PS 143,7

Chương 42




Thời gian một năm có thể qua nhanh như vậy sao? Ta nói, nhanh đến mới chớp mắt một cái, thì qua rồi.

Chúng ta đứng trước cửa sổ sát đất ở nhà nàng ôm nhau, cùng đón năm mới vui vẻ.

"Năm mới có nguyện vọng gì không?" Nàng nhìn ta đang bị nàng ôm vào lòng hỏi.

"Mong muốn chúng ta có thể luôn ở bên nhau." Ta nhìn vào mắt nàng nói.

Nàng nở nụ cười, ta hôn lên môi của nàng, tùy ý du͙ƈ vọиɠ giữa chúng ta lưu chuyển.

Y phục từng cái rơi xuống đất, trên giường vốn ngay ngắn lại vì những động tác kịch liệt từ từ mất trật tự, từ lâu chúng ta đã đem than thể của đối phương nắm trong lòng bàn tay, nhưng đều hiểu ý tránh đi những điểm mẫn cảm của đối phương, như là chuồn chuồn lướt nước vòng quanh tại phụ cận, khiêu khích tìиɦ ɖu͙ƈ đến cực hạn.

"Bảo bối, ta phải nói, ngươi thực sự tiến bộ rất nhiều, bất quá..." Nàng thừa lúc ta thất thần tại bên tai ta nhỏ nhẹ nói, cố sức đem ta áp đảo tại trên giường.

"Chính ta làm trước." Nàng nói xong, trực tiếp ngậm lây đầṳ ѵú đã thẳng đứng từ lâu của ta.

Ta không cách nào khắc chế rêи ɾỉ, dùng tay ôm lấy đầu của nàng, hơi cong lên thân thể, để nàng biết ta nghĩ muốn càng nhiều.

"Ngoan, ngày hôm nay sẽ làm cho ngươi rất thoải mái." Giọng nói của nàng mang theo gợi cảm, thôi miên tri giác của ta.

Cùng nàng làʍ ŧìиɦ là tràn ngập cảm giác an toàn, nàng luôn có thể phối hợp với phản ứng của thân thể ta, từng bước một khiến ta mất đi lý trí.

"Ta biết, ngươi thích nhất ta liếm ngươi, đúng không?" Nàng nhẹ nhàng hôn vào đùi trong sau đó tới gần nơi tư mật của ta.

"Đúng..." Ta vặn vẹo thân thể, cấp thiết khát vọng đầu lưỡi của nàng.

Ta nghe được tiếng nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng miệng bao trùm lên nơi riêng tư ướŧ áŧ của ta.

Sau đó ta nghe được tiếng kêu tràn ngập tìиɦ ɖu͙ƈ của bản thân, ta cảm giác được đầu lưỡi của nàng vòng quanh âm đế của ta, lúc nhanh lúc chậm.

Lúc mất đi lý trí, chỉ có thể cảm giác tay của nàng ở trong thân thể ta, cấp thiết ra vào; ta còn nghe được, tiếng nước ướŧ áŧ từ hạ thể của bản thân, tiếng rên rĩ hỗn tạp khi cao trào, sau đó vô lực ngồi phịch ở trên giường, để mặc ngón tay nàng nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể của ta, hôn nhẹ cái trán của ta, vén ra tóc mái ướt mồ hôi của ta.

"Năm nay, ta giành được trận trước!" Nàng hôn mi của ta nói.

"Đáng ghét, sao lại như vậy được." Ta thở hổn hển oán giận.

"Ngoan, yêu nhất ngươi." Nàng trấn an ta, sau đó hôn ta, một bên đem tay của ta đặt ở trên ngực của nàng.

Ta biết nàng nghĩ muốn cái gì.

Ta xoay người đè trên người nàng, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên người nàng, hưởng thụ nhìn biểu tình mờ mịt của nàng.

"Bây giờ đổi thành ngươi trêu đùa ta sao?" Nàng híp mắt nhìn ta.

Ta cúi xuống, để đầu lưỡi cùng nàng bừa bãi giao triền, hai tay ta nhẹ nhàng vuốt ve hai vú của nàng, tiếng ưm của nàng hòa tan tại trong miệng ta, thân thể của nàng tại dưới thân ta nóng cháy.

Ta rời đi môi của nàng, một đường đi qua cằm, cổ, xương quai xanh, ngực, đương nhiên, ta sẽ không bỏ qua nhũ tiêm đã đứng thẳng của nàng, nhẹ nhàng liếm lấy.

"Mút ta." Nàng như một nữ vương một câu mệnh lệnh.

Ta nghe lời làm theo, nhẹ nhàng mút lấy. Tiếng rêи ɾỉ của nàng càng ngày càng hưng phấn, tay của ta giữa hai chân nàng nhẹ nhàng ma sát, khiêu khích nàng.

