Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 66




Edit + Beta: Vịt

Hàn Huấn bình thường viết kịch bản, xem phim là có thể sống rất mãn nguyện.

Cậu ngồi trên sofa mở file máy tính, xem phim điện ảnh mình thích nhất, bên tai tràn đầy âm nhạc sục sôi, nhưng đầu óc trống rỗng, không có chút linh cảm.

Rõ ràng lúc trước, cuộc sống của cậu cũng trải qua như vậy, Hàn Huấn nhưng lại không tìm được thú vui quen thuộc.

Cậu quy kết tất cả thành di chứng bi kịch.

Cái này rất bình thường, viết phim hài sẽ đắm chìm trong bầu không khí khoan khoái, làm gì cũng rất vui, viết bi kịch tự nhiên sẽ xuất hiện trạng thái không cách nào thoát khỏi tâm tình xuống thấp.

Hàn Huấn năng lực tự an ủi khuyên bảo hạng nhất, rảnh đến nhàm chán, tùy ý TV chiếu phim, tùy tiện đi lung tung trong biệt thự.

Phòng ngủ chính treo ảnh gia đình là cậu ở, phòng ngủ bên cạnh là Từ Tư Miểu ở.

Hàn Huấn mở cửa phòng Từ Tư Miểu ra, bày biện bên trong đơn điệu căn bản không có dấu vết Từ Tư Miểu từng ở, bàn đọc sách trống không, chỉ có tủ quần áo treo vào chiếc áo sơ mi âu phục.

Dù Từ Tư Miểu ở đâu, đều là kiểu tác phong cuộc sống có thể rút lui bất cứ khi nào.

Hàn Huấn cẩn thận đánh giá trong phòng, bỗng nhiên rất muốn nhét đồ đạc vào những chỗ trống rỗng này.

Nhưng cậu ngoài sách ra, không có những vật khác.

Hàn Huấn suy nghĩ một chút, đi đến nhà kho dưới tầng hầm.

Từ Tư Miểu tìm được ảnh gia đình trong nhà kho, bên trong còn có rất nhiều đồ cũ, anh tìm kiếm một lượt, thỉnh thoảng lấy ra một vài bình hoa hoặc là vật trang trí kiểu cũ, đặt trong tủ trưng bày ở phòng khách làm nền cho chiếc cúp.

Nhưng Hàn Huấn không làm sao thích chỗ đó được.

Bởi vì nơi chật hẹp, chất đầy ký ức tuổi thơ mơ hồ.

Xe lửa Thomas, Lego, bóng cao su, máy game cầm tay bị hỏng máy móc.

Đồ Từ Tư Miểu tiện tay lựa ra từ trong hòm nhà kho, để lộn xộn trên tủ.

Hàn Huấn cũng không biết mình có nhiều đồ chơi như vậy, biệt thự gần biển chỉ là thỉnh thoảng đến nghỉ hè, nhưng ký ức cũ kỹ về từng chiếc hòm trên mặt đất, giống như gom đủ tất cả đồ chơi tuổi thơ của cậu.

Hàn Huấn mở thùng giấy ra, chuẩn bị tìm xem có đồ nào có thể trang trí phòng không, lại lục ra một quyển sổ.

Kiểu dáng cũ kỹ mang theo cảm giác lịch sử nồng đậm, cậu tiện tay mở ra, trên trang dấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo "Hôm nay là một ngày đẹp thời tiết nắng ráo".

Phía dưới còn kèm theo nét gạch màu đỏ, chữ viết đẹp đẽ của giáo viên phê duyệt.

Đây là sổ nhật ký hồi tiểu học của cậu, đầy một quyển, viết đầy thu chi của học sinh tiểu học.

Nhưng...... hồi cậu tiểu học, biệt thự gần biển căn bản vẫn chưa xây dựng, lần đầu đến chỗ này, Hàn Huấn nhớ mình đã có thanh xuân phiền muộn.

