PS 143,7

Chương 21




Càng gần lão sư, tâm tình của ta lại càng mâu thuẫn. Ta thích cảm giác thoải mái tự tại khi ở cùng lão sư, cũng hưởng thụ cảm giác khi được lão sư chiếu cố, thế nhưng ta sợ ta quá mức ỷ lại nàng khi nàng đối với ta quá tốt.

Ta biết, chúng ta không có khả năng vẫn tiếp tục như vậy, đợi khi ta tốt nghiệp, xuất ngoại, ta cuối cùng sẽ trở lại nhưng ngày tháng cô độc một mình.

Quá quen với sự ấm áp, trái lại sẽ làm khi cô đơn càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng ta không cách nào chống cự lại, chìm trong sự thương yêu nàng đối với ta.

Càng ở chung cùng với nàng, lại càng nghĩ nàng thần bí. Nhất là khi nghe xong quá khứ của nàng.

"Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì?" Tay của lão sư đột nhiên quơ quơ trước mắt ta.

"A, không có." Ta nói, cấp tốc đem lực chú ý dời đến trên bài tập.

"Nói đi, ngươi đang suy nghĩ cái gì." Lão sư đưa tay đóng bài tập của ta lại, nhìn ta.

"Không có gì, chỉ là nghĩ lão thật sư là một nữ nhân bí ẩn." Ta thành thật mà nói ra suy nghĩ trong đầu.

"Ha ha ha! Nữ nhân bí ẩn, vì sao nói như vậy?" Nàng cười to.

"Bởi vì người bình thường nếu như trong hoàn cảnh của ngươi, hẳn là sẽ không vất vả dạy học ở đây...Ta là nói..." Ta ấp úng nói không nên lời "Cấp dưỡng phí" ba chữ này.

"Cấp dưỡng phí sao? Ha ha! Như vậy liền thành nữ nhân bí ẩn sao?" Lão sư bản thân tiếp lời nói.

"A, đều không phải a, còn có...Còn có rất nhiều." Ta trong khoảng thời gian ngắn không nên bắt đầu từ đâu nói ra.

"Còn có rất nhiều? Vậy đều nói ra đi." Nàng đi tới máy pha cà phê rót một ly.

"Thì, ta không hiểu ngươi vì sao khi biết chồng trước của ngươi ở ngoài có người khác lại có thể như thế nén giận cái gì cũng không nói, còn có thể bình tĩnh yêu cầu ly hôn nói cái gì cũng không cần, tiền cấp dương đều là do bọn họ chủ động đưa; cũng không hiểu tại sao ngươi có thể trải qua cuộc sống an nhàn, nhưng còn muốn tại đây vất vả dạy học; còn có, điều kiện của ngươi tốt như vậy, người theo đuổi ngươi nhất định rất nhiều, nhưng vì sao ngươi lại chọn cô đơn một mình; được rồi, còn có còn có, xe của ngươi a, thật cũng rất khoa trương a " Ta một hơi nói ra một tràng dài.

"Oa, vấn đề của ngươi thực sự rất nhiều! Thảo nào sẽ nói không biết hỏi từ đâu." Lão sư vừa uống cà phê vừa cười nói.

"Đúng vậy, vậy ngươi hiện tại chưa từng liên lạc với con trai của ngươi sao?" Ta gật đầu, thuận tiện lại hỏi một vấn đề.

"Được rồi, để ta tới giải quyết nghi hoặc của ngươi, tiểu bằng hữu." Lão sư đem cà phê đặt lên bàn nói.

Ta chuyên chú nhìn lão sư, chờ nàng tiếp tục nói.

