PS 143,7

Chương 37




Mãi cho đến khi mặt trời mọc, chúng ta mới nhìn vào gương mặt đối phương, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi ta lần thứ hai mở mắt ra, xoay người lại nhưng chỉ thấy nửa giường trống trơn.

"Lão sư?" Ta khẩn trương ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Thấy nàng từ phòng tắm xoa tóc đi tới.

"Ngủ đủ rồi?" Nàng ngồi xuống trước mặt ta, hôn một chút lên trán của ta.

"Mấy giờ rồi? Ngươi dậy lâu rồi sao?" Ta hỏi nàng.

"Hiện tại, ba giờ chiều, ta đại khái dậy được nửa tiếng, đều tắm xong rồi." Nàng ngắt mũi ta một chút.

"Ba giờ?! Trễ như vậy. Thật là khủng khiếp." Ta lại càng hoảng sợ.

"Bởi vì có người ngày hôm qua động dục nguyên đêm a." Nàng dùng ngữ khí chế nhạo nói.

"A... Ta cũng muốn đi tắm." Ta có thể cảm giác được mặt mình trong nháy mắt đỏ lên, vội vã cầm lấy chăn chạy đến phòng tắm.

"Chạy nhanh như vậy, muốn chạy đi đâu." Nàng một tay kéo góc chăn, trong nháy mắt chăn rơi xuống mặt đất, ta lại xích lỏa đứng ở trước mặt nàng.

"A! Không nên trêu đùa ta!" Ta kêu to, cái tay không biết phải che chỗ nào.

"Trái lại, ta thực sự rất thích ngươi." Nàng từ phía sau dùng chăn bao lấy ta.

"Được rồi, ta muốn tắm." Ta cầm lấy chăn chạy vào phòng tắm.

Ta đem bản thân ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh đêm qua.

Nàng vừa nói, ta "Động dục nguyên đêm"? Cho nên ngày hôm qua, thực sự rất điên cuồng?

Trong đầu ta xuất hiện, đều là hình ảnh nàng toàn thân xícɦ ɭõa tại trên giường rêи ɾỉ gợi cảm.

Trời ạ! Nàng thực sự rất gợi cảm, là cái loại gợi cảm từ trên lớp học lãnh diễm chuyên nghiệp, là một loại, cực độ cuồng dã gợi cảm.

"Ngươi muốn ngâm đến da đều nhăn mới chịu đứng lên?" Nàng đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh bồn tắm lớn nhìn ta nói.

"A, không có..." Ta né tránh ánh mắt nàng nhìn chằm chằm ta, đem nửa khuôn mặt cũng ngâm vào trong nước.

"Được rồi, mau đứng lên mặc quần áo, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút." Nàng nói xong, đem phòng tắm trả lại cho ta, đi ra ngoài.

Ta từ bồn tắm lớn đi ra, lau khô thân thể, cầm lấy khăn mặt xoa tóc đi ra ngoài.

Vừa lúc thấy nàng đưa lưng về phía ta mặc vào nội y.

Ta ngơ ngác nhìn tấm lưng trơn truột của nàng.

"Đẹp không? Choáng váng sao?" Nàng xoay người, thấy ta chính là đang nhìn nàng.

"Không, không có..." Ta liền vội vàng xoay mặt đi, thành thục tìm y phục của bản than trong vali.

Ta nghe nàng cười khẽ một tiếng, xoay người cầm lấy một bộ âu phục, sau đó là tiếng nàng kéo khóa kéo.

Ta tìm ra quần áo muốn mặc, lúc đang gài nút, tay nàng từ phía sau ôm lấy ta, bắt đầu giúp ta gài nút.

"Ngủ đủ chưa? Có mệt không?" Tóc của nàng bay phất phới vào mặt ta, nhàn nhạt hương vị khiến ta lại bắt đầu mất hồn mất vía.

Ta xoay người, hai tay ôm lấy cổ của nàng, hôn môi nàng.

Ta cho rằng chúng ta sẽ lần thứ hai không khống chế được, thế nhưng tại lúc đó, nàng đã khiến cả hai bình tĩnh lại.

"Ngoan, cả ngày đều ở trên giường, chờ quay về Đài Loan nghỉ thì lại làm. Hiếm khi được xuất ngoại, ta muốn cùng ngươi đi dạo một chút." Chóp mũi của nàng và ta chạm vào nhau, nhìn nhau.

Cuối cùng, chúng ta rốt cục nắm tay đi ra hotel.

