Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 58




Edit + Beta: Vịt

Mọi người ở tổ phim đang yên lặng chờ Hàn Huấn xem kịch bản, người đột nhiên xông vào dọa hết hồn!

Cửa ầm một tiếng, giống như bị người đá văng từ bên ngoài, còn đi vào hai hàng bảo tiêu cao lớn thô kệch, trận chiến này, bọn họ chỉ từng gặp trong phim xã hội đen.

Người đến chào hỏi nhiệt tình quen thuộc, các vị đang ngồi căn bản chưa hoàn hồn.

Người này quần áo thẳng thớm, tướng mạo tuấn lãng, khí chất toàn thân khác hẳn người thường, tuyệt đối không phải người qua đường giáp bình thường.

Bọn họ ngây ra nhìn người đàn ông quen mắt này, nhưng không biết nên phản ứng thế nào.

Chỉ có Lư Hưng Bình hai mắt tỏa sáng, lập tức đứng lên kích động nói: "Chào buổi tối Từ tổng, hóa ra thầy Hàn hẹn ngài ăn cơm, xấu hổ quá xấu hổ quá, mời ngồi."

Từ tổng......

Từ Tư Miểu?!

Một đám thành viên tổ phim há hốc mồm, càng ngây ra.

Đại boss của Ảnh thị Angus vậy mà nhảy dù hiện trường, phải biết nhân vật lớn thế này, ngay cả hẹn cũng không nhất định có thể gặp được!

Giám chế Tạ xúc động, cùng Lư Hưng Bình khách khí cung kính mời Từ Tư Miểu ngồi xuống.

Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, bộ phim được cứu rồi!

Từ Tư Miểu từ lúc vào cửa đến ngồi xuống, Hàn Huấn cũng không phản ứng lại anh.

Trong thế giới của đại biên kịch Hàn, chỉ có kịch bản, kịch bản và kịch bản, Từ Tư Miểu là ai? Xem xong kịch bản hẵng nghĩ.

Từ Tư Miểu bị thờ ơ, trong lòng lại rất yên tâm.

Tốt lắm, Hàn Huấn nhà mình không định hẹn pháo, lời độc ác nói trong điện thoại đều là nói giỡn thôi.

Cơ mà......

Trên mặt Từ Tư Miểu chất lên nụ cười giả tạo chuyên dùng để xã giao, hỏi: "Xin hỏi các vị là?"

Từ tổng lên tiếng, toàn trường hưởng ứng.

Thành viên tổ phim nối tiếp nhau tự giới thiệu bản thân, hoảng hốt bắt tay tán gẫu với Từ Tư Miểu.

Từ mặt lãnh đạo đối với mấy người tâm tư đơn thuần này, tùy tiện hai ba câu, đã hiểu rõ thân phận, mục đích đến của những người này.

À, đều là người của tổ phim, quay phim có vấn đề, biên kịch chạy mất, không có tiền không có người nghèo vô cùng, hạng mục làm hơn nửa mắt thấy sắp phải chết non, đành phải đến tim biên kịch nổi tiếng Hàn Huấn, từ kịch bản căn bản nhất bắt đầu cấp cứu.

Bộ phim tên gì?

《Cứu viện có một không hai》...... Đây thật sự là một tổ phim từ tên phim đến thành viên đều cần cấp cứu.

Từ Tư Miểu cười nghe bọn họ nói xong, đối mặt với một đám người xa lạ khát vọng đầu tư, trực tiếp ném gánh nặng cho Hàn Huấn, "Tôi làm gì cũng nghe Hàn Huấn, em ấy nếu làm biên kịch cho các người, bộ phim này tôi nhất định đầu tư."

Tất cả ánh mắt tức khắc lại quét về phía Hàn Huấn lặng im.

Vị biên kịch cầm được kịch bản liền cẩn thận nghiên cứu này, lúc này cau mày, hoàn toàn đắm chìm trong lời thoại kịch bản.