Hàn Huấn lật nhật ký trẻ con của mình, bỗng nhiên ý thức được, đây khả năng không phải đồ để lại trong biệt thự gần biển, mà là cha cậu Hàn Thế Ninh mang đến nơi này.

Nhật ký của học sinh tiểu học, tới tới lui lui đều miêu tả cuộc sống hàng ngày.

Ba dẫn mình đến núi cây cao su, nhìn thấy rất nhiều chim nhỏ.

Ba và mẹ đi ra ngoài, mình ở nhà một mình làm bài tập.

Mẹ nói, mai ba về dẫn mình đi chơi.

Trong nhật ký tiểu học đơn thuần của cậu, mỗi một ngày đều có bóng dáng của ba mẹ.

Hàn Huấn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, lật từng tờ từng tờ.

Cậu cau mày đặt nhật ký lại thùng giấy, còn chưa rời khỏi nhà kho, đã nhận được điện thoại của luật sư.

Án xâm phạm quyền của Tôn Hạo Nhiên, phán quyết vào 3 ngày sau.

Cả vụ án xâm phạm quyền tác giả, Hàn Huấn đều giao cho các luật sư chuyên nghiệp thay mặt toàn quyền, cậu không muốn gặp lại Tôn Hạo Nhiên, cũng không rảnh phản ứng lại Tôn Hạo Nhiên.

Nhưng ngày phán quyết, Hàn Huấn vẫn đặc biệt mặc một bộ tây trang đặt làm riêng giá tiền đắt đỏ, làm kiểu tóc tinh thần tràn trề, vẫn duy trì ý cười đầy mặt ngồi lên ghế nguyên cáo.

Cậu chờ đợi ngày này, chờ quá lâu, mặc dù mọi người bên ngoài đều biết rõ, kịch bản trên danh nghĩa Tôn Hạo Nhiên đều là của cậu, nhưng Hàn Huấn vẫn muốn một bản án.

Dù sao, một chuỗi kịch bản và bản án đặt song song trên Weibo, khẳng định sắp chữ đẹp mắt lại rung động.

Hiện trường tòa án nghiêm minh, Hàn Huấn căn bản không cần nghe mấy điều khoản luật pháp trúc trắc kia, cậu mỉm cười nhìn chăm chú người đàn ông vẻ ngoài tiều tụy, già nua như 40-50 tuổi.

Hàn Huấn có thể ủy thác luật sư đại diện tham dự, nhưng Tôn Hạo Nhiên không có quyền này.

Mỗi một phiên toà án thẩm vấn, luật sư biện hộ mà Tôn Hạo Nhiên mời đều yêu cầu hắn phải có mặt, dù hắn đổi bao nhiêu người, đều là yêu cầu giống nhau, cho dù các công ty điện ảnh truyền hình đều là luật sư đại diện tham gia, Tôn Hạo Nhiên vĩnh viễn đều phải ngồi lên ghế bị cáo, nghe hết toàn bộ quá trình.

Tuyên bố dài dòng phức tạp, cuối cùng chỉ có thể có một kết quả.

Kết quả này, từ lúc xuất hiện tố tụng, đã xuất hiện kết cục.

"...... Trải qua thẩm tra xử lí điều tra nhận định...... Phán quyết như sau: Một, bị cáo lập tức dừng lại xâm hại quyền tác giả đối với nguyên cáo, hai, do công ty điện ảnh truyền hình của bị cáo loại bỏ ảnh hưởng từ vi phạm tạo thành, ba, do bị cáo bồi thường toàn bộ tổn thất kinh tế của nguyên cáo......"

Hàn Huấn yên tĩnh thưởng thức ánh mắt của Tôn Hạo Nhiên, đôi mắt già nua vẩn đục kia tràn đầy hận ý và căm thù.

