Edit + Beta: Vịt
Đời trước giao tiếp xã giao với nhà đầu tư, đều là Tôn Hạo Nhiên dẫn theo trợ lý xuất mã.
Cho dù Hàn Huấn rất ít đến phòng làm việc, cậu cũng thường xuyên nghe thấy 3 trợ lý kia nhỏ giọng oán trách.
"Lão sắc lang kia, mắt sắc híp lại nhìn chằm chằm tui, còn cứ sờ đùi tui."
"Thím coi như tốt chán, producer cầm tay tui giả say, còn muốn số điện thoại của tui, tối qua vậy mà gọi tôi đi khách sạn thuê phòng!"
"Có cách gì chứ, muốn cầm được đầu tư thì phải nhìn sắc mặt những người này."
Hàn Huấn không cần đi nhìn sắc mặt nhà tư sản, Tôn Hạo Nhiên cũng sẽ không nói đến những thứ này.
Không nghĩ tới, quy tắc ngầm thiếu kiếp trước, Hàn Huấn kiếp ngày nhanh như vậy đã phải bù.
Cậu khẽ cau lông mày, đánh giá Từ Tư Miểu.
Nói đến, tướng mạo không tệ, vóc người hạng nhất, tổng giám đốc trẻ tuổi chân lại dài đích thân quy tắc ngầm, không biết ai chiếm được tiện nghi?
Từ Tư Miểu thấy cậu cau mày, cười nói: "Lần đầu khẩn trương rất bình thường, không sao hết, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu, thư giãn chút."
Vừa nói, Từ Tư Miểu tự mình rót rượu cho cậu, rượu mạnh màu hổ phách phát sáng trong suốt, kết hợp ra màu sắc khác nhau.
Hàn Huấn nhận lấy ly rượu, dứt khoát uống cạn, rượu ngon rõ ràng nên thưởng thức tỉ mỉ, bị cậu uống ra phong tình phóng khoáng khác.
Một hơi cạn sạch, cậu đặt ly xuống, cầm lấy kịch bản trên sofa, nói: "Từ tổng, vậy thì chúng ta nói chuyện kịch bản?"
Từ Tư Miểu cười tươi rạng rỡ, hai tay đặt trên tay vịn sofa nói: "Tôi cảm thấy cậu viết không tệ, không có gì phải sửa, không bằng chúng ta lên giường tán gẫu cái khác."
Hàn Huấn lắc đầu, chấp nhất nói: "Trước nói chuyện kịch bản."
Từ Tư Miểu nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt màu vàng nhạt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ chốc lát, rốt cục thỏa hiệp trong sự u mê ngốc nghếch không hiểu phong tình còn không chủ động của Hàn Huấn.
Từ Tư Miểu lật kịch bản, bên trong đều là lời thoại sau hiện đại chủ nghĩa, đọc đơn lẻ không cảm thấy gì, hơi lựa ra một đoạn liên hệ với cảnh, anh liền không cách nào duy trì hình tượng trầm mê sắc đẹp chỉ muốn lên giường.
Bởi vì quá buồn cười, người ở nước ngoài lâu như anh, cũng có thể trong nháy mắt hiểu được ý cười trong đó.
Sáng ý vớ vẩn của anh thông qua tay biên kịch nhỏ biến thành kịch bản hoàn chỉnh, coi trọng quy cách cao như vậy, trong Từ Tư Miểu dâng lên từng chút thỏa mãn.
Nhưng thỏa mãn thì thỏa mãn, kế hoạch của anh không có ngừng, mà là thuận thế ngồi bên cạnh Hàn Huấn, kề sát Hàn Huấn nói: "Đã có khoa học viễn tưởng, cũng phải làm nội dung xuyên qua mới hoàn chỉnh, tỷ như người của cả chuyến tàu hỏa xuyên qua!"
"Có thể." Hàn Huấn cúi đầu hạ bút viết: Tàu hỏa xuyên qua.
Từ Tư Miểu phấn chấn, "Nhớ phải cử hành đại hội võ lâm, đấu võ luận kiếm, cái này người xem thích.
"Ok." Ngón tay thon dài của Hàn Huấn khẽ động.
"Nhất định phải có 3000 giai nhân hậu cung, nhớ là quý phi nhất định phải xinh đẹp hơn hoàng hậu, còn có, còn có......" Từ Tư Miểu chưa xem được bao nhiêu phim cung đấu, nhất thời không làm tròn vẹn được.
"Còn có quý phi nhất định là nhân vật phản diện bụng dạ đen tối." Hàn Huấn cười nói tiếp, mắt lộ ra chút vẻ dung túng.