Biểu hiện này, có hi vọng!

Các thành viên tổ phim trên mặt mang theo cười, tiếp tục lôi kéo làm quen với Từ Tư Miểu.

Vui sướng đáy lòng bọn họ không phải giả dối.

Quan hệ của Từ Tư Miểu và Hàn Huấn, người xem tin tức giải trí đều biết, Từ tổng nói nghe thầy Hàn, vậy nhất định là nghe thầy Hàn.

Hồi đó, lúc đạo diễn Ngô Kiến An nói muốn đến tìm Hàn Huấn, thành viên tổ phim đều rất bi quan.

Hàn Huấn là ai?

Một biên kịch có thể hóa mục thành thần kỳ, phim nào dở, ở trong tay cậu cũng có thể cải tử hoàn sinh.

Ratings siêu cao của《Hảo hán Lục Lâm》, danh tiếng khiến người ta kinh ngạc của《Trái tim mỹ vị》, phòng vé tăng vọt của《Tôi không muốn đi làm》, còn có vụ khởi tố huyên náo sôi sùng sục, phim điện ảnh, phim truyền hình đầy tài hoa và kinh hỉ, vậy mà đều đến từ tay Hàn Huấn.

Đối với《Cứu viện có một không hai mà nói》, quả thật cần biên kịch như vậy đến cứu vớt, nhưng đối với Hàn Huấn mà nói, nhận một kịch bản phim không có tiền vô danh ngay cả hạng mục đã sắp hỏng bét, có lợi gì?

Hàn Huấn không thiếu gì cả, tổ phim không cho được gì, nhưng Ngô Kiến An định thử một lần.

Dựa vào kịch bản bi thảm này.

Bọn họ đã chuẩn bị xong tâm lý bị từ chối, thành viên tổ phim đã xem kịch bản vô số lần, nhớ rõ nội dung trong đó.

Cái này không thể đả động được bất cứ ai, bọn họ đã cho rất nhiều biên kịch xem, nhận được câu trả lời đều rất nhất trí: Xin lỗi, bộ phim này không phù hợp với phong cách của tôi, không sửa được; xin lỗi, tôi không có hứng thú với đề tài thế này, tìm người khác đi.

Vô số bản photo kịch bản được đưa ra, chỉ có Hàn Huấn kiên nhẫn xem, còn thỉnh thoảng hỏi đạo diễn Ngô một vài vấn đề.

Hàn Huấn không để ý đến Từ Tư Miểu đột nhiên xông vào, cậu lại chỉ số đánh dấu trên kịch bản nói: "Cho tôi xem cảnh số 14."

"Cảnh số 14 concept map chưa hoàn chỉnh, tôi chỉ có bản thảo, vẫn chưa tiến hành dựng khung 3D." Ngô Kiến An bình thường nói chuyện ấp úng, nhắc đến chuyện kịch bản, lời nói lưu loát khác thường, hắn lập tức mở điện thoại ra cho Hàn Huấn xem thiết kế cảnh, nói: "Đây là cảnh số 14."

Bối cảnh khoa học viễn tưởng, luôn cần cảnh lớn để biểu hiện cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai.

Trong kịch bản từng cảnh đều viết có số, sau khi xem qua thành phố nổi, hàng rào di động, bán thành phẩm của cảnh số 14 trước mặt Hàn Huấn, hiện ra không phải khoa học kỹ thuật tương lai mà là đống đổ nát của khoa học kỹ thuật tương lai.

Đổ nát thê lương và cỏ dại ngoan cường, trong nham thạch, bê tông cốt thép đổ nát loáng thoáng chỉ về phía bầu trời, hoàn mỹ phù hợp với nội dung thê thảm.

Nếu như dán nhãn cho《Cứu viện có một không hai》, vậy chỉ có thể là "Bi kịch".

Hàn Huấn xem tổng cộng 10 cảnh, thần kinh cũng không thoải mái, nỗi bi thương mà kịch bản nhuốm ra, khiến tâm trạng cậu u ám, không ngăn được muốn thở dài.

