PS 143,7

Chương 20




Có lẽ bởi vì ngày đó lão sư đối với ta thẳng thắn, khiến ta lúc nhìn thấy nàng thì dần dần không có cảm thấy khoảng cách quá lớn.

Cũng dần dần tại trước mặt nàng thoải mái, dỡ xuống cảm giác nơm nớp lo sợ, chúng ta hình như thực sự thoát khỏi quan hệ thầy trò, bắt đầu giống như bằng hữu.

Mà ta cũng quyết định phải xuất ngoại, hoàn thành giấc mơ nói với mẹ trước đây.

Cuộc sống của ta càng đơn thuần, chỉ quanh quẩn ở nhà cùng trường học.

Tuy rằng một tuần chỉ có một lớp tiếng Anh, bất quá ta năm ba ngày lại đến lão sư văn phòng báo danh, vì TOEFL cùng GRE của ta.

Lão sư không hổ là danh giáo viên xuất sắc đào tạo sinh viên tốt nghiệp, mỗi lần chỉ cần cùng nàng thảo luận vấn đề, sẽ có rất nhiều thu hoạch không tưởng được. Lão sư đối với chuyện dạy học, là bất cẩu ngôn tiếu, biểu tình cảu nàng rất nghiêm túc, luôn khiến ta không cẩn thận nhìn ngây người.

"Nhìn chằm chằm vào ta là không có tiến bộ." Mỗi lần nàng phát hiện ta nhìn nàng thì, sẽ luôn nói như vậy.

"A" Ta nhanh chóng đem lực chú ý hướng tới đề mục trên bàn.

"Nhanh lên một chút nhìn xem bản thân sai ờ đâu, sửa tốt rồi đi ăn." Lão sư đường nhìn thủy chung không có rời khỏi công việc chấm bài.

"Lại muốn ăn?" Ta nói. Chúng ta ở chung vẫn không thoát được liên quan đến chuyện ăn uống.

"Đúng vậy, không được sao? Đã đến giờ nên ăn a." Nàng nói rất đương nhiên.

"A" Ta nghiêm túc bắt sửa lỗi sai trong đề mục.

"Còn có, chỗ này trong essay của ngươi, tại sao lại sai cùng lỗi ngữ pháp?" Nàng ngẩng đầu, cau mày nhìn ta.

"Ta quên" Ta oán giận, ngữ pháp luôn luôn là điểm yếu của ta.

"Được rồi, trước tiên sửa xong multiple choice, sau đó đến xem essay." Lão sư hạ lệnh, sau đó đem lực chú ý hướng tới màn hình máy vi tính, lại bắt đầu bận rộn.

Ta cố gắng nhìn đề mục sai của bản thân, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lão sư luôn luôn yêu cầu ta lúc sửa xong phải nói cho nàng nghe trước đáp án sai ở đâu, cho nên mỗi lần sửa đều phải tốn thật nhiều thời gian.

Chờ ta sửa xong ngẩng đầu lên thì, phát hiện lão sư tựa lưng vào ghế ngồi, hình như đang ngủ.

Ta lại nhìn ngây người.

May mắn lần này không có chờ lão sư tỉnh lại bị phát hiện mới hoàn hồn, ta lấy điện thoại di động ra, lẳng lặng chụp ảnh lão sư lúc nàng ngủ.

Ta cầm lấy áo khoác nàng đặt ở sô pha, nhẹ nhàng thay nàng đắp lên.

Sau đó trở lại sô pha tiếp tục xem bài tập tiếng Anh, xem lại từ đầu tới cuối.

"Sao không gọi ta dậy?" Giọng nói lão sư đột nhiên xuất hiện bên người.

Ta bị giật mình mạnh ngẩnh đầu lân, phát hiện nàng chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh ta.

"Ngươi thực sự rất chuyên tâm, ta ngồi ở này khoảng ba phút, ngươi cũng không có phát hiện." Lão sư cầm essay trong tay ta, cười nói.

"A, đúng vậy, nếu như ta thực sự chuyên tâm, sẽ đối chuyện quanh mình mất đi tri giác, ha hả." Ta nói.