Bị người ta nhìn thù hằn thẳng thắn như thế, Hàn Huấn cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Tôn Hạo Nhiên không có thiên phú của biên kịch, nhưng hắn thích danh tiếng và tài phú mà kịch bản mang đến, mọi người bởi vì kịch bản mà biệt đãi với hắn, thổi phồng thành ngôi sao mới trong giới, đợi một thời gian nhất định có thể đi lên đỉnh của giới điện ảnh, đặt ngang hàng góp mặt với đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, ngay cả tư cách cũng phải xem trọng hắn vài phần.

Sống trong thế giới dễ thành công như vậy, giống như bước tiếp theo đã có thể trở thành biên kịch kim bài được người tôn kính.

Kết quả, tàn nhẫn rơi xuống trong mây, bị chính đối tượng mình ghen tỵ đích thân giẫm vào bùn, không có cơ hội trở mình nữa.

Hàn Huấn chỉ muốn cầm lại thứ thuộc về mình, hiện tại chân chính cầm về rồi, cậu ngay cả ánh mắt nhìn Tôn Hạo Nhiên cũng đầy đồng tình.

Cậu còn có kịch bản, Tôn Hạo Nhiên có lẽ chỉ có lòng hư vinh yếu ớt lại nhạy cảm này.

Buổi tối kết thúc phán quyết, công ty xuất phẩm tác phẩm kinh điển của giới điện ảnh, công bố một loạt tuyên bố đính chính.

Lập tức sửa biên kịch của《Ký túc xá học sinh xấu》thành Hàn Huấn.

Lập tức sửa biên kịch của《Thần thám thiên tài》thành Hàn Huấn.

Lập tức sửa biên kịch của《Bác sĩ thú y》thành Hàn Huấn.

Ở trên mạng trong bầu không khí ăn mừng đốt pháo tiễn ôn thần, Hàn Huấn phơi bày nguyên văn bản án và tất cả kịch bản chưa quay lên Weibo.

Trước đây tác phẩm mới của các biên kịch, chỉ có nhân tài trong giới biết, hiện tại, nhân dân cả nước đều biết — thầy Hàn tay cầm 5 kịch bản chưa quay, giàu như thổ hào 500 cân!

Khán giả hưng phấn đến xỉu, nhiều kịch bản như vậy, bọn họ đã khẩn cấp muốn nhìn thấy bọn chúng đóng máy chiếu phim rồi!

"Quay quay quay, mau quay, hôm nay khai máy, sang năm chiếu phim!"

"Nếu cùng quay vậy thì hay quá, kịch bản của thầy Hàn đọ sức với nhau, xem ai mạnh hơn."

"Thật sự nếu cùng một năm chiếu phim vậy thì quá sướng! Tui đơn phương tuyên bố năm đó thầy Hàn xưng bá giới điện ảnh."

"Thầy Hàn xưng bá giới điện ảnh rầm rộ, tuyệt đối giống lão thần tiên ngồi xem đệ tử đấu đá, một đám Muggle ở phía dưới xem trò vui, vừa xem vừa vỗ tay: Hay lắm, đẹp mắt, thêm 2 phần!"

"Thầy Hàn cao quý lãnh diễm nói thím giống khỉ tăng động."

"Tui chỉ thích xem xiếc khỉ huhuhu, hi vọng không bi kịch như《Cứu viện có một không hai》nữa, tôi muốn xem phim hài ngốc nghếch ngọt ngào!"

Kịch bản trong tay, thiên hạ không lo.

Hàn Huấn không chút vội vã hẹn đạo diễn quay phim, cậu chầm chậm sửa《Thần hôn tuyến bộ thủ》, định sửa hay hơn chút, mới đưa cho Văn Hạc Sơn xem.

Còn chưa qua 2 ngày yên tĩnh, nhà sản xuất Lưu đã tìm đến nhà.

"Thầy Hàn cậu lại không nhận điện thoại!"

Hàn Huấn nói: "Thầy Lưu, anh đang làm gì vậy?"

"Làm gì? Làm việc ăn cơm đó!"

Lưu Dã bội phục đến tâm phục khẩu phục với đại biên kịch duy nhất của Ảnh thị Angus.