"Ta nghĩ, tình cảm của ta đối với chồng trước, còn hơn tình nhân, càng giống như là thân nhân. Ngay từ đầu gặp gỡ hình như đã là như vậy, hắn luôn luôn làm ta cảm giác rất tin cậy, rất an tâm, nhưng lại thiếu đi cảm giác của tình yêu, nói như vậy có vẻ giống như có phúc mà không biết hưởng, nhưng ta thực sự nghĩ như vậy. Chúng ta là thân nhân rất gắn bó, nhưng không có tình cảm mãnh liệt của người yêu. Có thể là đã nhận ra điểm này, cho nên có thể tiếp thu sự phản bội của hắn, cũng có thể tâm bình khí hòa nói với hắn muốn ly hôn, bởi vì ta đối hắn thực sự tựa như người nhà, người nhà có thể bao dung tất cả cho ngươi, nhưng người yêu cũng không nhất định. Khi ta biết hắn ở ngoài có người khác, ta thật là vô cùng bình tĩnh, khi đó ta mới chính thức thấy rõ, ta đối hắn ỷ lại cùng yêu thương, vẫn đều là người nhà, nếu là người nhà, sẽ không muốn tranh giành cái gì, cho nên ta mới không cần bất kì thứ gì. Bất quá có thể là trong thâm tâm của ta, từ trước đây đến bây giờ, thủy chung có một người chiếm vị trí của người yêu, cho nên..." Lão sư nói, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà.

"Là mối tình đầu của ngươi sao?" Ta hỏi.

Nàng gật đầu, ta nghĩ hỏi một chút, nhưng bị tay của nàng làm tư thế ngăn lại.

"Đừng hỏi ta về mối tình đầu của ta, được không? Ta nghĩ, ta còn đang tại cố gắng thoát ra cái bóng ma kia. Bận rộn dạy học, là một loại phương thức trốn tránh, song song cũng là một loại, phương thức tưởng niệm hắn, hắn đã từng muốn làm một lão sư dạy tiếng Anh, làm một lão sư rất ưu tú, rất phong độ, chúng ta cũng từng nói muốn cùng nhau làm lão sư, tại cùng một trường, có thể cùng đến lớp, cùng tan tầm..." Trên mặt lão sư có phiền muộn.

Ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng.

"Như vậy, hẳn là cũng giải thích vì sao ta chỉ có một mình? Mặc dù hắn ra đi đến bây giờ đã hơn 20 năm, nhưng ta vẫn là không có cánh nào ngừng nhớ đến hắn, đại khái là bởi vì, thứ mình chưa bao giờ thật sự có được, khi mất đi, lúc bỏ lỡ, có vẻ càng thêm mỹ lệ." Trong giọng nói của lão sư có tràn đầy cô đơn.

Nhìn nàng như vậy, ta đột nhiên thật muốn ôm nàng, ta cái gì cũng không thể làm, nhưng ít ra...

"Chiếc xe khoa trương kia, cũng là ước mơ hắn. Hắn rất thích xe, hơn 20 năm trước đã nói sau này nhất định phải mua một chiếc Porsche, a! Ta hình như là đang thay hắn hoàn thành mộng tưởng." Lão sư bất đắc dĩ nở nụ cười, ta thấy khóe mắt của nàng chảy ra một giọt lệ.

Nhìn nước mắt của nàng, nghe nàng nói, lòng rất đau.

"Về phần con trai của ta, đang học đại học ở Mỹ a, chúng ta thường thường sẽ nói điện thoại một chút, viết e-mail, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ quay về Đài Loan thăm ta. Bất quá hắn học đại học càng ngày càng bận, số lần trở về cũng ít." Lão sư nói đến đây, trả lời tất cả vấn đề của ta.

Ta thủy chung không nói được một lời mà chỉ nhìn lão sư.

"Như vậy hẳn là giải đáp được nghi hoặc của ngươi? Còn có vấn đề cái gì muốn hỏi sao?" Lão sư nhìn ta, cảm xúc vừa rồi giống như chưa từng tồn tại quá.

"Có." Ta gật đầu.

Đổi thành lão sư nghi hoặc nhìn ta.

"Lão sư, ta có thể ôm ngươi một chút không?" Ta không biết lấy đâu ra dũng khí nói như vậy.