"Không sai." Từ Tư Miểu rất vui, đưa tay phủ lên vai Hàn Huấn, khóe miệng câu lên thâm ý, "Phải cực kỳ bụng dạ đen tối."
Đồ ngủ mỏng manh của Từ Tư Miểu dán chặt vào Hàn Huấn, nhiệt độ nóng rực từ mỗi tấc da tiếp xúc truyền đến. Hàn Huấn mặc áo sơ mi và áo len, nhưng giống như cả người trần truồng vậy, có thể rõ ràng cảm nhận được xúc cảm và nhiệt độ từ cơ bắp rắn chắc của Từ Tư Miểu.
Tay khoác trên vai đột nhiên dùng sức kéo vào trong, Hàn Huấn trong nháy mắt ngã xiêu vẹo trong ngực Từ Tư Miểu, cả người cứng còng, cau mày ngừng bút.
Từ Tư Miểu rất hài lòng phản ứng của cậu, ôn nhu cười nói: "Hơn nữa nàng vô cùng được hoàng đế sủng ái, bởi vì công phu trên giường hạng nhất."
Hơi thở ái muội nóng bỏng của anh phun trên cổ Hàn Huấn, âm thanh trầm thấp hỏi: "Cậu nói phải không?"
Hàn Huấn không đáp, bút cũng không động.
Từ Tư Miểu nhẹ nhàng từ trong tay cậu rút bút máy và notebook ra, tiện tay quẳng lên bàn trà. Bàn tay anh dùng thêm chút lực, dấn người đè Hàn Huấn trên sofa.
Người đàn ông trên cao nhìn xuống, vóc người cao lớn mang đến cảm giác bị áp bách, cổ áo ngủ mở rộng lộ ra cơ bụng đẹp đẽ, đai lưng thắt lỏng lẻo, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đường nhân ngư khiêu gợi.
Sau hoảng hốt chốc lát, tầm mắt Hàn Huấn đột nhiên tụ lại, vung tay túm lấy vai Từ Tư Miểu, trực tiếp đẩy ra Từ Tư Miểu không có phòng bị.
Song, cậu còn chưa kịp hai chân rơi xuống đất đứng dậy, Từ Tư Miểu một tay túm lấy hông cậu, một lần nữa giam cậu trên lưng ghế sofa, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng Hàn Huấn.
"Cậu sợ?" Âm thanh Từ Tư Miểu khàn khàn trầm thấp, hoàn toàn khác với bộ dáng thong dong lúc trước.
Ánh mắt màu vàng nhạt kia thâm thúy, cả người mang đến cảm giác áp bách giống như mãnh hổ khát máu nhìn chằm chặp con mồi, nếu như anh không hài lòng hồi đáp một giây sau, liền sẽ há mồm cắn rách yết hầu Hàn Huấn.
Đồ ngủ của Từ Tư Miểu ở trong xô đẩy tản ra hơn nửa, cơ ngực trần trụi cường tráng, cơ bụng lại mang theo vết thương thô ráp.
Vốn nên là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thoạt nhìn từng chịu không ít tổn thương.
Yết hầu căng thẳng của Hàn Huấn nhảy lên, bình tĩnh đáp lại: "Tôi chỉ là không thích ở phía dưới."
"Không thích ở phía dưới?" Từ Tư Miểu câu lên nụ cười nghiên cứu, trên dưới đánh giá Hàn Huấn, "Vậy cậu thích tư thế này?"
Anh không quan tâm vết thương khắp người mình lộ ra, bàn tay nóng bỏng xoa lưng áo Hàn Huấn, ngón tay theo vạt áo len duỗi vào, sờ lên nút áo dưới cùng áo sơ mi.
Đang muốn cởi ra, Hàn Huấn lại bỗng nhiên cười một tiếng, không có bất kỳ báo trước nào vươn ngón tay ra lướt qua cằm Từ Tử Miêu, lông mi rủ xuống liền hôn lên.
Con ngươi nhàn nhạt của Từ Tư Miểu co rụt lại, nhíu mày lui về phía sau, khí thế cả người tràn đầy kháng cự.
Nhưng anh một cái liếc thấy ánh mắt sáng tỏ của Hàn Huấn, lập tức phản ứng lại được.
"Gấp gáp vậy?" Từ Tư Miểu thu hồi nguy hiểm trong tầm mắt, khôi phục vẻ si mê thưởng thức sắc đẹp, bàn tay vuốt eo Hàn Huấn định cởi áo len xuống giúp cậu, "Tôi trước kiểm tra chút......"
"Không cần kiểm tra." Hàn Huấn tùy ý lấy tay Từ Tư Miểu ra, từ trên sofa đứng dậy, căn bản không sợ Từ Tư Miểu sẽ tức giận.
