bị nàng nắm lấy.

"Ta sẽ nói với mọi người ngươi còn đang bệnh, chỉ là ta muốn ngươi biết, chúng ta đều rất quan tâm ngươi, mong muốn thấy ngươi mau chóng xuất hiện. Ta xem, chỉ có chính ngươi nghĩ thông suốt mới được." Qua một chút, nàng nói.

"Ta đã biết, cảm ơn ngươi." Ta nhìn đôi mắt của nàng, nở nụ cười.

"Ta là rất nghiêm túc xem ngươi là hảo tỷ muội!" Nàng lại khôi phục thái độ Alisha nguyên bản.

"Được rồi, ta rất nhanh sẽ không có việc gì, cảm ơn!" Ta nói.

"Được rồi, vậy ta đi trước, chìa khóa ta để trên bàn, chính ngươi cố gắng lên." Nàng nói xong, ra khỏi phòng.

"Không cần, chìa khóa ngươi giữ đi, sau này ta có quên mang vật gì có thể nhờ ngươi lấy giúp." Ta nói, nàng cười đem cái chìa khóa thả lại trong túi.

Ta không cùng đi ra ngoài.

Chỉ một lát sau, ta nghe được tiếng đóng cửa.

"Ngươi gạt người, ngươi rõ ràng đã nói sẽ không bỏ lại ta một mình, ngươi gạt người..." Ta vùi đầu vào đầu gối, vừa nói vừa khóc một hồi.

Không ai an ủi ta, chỉ có không khí vắng vẻ cùng ta.

Ta nghĩ lại câu nói kia của Alisha "Nếu như không biết nên lựa chọn như thế nào, vậy tiếp tục tin tưởng nàng."

Tin tưởng nàng, còn yêu ta sao? Có lẽ, lựa chọn làm một đứa ngốc, là việc duy nhất hiện nay ta có thể làm, cũng là việc duy nhất khiến ta bình tỉnh lại. Như vậy, ta tin tưởng, nàng còn yêu ta.

"Đề ta nhu nhược nhớ ngươi một ngày là tốt rồi, ngày mai, ta sẽ một lần nữa bình tỉnh lại." Ta quay về trốn trong chăn bông, rơi nước mắt nói.

Hôm sau, ta đi cắt tóc, mang theo mái tóc ngắn tới lỗ tai, ta khôi phục cuộc sống trước kia.

Có lẽ phải nói, ta bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống một mình.

Vội vàng đi học, đọc sách, còn có đến phòng nghiên cứu của lão bản, thiếu chút nữa thì quên, còn có một kỳ thực tập mệt chết người không đền mạng.

Ngoại trừ những thứ này, còn có hội bạn học Đài Loan gì đó nữa.

Hàng năm, đều có người mới đến, người cũ rời đi. Mà bất biến chính là, tất cả mọi người đều có liên qua tới Đài Loan.

Ta và Philip, lúc đó thì quen biết.