Kịch bản còn chưa quay, đã bởi vì một phán quyết nháo cả nước đều biết, điện thoại của đạo diễn, nhà sản xuất, diễn viên sắp gọi nổ di động của hắn rồi!

Trước đây Hàn Huấn trầm mê sáng tác, bế quan tu luyện có thể lý giải.

Hiện tại Hàn Huấn là ai? Là siêu cấp đại biên kịch tay cầm 5 kịch bản hoàn chỉnh, mỗi cái đều là vô địch phòng vé tương lai, còn sáng tác gì chứ! Trước tiên thả kịch bản ra quyết định diễn viên hẵng nói!

Hàn Huấn hai tay ôm ngực, nhìn《Thần hôn tuyến bộ thủ》đang sửa, nói: "Không vội, tôi vẫn đang sửa, sửa xong cho Văn lão xem."

Được, kịch bản của Văn lão, Lưu Dã không động vào.

"Vậy thầy Hàn, 4 kịch bản khác vẫn chưa chọn đạo diễn mà!" Lưu Dã vội vàng nhắc nhở.

Hàn Huấn quấy nhiễu nhìn hắn một cái, nói: "Tôi một lần chỉ có thể sửa 1 kịch bản, những cái khác chờ《Thần hôn tuyến bộ thủ》quay xong hẵng nói."

Lưu Dã cảm thấy, Hàn Huấn có lẽ là biên kịch không thương nghiệp hóa nhất trong cái giới này.

Kịch bản nào cũng phải đích thân ra trận, đích thân sửa đổi, đổi thành nhà tư bản nóng tính, tuyệt đối sẽ nói cậu hiệu suất thấp, không hiểu biến báo.

Thứ như kịch bản, đương nhiên là tổng biên kịch gánh sửa bản thảo, những người khác đi theo tổ để sửa đổi, đừng nói 5 kịch bản, chỉ cần có bản thảo, 10 kịch bản cũng có thể đồng thời quay!

Đáng tiếc, Hàn Huấn chính là tính tình tất cả lấy kịch bản làm trung tâm.

Có lẽ, so với vận may, thực lực mà bên ngoài truyền nhau đến sôi sùng sục, nghiêm túc chuyên chú mới là nguyên nhân của bản của bộ phim ưu tú.

Lưu Dã không dám thúc dục rõ ràng, đành phải hỏi: "Vậy tôi có thể mang những kịch bản khác cho các đạo diễn xem không?"

Hàn Huấn suy nghĩ một chút, nói: "Ngoài《Thần hôn tuyến bộ thủ》và《Toàn vũ hành gia》, những cái khác đưa ra ngoài, không sao."

Mắt Lưu Dã sáng lên, "《Toàn vũ hành gia》của thầy Hàn cũng đã có đạo diễn ngưỡng mộ rồi?"

"Ừ." Hàn Huấn gật gật đầu, đạo diễn Văn Hàng khả năng muốn quay, chờ tôi có thời gian sửa bản thảo, lại liên lạc với hắn."

Nhận được câu trả lời rõ ràng, Lưu Dã hài lòng rời đi.

Quả nhiên thầy Hàn chọn đạo diễn không cần bận tâm chút nào, xem mấy lão đại này, kém hơn nữa cũng là đẳng cấp Văn Hàng.

Qua vài ngày, Hàn Huấn mang theo bản thảo xác định của《Thần hôn tuyến bộ thủ》, đi tìm Văn Hạc Sơn.

Lão đạo diễn nhìn thấy kịch bản ngày nhớ đêm mong này, vui đến chòm râu rung loạn, lật một tờ, liền khen 2 câu, trên khuôn mặt tràn đầy vui mừng.

Hắn nói: "Kịch bản của Tiểu Hàn, khiến ta yên tâm nhất, theo ta thấy, câu chuyện này không sửa một chữ cũng có thể quay."