"Sao thế, thầy Hàn?" Ngô Kiến An khẩn trương hỏi.

Hàn Huấn nói: "Tôi tạm thời không cách nào cho các anh một đáp án chính xác, tôi lần đầu tiếp xúc với kịch bản thế này, có thể nhận công việc sửa kịch bản hay không, tôi vẫn phải suy nghĩ cẩn thận. Kịch bản này trước cứ để ở chỗ tôi, chờ tôi xem xong sẽ liên lạc với các anh."

"Nhưng mà......"

Ngô Kiến An hình như vẫn muốn cố thuyết phục, Tạ Thành Nghiệp lập tức tươi cười ngắt lời hắn, "Tiểu Ngô, cho thầy Hàn, chút thời gian. Thầy Hàn, ngài suy nghĩ từ từ, chúng ta không vội."

"Không, thầy Hàn." Ngô Kiến An muốn nói lại thôi, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Hàn Huấn, rốt cục nói, "Chúng tôi rất vội."

Nếu không phải vội đến không còn đường để đi, bọn họ cũng sẽ không không có lễ nghĩa chờ ở đại sảnh khách sạn, chỉ vì ngồi xổm canh Hàn Huấn.

Hắn cau mày, vẻ mặt thống khổ nói: "Thầy Hàn, tôi vẫn phải nói thật, kịch bản này, chúng tôi 1 tháng tìm 4 biên kịch, bọn họ đều từ chối. Có thể nói thầy Hàn là hi vọng duy nhất của chúng tôi, nếu ngài lại từ chối, tôi...... tôi có lẽ chỉ có thể từ bỏ. Tôi đã xem tất cả kịch bản của ngài, một biên kịch có thể đồng thời viết ra《Trái tim mỹ vị》và《Tôi không muốn đi làm》, có lẽ chính là người mà chúng tôi muốn tìm. Đúng như ngài thấy,《Cứu viện có một không hai》căn bản là một bộ truyện mãi mãi không thể được hoan nghênh, khán giả sẽ không thích kiểu phim đầy bi thảm và chết chóc thế này. Nhưng...... dù trả giá cao, tôi cũng phải quay nó ra, bởi vì, tôi không thể để cố gắng 5 năm của mọi người phó mặc."

Hàn Huấn không nghĩ tới trong lòng Ngô Kiến An rất rõ ràng.

Cậu từng gặp quá nhiều đạo diễn hoang tưởng, bọn họ cho rằng phim của mình nhạc cao ít người hoạ, tác phẩm ưu tú, khán giả không mua là vì người xem của giới này tệ, mà chưa từng đứng ở góc độ của khán giả bình thường, suy nghĩ vì sao bộ phim phòng vé cao sẽ được hoan nghênh.

Giới điện ảnh trong nước hằng năm đều sẽ có bộ phim phòng vé đại bạo, đề tài của bọn họ không nhất định giống nhau, nhưng bên trong nhất định tương tự.

Nhiệt huyết, cảm động, mang đến cho người xem vui vẻ, giảm bớt thần kinh bị cuộc sống đè nén đến tê liệt của bọn họ.

Bộ phim phòng vé cao không phải phim ưu tú, nhưng phim phòng vé cao, được hoan nghênh hơn phim văn nghệ gian khổ thâm thúy.

《Cứu viện có một không hai》bắt đầu từ kịch bản, đã không phải một bộ phim có thể nhận được thừa nhận của người xem.

Chỉ là 10 cảnh, biên kịch đã xem hết tác phẩm kiệt tác của thế giới như Hàn Huấn, cũng cảm thấy đau đầu không thôi, huyệt thái dương co giật mãi.

Bởi vì mỗi câu trong đó đều lộ ra tàn nhẫn máu tanh, tản ra hơi thở chết chóc.