"Nhanh lên một chút cho ta..." Giọng nói của nàng dần dần chuyển thành nỉ non.

Ngón tay của ta rời đi nơi mẫn cảm của nàng, ngược lại dùng miệng thay thế công tác của cánh tay.

Nàng bắt đầu kêu to, tràn ngập du͙ƈ vọиɠ, đầu lưỡi ta liên tục tiến công âm đế đã sưng cứng từ lâu của nàng, liếm, vòng quanh, mút, hưởng thụ tiếng rêи ɾỉ của nàng.

"Không cần trêu ta, nhanh lên một chút cho ta..." Lời của nàng đã là gián đoạn.

Ngón tay của ta trở lại công việc nên làm, lại một lần nữa dùng miệng ngậm lấy đầṳ ѵú nàng.

Ta bắt đầu nhu thuận nghe theo mệnh lệnh của nàng mà hành động, miệng và tay cùng sử dụng, đem nàng đưa lên cao phong tìиɦ ɖu͙ƈ.

Cao trào sau đó, nàng nằm ở dưới thân ta thở dốc, mồ hôi đổ nhễ nhại, ta nhìn nàng vì thở dốc mà bộ ngực phập phồng rất nhanh. Nhẹ nhàng nằm lại bên cạnh nàng, mười ngón tay đan vào nhau nhìn trần nhà.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Không lâu sau, nàng xoay người, ghé vào ta trên người, đầu tựa ở cần cổ ta.

"Ngươi còn chưa nói ra nguyện vọng của ngươi." Ta hôn lên trán của nàng.

"Nguyện vọng của ta a... Mong muốn ngươi thuận lợi xuất ngoại, thuận lợi thuận lợi lấy được bằng, sau đó cam tâm tình nguyện yên ổn sống." Nàng ôm lấy ngực ta nói.

"Ngươi sẽ trở thành yên ổn của ta." Ta đem tay nàng đặt ở bên môi hôn xuống.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Sao lại cười?" Ta hỏi nàng.

"Ta thường nghĩ, cùng một chỗ với ngươi có loại hạnh phúc không chân thực." Nàng hôn cổ ta một chút.

Ta không có chen vào nói, chờ nàng nói xong.

"Chúng ta cách nhau 16 tuổi, ta là giáo viên của ngươi, hơn nữa ta còn từng kết hôn, có một con trai sấp sỉ tuổi của ngươi... Ngươi biết không, khi mới bắt đầu, ta thường nghĩ bản thân thật biếи ŧɦái, tại loại cảm tình mà ánh mắt xã hội xem thường, ta nhưng lại cảm thấy hạnh phúc chưa từng có." Trên mặt nàng, lại xuất hiện sự mờ mịt ta thủy chung nhìn không thấu.

"Ngươi đã nói, ta đối với ngươi mà nói là đặc biệt, rốt cuộc là vì sao?" Ta chống đầu nhìn nàng.

"Vấn đề này, chờ khi ngươi thực sự yên ổn, ta mới có thể nói cho ngươi." Nàng nói xong, khẽ hôn lên môi ta một cái, sau đó ôm ta nằm xuống.

Tuy rằng ta thủy chung hiếu kỳ, nhưng ta cũng biết chuyện nàng không muốn nói, thì dù ta mất đi nhẫn nại hỏi, nàng sẽ vẫn rất kiên trì mang theo dáng tươi cười dỗ dành ta, nàng có một loại ôn nhu kiên trì, luôn luôn có thể đơn giản mềm hoá tính tình của ta.

Ta lẳng lặng ôm nàng dựa trên người ta, kéo chăn đắp lên người chúng ta, không lâu sau, hô hấp của nàng bình ổn xuống, ta từ mái tóc của nàng, từ khi cùng một chỗ đến giờ, nàng luôn luôn là người chiếu cố ta, khiến ta ỷ lại.

"Kinh nghiệm của ngươi còn chưa đủ." Nàng luôn luôn nói như vậy.

Này cũng là lý do vì sao nàng muốn ta xuất ngoại.

Ta hiểu dụng tâm của nàng, ta cũng yêu thương quá khứ của nàng. Có thể chính nàng cũng không biết, thỉnh thoảng ở những đêm nàng đặc biệt mệt mỏi, nàng luôn luôn ngủ không an ổn, tựa hồ gặc ác mộng rất khổ sở, chau mày, nhưng vẫn là ngủ say.

Nếu như có thể, ta thực sự mong muốn bản thân có thể lớn hơn 16 tuổi, như vậy, có phải hay không ta có thể cùng nàng trải qua những chuyện trong quá khứ của nàng? Thậm chí, làm cho nàng không cần phải trải qua những chuyện này?

Nhưng những điều này, đều chỉ là nếu như.