"Bởi vì cháu không hiểu đủ nhiều về thiên văn học, nội dung kiến thức chuyên ngành trong kịch bản khẳng định rất nhiều bug, Văn lão không nên khen nữa, nếu không đến lúc đó sửa đổi, ngài lại chê cháu không đủ nghiêm cẩn."

"Chi tiết chúng ta mài từ từ, nên khen vẫn phải khen!" Văn Hạc Sơn tâm tình tốt, nói chuyện cũng trung khí tràn đầy, "Đúng rồi, Tiểu Trâu đâu, cháu không phải nói nó muốn theo tổ phim sao? Thân thể chịu nổi không?"

Nhắc tới Trâu Xuân Sinh, nụ cười của Hàn Huấn nhạt đi chút.

Cho dù lúc cậu đi thăm Trâu Xuân Sinh, luôn vui vẻ trò chuyện kịch bản, nhưng thân thể Trâu Xuân Sinh, thật sự không thích hợp ở nơi cường độ công việc cao như tổ phim.

Cậu nói tỉ mỉ: "Thân thể không tốt lắm, vào tổ phim khả năng không được, nhưng hắn gần đây lo viết kịch bản mới, tinh thần rất tốt, chắc là kịch bản mới rất nhanh có thể viết ra."

Bi kịch của Trâu Xuân Sinh, để lại cho Văn lão ấn tượng khắc sâu, lão đạo diễn hiền lành hòa ái này nói: "Chờ nó viết xong kịch bản, cũng cho ta xem sao, nếu phù hợp, để ta vừa đạo diễn vừa sửa đổi thế nào? Không phải ông già ta khoe khoang, ta sửa, đảm bảo không thể kém hơn cháu hahaha."

Hàn Huấn giúp Trâu Xuân Sinh nhận được hứa hẹn của Văn Hạc Sơn, thuận tiện đưa bản thảo《Thần hôn tuyến bộ thủ》.

Hàn Huấn vốn nên tràn đầy cảm giác hạnh phúc, lần đầu tiên cảm thấy...... có chút trống rỗng.

Cuộc sống đơn điệu quá lâu, Hàn Huấn cũng có lúc chán.

Cậu tạm thời buông bỏ câu chuyện đã thành hình, lại mở ra đề tài vườn trường cậu đã suy nghĩ qua lại rất lâu, nhưng cảnh mở màn xác định xong rồi, lời thoại viết ra, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Hình như thiếu gì đó?

Hàn Huấn đơn giản sửa lại một lần mạch câu chuyện học bá vườn trường đổ mồ hôi thanh xuân, mới ghép lại mảnh nhỏ linh cảm, rốt cục phát hiện...... thiếu Từ Tư Miểu.

Cậu sau khi gặp Từ Tư Miểu, sự ra đời của mỗi bộ kịch bản mới trong tay, đều có bóng dáng Từ Tư Miểu.

《Hảo hán Lục Lâm》mà đại thiếu gia không đáng tin đích thân điểm danh muốn,《Trái tim mỹ vị》mà Daniel Roth gốc Hoa thích ăn uống đích thân diễn, còn có《Tôi không muốn đi làm》mà đại phú hào kiêu ngạo không muốn đi làm cố ý kiếm chuyện với cậu sáng tác ra.

Hàn Huấn làm theo suy nghĩ, ngồi trên bục cất cánh khinh khí cầu hóng gió biển.

Đầu óc một khi tỉnh táo, mới phát hiện tất cả đều đơn giản đến mức không cách nào trốn tránh.

Chưa bao giờ là Từ Tư Miểu quấn chặt cậu, mà là mình không thể rời bỏ Từ Tư Miểu.

Quả nhiên nhan khống bi ai đến chân thực, đàn ông chỉ cần vẻ ngoài đẹp trai còn có tiền, luẩn quẩn tới lui cũng không lách ra được đường cảnh giới trong lòng hắn, mà sau khi thăm dò qua lại tiến quân thần tốc, chỉ còn lại linh hồn đang ngây ngốc tự lừa dối bản thân.