Cậu nghe xong Ngô Kiến An nói, giọng điệu bình tĩnh vô tình nói: "Đạo diễn Ngô không hy vọng cố gắng 5 năm phó mặc, nhưng ngài có nghĩ đến, bộ phim này quay ra, sẽ khiến toàn bộ cố gắng quay phim uổng phí hay không, ngoài một vài đánh giá cao của bộ phận nhỏ khán giả yêu thích, các anh có lẽ không nhận được gì cả. Đương nhiên, có lẽ cầm được giải."

Chi phí lớn của phim khoa học viễn tưởng, nhất định nó cần phòng vé cao hơn để thu hồi vốn, nhà tư bản không phải nhà từ thiện, bộ phim không có đạo diễn, ngôi sao nổi tiếng, không có chút điểm bạo chỉ còn lại bi tình như thế này, sẽ không có ai ngu đi đốt tiền.

Hàn Huấn nói vô cùng thẳng thắn, huyết sắc trên mặt Ngô Kiến An rút hết, ánh mắt hoảng hốt tự trách, "Kịch bản không có vấn đề...... đương nhiên, nó có lẽ tồn tại vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là năng lực của tôi không đủ. Thầy Hàn, xin ngài đừng từ chối, dù là sửa kịch bản, hay là thay đổi diễn viên, tôi đều nghe theo ngài, nếu có chuyện gì tôi có thể làm được, tôi sẵn lòng đáp ứng tất cả yêu cầu thầy Hàn đề xuất, toàn lực phối hợp quay bộ phim này. Là tôi lãng phí thời gian 5 năm của mọi người, tôi dù thế nào cũng phải gánh trách nhiệm, không thể cô phụ tín nhiệm của nhân viên vẫn đang kiên trì của tổ phim. Tôi, tôi không biết nói gì mới có thể để ngài tin tưởng, ý nghĩa của bộ phim này rất lớn, cho dù cho chúng tôi chút ý kiến sửa đổi cũng được, chúng tôi cũng muốn quay ra bộ phim không thể thành công này."

Hàn Huấn nghe ra run rẩy trong giọng hắn.

Ngô Kiến An hẳn là một người hướng nội, lúc nói chuyện yết hầu khẩn trương đập trên dưới, ánh mắt không che giấu được sợ hãi đáy lòng, nhưng nhìn thẳng vào mình, chỉ hy vọng cậu đừng từ chối.

Hàn Huấn thở dài, hỏi: "Đáp ứng tất cả điều kiện của tôi, không phải nói giỡn. Đạo diễn Ngô, nếu tôi nói, điều kiện tôi sửa kịch bản là đổi anh, dùng đạo diễn thích hợp hơn tiến hành quay, anh vẫn sẽ chấp thuận chứ?"

"Sẽ." Ngô Kiến An không do dự, sắc mặt tái nhợt, giọng điệu quyết đoán, "Tôi không phải một đạo diễn tốt, thay tôi cũng là nên."

Hắn nói như đinh đóng cột, sản xuất Tạ và thành viên tổ phim kinh ngạc lên tiếng: "Đạo diễn Ngô, đây nhưng là bộ phim mà anh nằm mơ cũng muốn quay ra được!"

Ngô Kiến An cười cười, nói: "Tôi coi như không phải đạo diễn, cũng có thể ở tổ phim hỗ trợ cho đạo diễn. Thầy Hàn biết nhiều đạo diễn ưu tú như vậy, ai cũng thích hợp đạo diễn 《Cứu viện có một không hai》hơn tôi, tôi có thể theo bên cạnh bọn họ học hỏi, nhìn bộ phim từng bước từng bước hoàn thành, coi như đã hoàn thành ước muốn."

Hàn Huấn cảm thấy, Ngô Kiến An đã điên rồi.

Ngay cả không làm đạo diễn cũng muốn quay xong bộ phim này, hắn thích bi kịch cỡ nào.

