PS 143,7

Chương 12




"Đói bụng không?" Lên xe, lão sư đột nhiên hỏi ta.

Ta sửng sốt một chút, ta vốn đã quên chuyện này.

"Không thấy đói..." Ta thành thật nói.

"Vẫn là ăn một chút gì đi, nếu không dạ dày không chịu nổi." Lão sư dùng ngữ khí không cho từ chối nói.

Ta cũng không nói nhiều, chỉ là lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn cảnh vật đang lướt qua ngoài cửa xe, không hỏi bất cứ vấn đề gì về việc chúng ta sẽ đi ăn ở đâu. Chuyện này đối với ta mà nói, hình như cũng không trọng yếu.

"Sao không hỏi ta muốn dẫn ngươi đi đâu?" Lão sư từ từ giảm tốc độ, chúng ta dừng đèn đỏ.

"Ah, chúng ta muốn đi đâu vậy?" Ta nhìn lão sư hỏi.

"Sao lại giống như người máy vậy?" Lão sư mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhìn ta nói.

"Ah...Ta cũng không biết." Ta dùng ánh mắt vô hồn nhìn lão sư.

"Ăn một chút gì đó rồi ta sẽ đưa ngươi về nhà, được không?" Lão sư lại hỏi một lần nữa.

Ta gật đầu.

Trong lúc ta vẫn còn trong trạng thái thất thần mọi việc vẫn cứ tự nhiên diễn ra, lão sư đậu xe, ta xuống xe, chúng ta vào nhà hàng, chọn món ăn, yên lặng dùng cơm, sau đó khi ta đang chuẩn bị trả tiền, lại bị lão sư ngăn cản.

"Không có chuyện lão sư cùng sinh viên đi ăn lại để sinh viên trả tiền." Lão sư lấy thẻ của ta từ trong tay người phục vụ rồi đổi thành thẻ của nàng.

"Không được...Ta đã làm phiền lão sư rất nhiều rồi." Ta cố ngăn lão sư lại.

"Đừng để ta phải dùng việc đánh trượt để uy hiếp ngươi." Khóe miệng lão sư xuất hiện một nụ cười gian trá.

Ta chỉ có thể chịu thua.

Sau đó, lão sư hỏi địa chỉ nhà, chỉ chốc lát sau đã đưa ta về đến nhà.

"Lão sư có muốn lên ngồi một chút không?" Ta thuận miệng hỏi vấn đề này.

"Ân, tốt." Ngoài dự liệu của ta, lão sư lại sảng khoái đáp ứng.

Ta có điểm kinh ngạc.

Bất quá lời nói ra rồi cũng không thể thu trở lại được, ta chỉ có thể nhìn lão sư đem xe đậu trước cửa nhà xong dẫn lão sư lên lầu.

"Bên trong rất bừa bộn, bởi vì gần đây không có người dọn dẹp." Ta vừa mở cửa vừa nói.

"Ân, tỷ đệ các ngươi đều bận rộn, chuyện này có thể hiểu được." Lão sư ở phía sau ta nói.

Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, ta đột nhiên cảm thấy sợ, bởi vì ta biết, từ nay về sau căn nhà này sẽ không còn giống như trước nữa.

Ta chần chờ vài giây mới bước vào nhà. Mà lão sư cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau ta.

Trong bóng đêm ta nhanh chóng tìm được công tác đèn, trong giây tiếp theo, cả phòng khách đã tràn ngập trong ánh sáng của ngọn đèn.

"Lão sư mời ngồi." Ta từ tủ giầy lấy ra một đôi dép đưa cho lão sư, lão sư nói cảm ơn.

"Nhà của các ngươi rất đẹp." Lão sư nhìn xung quanh nói.

"Ba của ta là kiến trúc sư cũng là nhà thiết kế nội thất, nhà của chúng ta là do ba chính tay thiết kế." Ta nói.

"Ba của ngươi rất lợi hại, làm cho bất cứ ai bước vào nhà đều cảm nhận được không khí gia đình rất ấm áp." Lão sư ngồi xuống ghế sô pha.