Hàn Huấn nắm lan can thở dài thở ngắn, cảm nhận được nỗi buồn chân thực của đàn ông.

Cậu muốn cười lại muốn khóc, cuối cùng bất đắc dĩ gãi tóc ngắn, cười khổ rời khỏi bục cất cánh.

Hàn Huấn đi thẳng đến trước mặt bảo tiêu yêu nghề, khách khí hỏi hướng đi của Từ Tư Miểu.

Bảo tiêu có chút kinh ngạc trả lời: "Luân Đôn."

Hàn Huấn giương nụ cười, vẫn may là Luân Đôn.

Nếu đổi thành nơi khác, dựa vào mức độ hiểu biết cằn cỗi của cậu đối với Từ Tư Miểu, chỉ có thể đi lung tung xung quanh không có mục đích.

Mà Luân Đôn, có lẽ tìm đến tập đoàn tài chính Aylov quyền thế nổi tiếng, là có thể dễ dàng tìm được Từ Tư Miểu.

"Hàn tiên sinh, ngài muốn xuất cảnh sao?"

"Ừ."

"Đi tìm Từ thiếu?"

"...... Ừ." Hàn Huấn cảm thấy ngài bảo tiêu vẫn luôn nhất quán có chút khác thường, "Có vấn đề gì không?"

Bảo tiêu mặt không biểu tình nói: "Để đảm bảo an toàn của ngài, mời Hàn tiên sinh ngồi máy bay tư nhân xuất cảnh, tiện cho chúng tôi bảo vệ tùy thân."

Thế giới của người có tiền không ăn nhập với Hàn Huấn, lúc cậu là tiểu thiếu gia nhà giàu, trong nhà cùng lắm là ngồi khoang hạng nhất máy bay, không thể nhiều hơn.

Máy bay tư nhân, bán cậu đi cũng không mua nổi.

Hàn Huấn mờ mịt nói, "Tôi không có máy bay."

Bảo tiêu nói: "Từ thiếu đặc biệt giữ lại cho một chiếc ở trong nước, có thể cung cấp cho ngài sử dụng đi xa."

Hàn Huấn:......

Lúc đi vào sân bay, Hàn Huấn cảm thấy, Từ Tư Miểu đã tính được mình muốn đi tìm anh ta?

Nếu không sao có thể thổ thào tới như vậy, mình lái máy bay đi, còn để lại cho cậu một chiếc.

Hàn Huấn đã quen với déjàvu thổ hào đỗ đầy xe sang ở gara biệt thự.

Nhưng cậu không nghĩ đến, phương diện sống ăn tiêu phung phí chỉ vì đốt tiền, Từ Tư Miểu vẫn có thể mang đến sợ hãi cho cậu.

Hàn Huấn kề vai chiến đấu nhiều năm với nhân dân lao động gian khổ giản dị, không nghĩ đến còn có thể trải qua một ngày sinh hoạt cách xa nghèo khổ.

Mặc dù hơi có lỗi với Văn lão hi vọng cậu có thể cùng tham gia chọn vai《Thần hôn tuyến bộ thủ》, Hàn Huấn vẫn đâm đầu lựa chọn lên máy bay.

Coi như cho mình một kỳ nghỉ dài, đến Luân Đôn tìm Từ Tư Miểu, nói tiếng cám ơn với anh, cũng muốn nghiêm túc nói tiếng xin lỗi.

Bản thân trong lòng Hàn Huấn, thật sự rất ghét Từ Tư Miểu.

Dù Từ Tư Miểu giở tính tình thế nào, cậu nhất định đón nhận tất cả, tuyệt đối sẽ không lén lút ở trong lòng viết Từ Tư Miểu chết ngay ở cảnh đầu tiên.

(Đứa nào re-up là chó)

Lần thứ hai ngồi chuyên cơ của tập đoàn tài chính Aylov, đường đi trở nên dài vô cùng.