Hàn Huấn đóng kịch bản lại, nói: "Ngày mai hẵng nói, tôi đói rồi, ăn cơm trước."

"Thầy Hàn......" Ngô Kiến An còn muốn hứa hẹn.

Chân mày Hàn Huấn khơi lên, liếc hắn một cái, nói: "Cậu đã chờ 5 năm, còn không chờ được 1 ngày sao?"

Sắc mặt Ngô Kiến An ngây ra, sau đó mừng khôn xiết, vẻ mặt ngu đần gật đầu nói: "Đợi được, đợi được, cám ơn thầy Hàn!"

Người của cả tổ phim đều đang cám ơn Hàn Huấn.

Từ Tư Miểu trên bàn không có chút cảm giác tồn tại, anh không khỏi nghĩ đến, bắt đầu từ khi nào người có tiền không có địa vị như vậy? Biên kịch nhà mình lơ anh, ngay cả tổ phim nghèo sắp giải tán cũng không để ý anh.

Anh mặc dù trao quyền cho Hàn Huấn, nhưng anh mới là boss của Ảnh thị Angus được chứ!

Từ Tư Miểu cách một cái bàn tròn, vừa nhìn Hàn Huấn vừa ăn cơm.

Hàn Huấn dường như đối với anh tại sao lại xuất hiện ở đây, không có chút cảm giác hứng thú, chỉ ăn ăn ăn, lười cho anh một ánh mất.

Từ Tư Miểu nhìn chằm chằm cơm trên mặt Hàn Huấn, rốt cục cơm no rượu say, từ biệt người của tổ phim, anh yên lặng theo sau Hàn Huấn, tùy thời chờ Hàn Huấn lên tiếng trào phúng hoặc là vặc lại.

Nhưng, trong lòng Hàn Huấn hình như không có anh, liếc anh một cái, giơ kịch bản lên vừa đi vừa xem, xem một lát, còn muốn khoanh khoanh vẽ vẽ lên kịch bản, vẻ mặt cáu kỉnh về khách sạn.

Từ Tư Miểu:?

Hàn Huấn về phòng, vẫn sáng đèn xem kịch bản.

Đổi lại trước kia, cậu sẽ không nhận việc sửa kịch bản, để cứu vãn một bộ phim bi tình phong cách căn bản không hợp với tính cách cậu.

Nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt ốm yếu tái nhợt của Ngô Kiến An, lại không cách nào bình tĩnh hạ quyết tâm.

Cậu từng nghe thấy cái tên Ngô Kiến An.

Đạo diễn này từng cầm giải phim ngắn xuất sắc nhất của giải điện ảnh Phục Hưng, hơn nữa đứng trên sân khấu đèn đuốc rực rỡ, phát biểu một cảm nghĩ đoạt giải khóc không thành tiếng.

Không ai thích vào ngày trao giải vui mừng, nghe một đạo diễn nhỏ không đáng để ý khóc sướt mướt.

Huống chi, so với giải thưởng trọng lượng như bộ phim xuất sắc nhất, nam nữ chính xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất mà nói, "Phim ngắn xuất sắc nhất" chỉ là con bọ gậy bơi lội, không lay chút sóng gợn.

Không ai nhớ tên hắn, thậm chí không quan tâm phim ngắn xuất sắc nhất của hắn là gì, đối mặt với nước mắt vui mừng của hắn, người vây xem chỉ sẽ ở trên màn đạn vô tình nói "Hắn nói nhiều phiền quá, nhanh công bố giải nam chính xuất sắc nhất đi!"

Nhưng hôm sau, Ngô Kiến An và phim ngắn xuất sắc nhất của hắn, lần duy nhất truyền khắp các tài khoản công chúng lớn, rốt cục có tên họ trước đám người lạnh nhạt.

— Đạo diễn đoạt giải Phim ngắn xuất sắc nhất của giải điện ảnh Phục Hưng tự sát.

Tên của phim ngắn, là《Cứu viện vô hiệu》.