Ta cười cười, đi vào bếp, mở tủ lạnh ra mới phát hiện Tiểu Kiệt còn chưa có uống hết nước trái cây.

"Lão sư mời dùng." Ta bưng hai ly nước trái cây trở ra phòng khách.

Lão sư cầm lấy ly nước trái cây trên tay ta, sau đó ta cũng ngồi xuống xuống sôpha.

Chúng ta lại lâm vào lặng yên.

Thành thật mà nói, ta thực sự không biết phải cùng lão sư nói cái gì nữa. Ta không phải người thích nói về chuyện của bản thân, hơn nữa sau chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, ta đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, cũng hối hận vừa rồi không suy nghĩ đã mời lão sư lên nhà.

Ta yên lặng uống ly nước trái cây trong tay, ánh mắt thất thần nhìn phía trước, mãi cho đến khi ly nước đã trống không mới hồi phục lại tinh thần.

Thấy phía trên cũng có một cái ly trống không, ta đứng lên, chuẩn bị đem hai cái ly vào phòng bếp.

"Ngươi vẫn luôn kiên cường như vậy sao?" Đang cầm cái ly xoay người đi thì lão sư nói.

"Ân?" Bị câu hỏi đột ngột làm giật mình, quay đầu lại nhìn lão sư.

"Ngươi a, vẫn luôn kiên cường như vậy sao?" Lão sư vừa nói vừa đứng lên, đi tới trước mặt ta.

"Ta, không có..." Ta bị nàng đột nhiên tới gần làm cho hoảng hốt.

"Vậy sao? Thật là không thành thật...Để ta rửa." Lão sư nhíu mày, cấm lấy cái ly trong tay ta, xoay người vào phòng bếp.

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nghĩ nhưng lời lão sư nói.

"Sao còn đứng ở đây?" Lão sư từ phòng bếp đi ra, nhìn ta hỏi.

"Ta không có đặc biệt kiên cường, chỉ là quen với việc bình tĩnh thôi." Ta dùng ánh mắt trống rỗng nhìn lão sư.

"Ngươi biết không? Ngươi thật là một đứa nhỏ khẩu thị tâm phi...Ngươi kỳ thực một điểm cũng không muốn đi ăn, cũng không muốn ta lên đây, đúng không?" Lão sư đứng ở trước mặt ta, nhìn ta hỏi.

"Ta không có, ta rất cảm ơn lão sư ngày hôm nay đã quan tâm." Ta cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn lão sư nói.

"Đúng vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn là nghe lời ta đi ăn, sau đó để không mất lễ phép hỏi ta có muốn lên ngồi không." Lão sư tự bản thân làm ra kết luận.

"Ta... Ai! Quên đi, phải giải thích thật mệt mỏi quá." Ta vốn đang muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, ta im lặng.

"Vì bản thân suy nghĩ một chút, được không?" Lão sư vỗ vai ta.

Ta mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.

"Không cần lo lắng mẹ của ngươi có yên lòng hay không; cũng không cần nghĩ Tiểu Kiệt có khổ sở hay không, quan trọng là... Tình cảm của bản thân ngươi kìa." Lão sư chăm chú nhìn ta.

Là ảo giác của ta sao? Trong giây phút đó, ta hình như thấy được sự lo lắng trong mắt lão sư.

"Ta không có..." Ta cúi đầu, không dám nhìn lão sư, cũng không muốn thừa nhận lão sư nói đúng.

Ta kỳ thực rất đau đớn, ta kỳ thực rất muốn khóc, ta kỳ thực không muốn đối mặt với hiện thực như thế này, ta kỳ thực rất muốn bỏ lại những điều này chạy đi thật xa, ta kỳ thực căn bản không muốn tin mẹ đã ra đi, ta kỳ thực...Rất nhớ mẹ.

Chỉ là lý trí của ta nói cho ta biết, ta không thể như vậy, Tiểu Kiệt cần ta, nếu như ta mềm yếu, Tiểu Kiệt phải làm sao bây giờ?