"Ân, như vậy tốt." Lão sư vừa nói vừa đem essay để trên bàn.

Này hình như là lần đầu tiên ta cùng lão sư ngồi gần như vậy, đương nhiên, ngoại trừ lần đầu tiên khóc lớn rất mất mặt kia.

Nàng bắt đầu tỉ mỉ giảng giải lỗi sai của ta, đều là ngữ pháp.

"Ai, ngữ pháp của ngươi thực sự sẽ làm hại ngươi." Nhìn trên giấy bị ta ghi chú đầy màu sắc, nàng nói.

"Ta đã rất cố gắng." Ta nhỏ giọng oán giận.

"Ngươi nói cái gì?" Lão sư lại càng đến gần.

"Không, không gì" Ta nhanh chóng lắc đầu.

"Ta nghe được" Lão sư lại gần chút nữa, ta buộc lòng phải lui về phía sau.

"Xin lỗi." Ta nói.

"Được rồi, ngoan, ta biết ngươi rất cố gắng, kỳ thực trình độ của ngươi đã rất không tệ rồi, thi TOEFL cùng GRE cũng không có vấn đề gì, chỉ là ta thật lòng mong ngươi có thể tốt hơn, cho nên mới tiếp tục yêu cầu ngươi." Lão sư sờ sờ ta đầu.

"Ân" Ta gật đầu.

"Ngươi biết không? Đùa ngươi thực sự thú vị." Nàng lại "Thuận tiện" đem tóc của ta làm loạn, sau đó nhìn ta, thoả mãn cười cười.

"Ta đều đã hai mươi ba tuổi." Ta bất mãn kháng nghị, đem bản thân bị làm loạn tóc cố gắng làm chỉnh tề lại.

"Ta biết a, chỉ so với con ta lớn hơn ba tuổi." Ý tứ của nàng là, ta đều có thể làm mẹ cảu ngươi.

"A, đúng vậy, mẹ." Ta nói giỡn.

"Làm ơn không cần gọi mẹ, ta không muốn làm mẹ của người." Lúc lão sư nói những lời này, trên mặt có dáng tươi cười, nhưng nghe được ra nghiêm túc.

"Xin lỗi." Bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

"Sao lại nói xin lỗi? Ý cảu ta là, làm mẹ rất thiêng liêng, ta vẫn là làm lão sư, bằng hữu là tốt rồi." Có lẽ lão sư muốn hòa hoãn bầu không khí xấu hổ, cho nên nói như vậy.

"Ân, ta biết, ta nói giỡn." Ta cười cười nói.

"Ta cũng nói giỡn, ai biết ngươi đột nhiên nói ra một câu xin lỗi." Đổi thành lão sư oán giận.

"A, ân." Từ "Xin lỗi" thiếu chút nữa lại thốt ra.

"Được rồi, đi ăn." Lão sư đứng lên, trở lại trước bàn công tác thu dọn vật dụng.

Kỳ thực ta rất muốn hỏi nàng, ngoại trừ lão sư, bằng hữu, giữa chúng ta, còn có khả năng khác sao?

"Sao lại nhìn chằm chằm ta? Muốn hỏi ta cái gì sao?" Ta lại bị lão sư phát hiện.

"Không có." Ta liền giả ngốc.

"Đừng nói dối, ngươi rất không biết cách nói dối ngươi biết không?" Lão sư nhíu mày.

"A, lão sư vì sao sẽ đối với ta tốt như vậy?" Ta lại hỏi vấn đề này.

"Vấn đề này ta đều trả lời không phải thật nhiều lần rồi sao? Bởi vì ngươi đối với ta mà nói là một sinh viên rất đặc biệt." Lão sư lại trả lời thủy chung như một đáp án.

"A" Ta gật đầu, xoay người bắt đầu thu dọn đồ.

Chỉ có ta tự mình biết, ta còn có một câu không có nói ra, "Ngươi đối với ta tốt như vậy, sẽ làm ta muốn ỷ lại."