Chỉ là rút lui theo bản năng, Hàn Huấn đã hoàn toàn xác định Từ Tư Miểu là đang diễn.
Thằng cha lạnh lùng ngạo mạn như vậy, trên mặt vẫn mang theo cười, làm ra một bộ ôn hòa vô hại.
Còn ở trước mặt gay thật giả gay.
Thật là làm khó cậu.
Hàn Huấn trên cao nhìn xuống nói: "Từ tổng, tôi đây không có xã giao gì, miệng chặt, sẽ không nói lung tung, nếu như anh có chuyện gì tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ làm hết sức."
"Hửm?" Từ Tư Miểu khiêu mi nhìn cậu.
Hàn Huấn nói: "Từ tổng cũng không cần tiếp tục diễn cho tôi xem đâu, đầu óc tôi rõ, sẽ không bởi vì mê luyến ai mà quên hết tất cả, mặc dù tôi chỉ là biên kịch nhỏ, chỉ cần tôi có thể có tác dụng, giúp được việc Từ tổng, ngài cứ việc phân phó."
Từ Tư Miểu thích người thông minh, Hàn Huấn đã trực tiếp như vậy, Từ Tư Miểu cũng giảm đi ít việc.
Vốn anh kế hoạch, dịu dàng thử dò xét mức độ phục tùng của Hàn Huấn, ở trong nước thu một bia đỡ đạn, đặc biệt mang ra ngoài vênh váo tự đắc lập mục tiêu, kết quả Hàn Huấn trước một bước nhìn thấu kế sách của anh, vậy mà chiếm trước tiên cơ.
Từ Tư Miểu đứng lên, cao hơn Hàn Huấn nửa cái đầu. Thân hình anh cao lớn thon dài, thu lại ngũ quan tươi cười lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhiễm màu nhàn nhạt, nhìn chằm chằm Hàn Huấn mãi.
Anh vươn tay, sờ lên má Hàn Huấn, lòng bàn tay nhiễm hơi thở ái muội sau khi uống rượu.
"Biên kịch nhỏ?" Từ Tư Miểu cười nói, "Biên kịch dám ở trên giường đẩy tôi ra, cũng không nhỏ đâu."
"Đừng diễn nữa, Từ tổng." Hàn Huấn mặt không biểu tình nói, "Anh diễn nữa cũng không cầm được Oscar đâu."
Từ Tư Miểu cảm thấy không có ý nghĩa, để làm nhị đại tốt, anh phải xem bộ phim nhàm chán tổng tài bá đạo thiên hạ, học đốt tiền, mở tiệc tùng, quy tắc ngầm.
Hai cái trước làm tới hoàn mỹ, nhưng quy tắc ngầm chưa bắt đầu, đã bị nhìn thấu.
Anh ngay cả đồ ngủ cũng lười mặc ngay ngắn, lồng ngực màu lúa mạch dưới ánh đèn lộ vẻ cường tráng, trực tiếp bưng ly rượu lên, ở chóp mũi khẽ ngửi hỏi: "Tôi để lộ chỗ nào?"
Hàn Huấn rũ tầm mắt, quét qua phía dưới Từ Tư Miểu, nói: "Đè lên còn không có phản ứng, không phải thẳng nam thì chính là không được."
Ánh mắt Từ Tư Miểu thẹn thùng ngụy biện: "...... Vạn nhất tôi là biến thái thích chơi đạo cụ?"
Hàn Huấn cười cười, "Vậy mở màn của anh không khỏi quá thân sĩ."
Từ Tư Miểu rốt cục duỗi tay chỉnh lại đồ ngủ của mình, thắt kỹ đai lưng, khôi phục dáng ngồi ngay ngắn nhất quán của anh, lưng eo ưỡn thẳng, khí chất lười nhác cả người biến mất không thấy, trở nên nghiêm túc.
Anh nói: "Tôi xem kịch bản là biết ngay cậu rất thông minh, vậy đi, tôi đầu tư 100 triệu, bộ phim này cậu thích quay thế nào thì quay, nhưng chỉ có một yêu cầu, cùng thôi tham dự tất cả dạ tiệc tôi muốn cậu tham dự. Tối mai có một buổi lễ chúc mừng, nghe nói ba tôi sắp xếp cho tôi một vị hôn thê, còn muốn tại chỗ tuyên bố đính hôn, nhưng tôi không thích phụ nữ, tôi thích cậu."
Lời ít mà ý nhiều, mục đích rõ ràng.
Từ đại thiếu là muốn giả đồng tính luyến né tránh đám hỏi hào môn.