"Tiểu Kiệt đều biết, hắn biết ngươi sẽ muốn bản thân kiên cường, hắn biết ngươi sẽ lo lắng cho hắn, hắn biết ngươi sẽ ép buộc bản thân lãnh tĩnh xử lý mọi chuyện...Cho nên hắn nhờ ta, không nên để ngươi một mình, ít nhất là trước khi hắn về nhà." Ngữ khí của lão sư rất nhẹ, thế nhưng mỗi một chữ đều đánh vào trong lòng ta.

Nước mắt của ta không còn kiểm soát được nữa, ương ngạnh từ viền mắt chảy ra, ta khóc, không thể khống chế được bản thân run lên, đột nhiên ta nghĩ bản thân hình như đã mất đi tất cả sức lực. Là bởi vì quá đau đớn? Hay bời vì quá mệt mỏi? Hay thực sự là vì cả tâm hồn và thể xác đều đã kiệt quệ?

Khi ta cảm thấy không còn đứng vững được nữa thì có một đôi tay đón lấy ta, để cho ta tạm thời dựa vào.

"Khóc đi, ngươi có thể khóc mà." Giọng nói của lão sư vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng lần này, là rất ấm áp.

Ta một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể để nước mắt lăng dài trên gương mặt, và cả trong lòng nữa. Ta không biết ta rốt cuộc khóc bao lâu.

"Hắn...Nói với ngươi lúc nào vậy?" Khi ta bình tĩnh lại, mang theo giọng mũi hỏi lão sư.

"Lúc ngươi đi WC a. Hắn thật là rất quan tâm đến ngươi, cũng hiểu rất ngươi. Hắn nói, hắn đã không phải là đứa nhỏ cần tỷ tỷ bảo vệ." Lão sư nói.

"Xin lỗi, làm cho các ngươi lo lắng." Ta cảm thấy có lỗi nói.

"Hai người các ngươi, thực sự rất yêu thương nhau." Lão sư vuốt đầu ta.

"Lão sư có muốn về trước nghỉ ngơi không? Thời gian cũng không còn sớm." Ta đột nhiên nhìn tới đồng hồ treo trên tường.

"Đây là muốn đuổi khách sao?" Lão sư nhìn ta hỏi.

"Đều không phải...Chỉ là ta sợ lão sư sẽ mệt a..." Ta vô tội nói.

"Ta còn không có mệt, huống hồ, ta đã hứa với Tiểu Kiệt." Chúng ta quay về phòng khách ngồi.

"Ân..." Ta vừa ngồi xuống đã ngáp một cái.

"Xem ra ngươi tương đối buồn ngủ rồi." Lão sư chế nhạo ta.

"Ân...Thực sự rất buồn ngủ." Ta thành thật nói.

"Ngươi đi trước ngủ đi, ta đợi Tiểu Kiệt về." Lão sư nói.

"Sao có thể như vậy được." Ta nói.

"Vậy ngươi ngủ ở phòng khách đi." Lão sư nhìn cái ghế sô pha thật dài nói.

"Như vậy rất kỳ cục..." Ta cũng nhìn ghế sô pha.

"Chúng ta đổi chổ ngồi là được rồi, ngươi ngồi qua đây, chờ một chút bản thân sẽ ngủ thôi." Lão sư đứng lên, đi tới chiếc ghế bành của ta, đầy ta qua ghế sô pha dài.

Ta hình như không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời.

Chúng ta đổi vị trí xong, cùng nhau trò chuyện, về những chuyện thường ngày.

Kỳ thực phần lớn thời gian là lão sư hỏi, ta trả lời.

Ta không biết ta ngủ thiếp đi lúc nào, nhưng ta ngủ rất sâu, không biết là bởi vì đã khóc, bởi vì thả lỏng, hay là, bởi vì có lão sư ở bên cạnh?

Ta chỉ biết, ta càng ngày càng thích lão sư, làm sao bây giờ?