Có lẽ là tâm tình đi gặp Từ Tư Miểu quá cấp bách, Hàn Huấn ngắm nhìn trời xanh mây trắng không đổi ngoài cửa sổ, vậy là lấy Từ Tư Miểu làm nguyên hình, nghĩ đến một câu chuyện nhàm chán khác.

Lần này, Từ Tư Miểu rốt cục trở thành một tổng tài đẹp trai tuấn lãng tính cách bình thường.

Đột nhiên có một ngày...... anh biến thành mèo.

Hành trình của con mèo lại không hề giống với tổng tài muôn người ngưỡng mộ.

Từ Tư Miểu khua móng vuốt cầu sinh, tức giận đánh đồng loại, trở thành con mèo bá đạo trên đường đi vượt mọi chông gai hoành hành ngang ngược, cuối cùng trở thành con vật hung dữ nhất thị trấn.

Nhưng, cuộc sống của Miêu Vương không được 2 ngày, một đám quý tộc ăn mặc sáng sủa ở thành phố lớn bên cạnh đến, đi lên liền hỏi han ân cần Từ miêu.

Hóa ra Từ Tư Miểu là con mèo mà tài phiệt hào môn chỉ định thừa kế di sản, ai có thể nhận được trái tim của Từ Tư Miểu, người đó có thể thừa kế 1 trăm tỷ!

Trong đầu Hàn Huấn đều là Từ Tư Miểu ánh vàng rực rỡ, đôi mắt màu hổ phách cũng lộ vẻ vô cùng đáng yêu.

Anh kiêu ngạo xinh đẹp, không dễ gì cúi đầu với người khác, lại ở trước mặt đám người thừa kế bụng dạ khó lường, phúc hắc xảo trá lợi dụng bọn họ, gây ra hỗn loạn, ý xấu xem trò vui từ xa.

Mọi người đều nhìn trúng 1 trăm tỷ của anh, chỉ có một cô nhi cha mẹ chết sớm nhìn trúng lông tơ mềm mại ấm áp của anh.

Một câu chuyện đơn giản "Người ta chỉ mơ ước tiền của tôi, cậu vậy mà mơ ước thân thể tôi".

Sắc đẹp hại người, Hàn Huấn vậy mà cảm thấy câu chuyện nhỏ đáng yêu cố ý chửi hình tượng cao lớn uy vũ của Từ Tư Miểu này, cực kỳ thích hợp với đôi mắt màu hổ phách kia.

Tâm trạng cậu hết sức thoải mái, dùng máy tính tìm kiếm các loại động vật họ mèo lông tơ màu vàng con ngươi màu vàng, xem đi xem lại, vẫn là sư tử con móng vuốt non nớt đáng yêu nhất.

Lông mềm như nhung, vàng rực rỡ, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó, cho dù tâm tình ai cũng sẽ trở nên rất tốt.

Tốc độ mạng trên không trung rất chậm, Hàn Huấn vẫn thêm thiết lập thích hợp cho con sư tử nhỏ A Tư đáng yêu của cậu.

Một con sư tử nhỏ tự cho là mèo đánh nhau om sòm ở đầu đường thành trấn, giống như vua sư tử Simba lạc trong thành phố, mang theo đôi mắt tròn màu hổ phách đáng yêu lên sân.

Hàn Huấn không nén được nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ câu chuyện về A Tư.

Sư tử nhỏ A Tư sẽ hung ác lộ ra móng nhọn với người đáng ghét, cũng sẽ lén vẫy đuôi với người mình thích.

Câu chuyện đáng yêu làm bạn với chuyến bay khá dài của Hàn Huấn.

Chờ lúc cậu mang theo Tiểu A Tư đi ra cabin, phát hiện đã có đang chờ cậu ở sân bay.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh, vẻ mặt lạnh lùng khóe miệng hiếm thấy câu lên ý cười nhạt nhẽo, "Hàn Huấn, hoan nghênh đến với nước Anh."