"Ngươi vì sao luôn luôn phải mang giày cao như vậy?" Khi đang đợi đèn đỏ để qua đường cái thì, ta nhìn nàng mang giày cao gót trong nháy mắt so với ta cao hơn 5 cm hỏi.

"Như vậy tương đối có cảm giác có thể bảo vệ ngươi." Nàng thực sự sủng ta như sủng tiểu hài tử vậy.

Trong lòng ta ngọt ngào, nhưng âm thầm mong muốn có một ngày, chúng ta vai trò có thể trao đổi, ta cũng muốn chiếu cố nàng.

Bất luận người nào, sẽ luôn muốn bảo vệ người mình yêu thương.

Chúng ta ở tại Singapore ba ngày, tại nơi không ai nhận thức chúng ta, cũng không có người sẽ chú ý chúng ta, hài lòng trải qua ba ngày.

Buổi tối trước một ngày quay về Đài Loan, nàng đột nhiên muốn ta ở trên cổ nàng lưu lại hôn ngân.

"Ngươi.... Biết ngươi đang nói cái gì sao?" Ta nhìn nàng bởi vì cao trào hưng phấn mà thở dốc hỏi.

"Ta biết... Thế nhưng, ngày mai học muội muốn tới tìm ta..." Khi nàng nói lời này, con mắt nghịch ngợm đảo quanh một vòng.

Ta không nói hai lời, cố sức cắn lên cần cổ trắng nõn không tỳ vết của nàng, để lại ký hiệu đỏ thẩm thuộc về ta.

Ta thoả mãn nhìn một chút, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt bởi vì uể oải mà trầm xuống của nàng, ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, chúng ta tại buổi chiều cuối tuần về tới Đài Loan.

Tới sân bay đón chúng ta chính là Tiểu Kiệt.

Hắn ngồi taxi tới, sau đó lão sư lái chiếc 911, cùng nhau về nhà.

"Oa tỷ! Ngươi thật mạnh!" Tiểu Kiệt nhìn hôn ngân trên cổ nàng nói.

Ta mắc cở muốn tìm một cái hầm để tiến vào, ta hoàn toàn quên chúng ta sẽ gặp Tiểu Kiệt.

Nhưng nàng tại ta bên cạnh, lại như là đương nhiên cùng Tiểu Kiệt cười nói chuyện phiếm.

Ta phải nói, gừng càng già càng cay.

"Tỷ, ta sẽ dọn đến ký túc xá." Lúc lên xe, Tiểu Kiệt nói.

"Vậy sao? Vậy ngươi chừng nào thì muốn chuyển đi?" Ta hỏi hắn.

"Ta mấy ngày nay đã thu dọn tốt, buổi tối Phì Miêu sẽ đến giúp ta chuyển đi." Hắn nói.

"Ngươi hành động cũng quá nhanh đi?!" Ta xoay người nhìn hắn.

"Nhân lúc mới vừa khai giảng còn không có bận rộn thì nhanh chóng chuyển a, lúc sau sẽ không có thời gian." Hắn vô tội nói.

"A... Cũng đúng..." Nghĩ đến sau này ta đều phải ở nhà một mình, khó tránh khỏi có chút mất mác.

"À còn có, sau khi ta chuyển ra ngoài, ngươi phải dọn đến sống cùng lão sư." Hắn tự mình ra quyết định.

"Uy! Ngươi đang thay ai quyết định a." Nói thật, ta là thực sự không nghĩ tới chuyện "Dọn đến sống cùng lão sư".

"A tốt, ngươi có thể dọn đến ở cùng với ta." Người đang lái xe đột nhiên nói.

"Thật tốt quá! Lão sư, tỷ của ta xin nhờ ngươi." Tiểu Kiệt vừa nói xong vừa hướng kính chiếu hậu cúi đầu.

Ta ngồi ở ghế trước, bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, ta biết, dưới tình huống như vậy, nói cái gì cũng sẽ không thay đổi được quyết định của hai người kia.

Ta chỉ có thể tiếp thu. Nhưng kỳ thực, là có điểm hài lòng.

Cứ như vậy, buổi tối Tiểu Kiệt mang theo hành lý hắn đã thu dọn xong, lên xe của bạn học tốt Phì Miêu, bắt đầu cuộc sống ở ký túc xá của hắn.

Mà ta, cũng mang theo một ít nhu yếu phẩm, ngồi lên chiếc 911, bắt đầu cuộc sống cùng lão sư ở chung.

Kết quả hôm sau, học muội bởi vì cảm mạo không có xuất hiện, kế hoạch "Biểu thị công khai chủ quyền" của ta thất bại. So sad.