Prisoner Of My Desire

Chương 43




Còn một lí do Rowena có thể nghĩ về mệnh lệnh của Warrick và nó choán hết tâm trí nàng trong suốt cuộc hành trình, khả năng đó có thể lắm… không, dường như thôi. Warrick có thể trông thấy Gilbert từ tường thành và nhận ra hắn. Như thế, nàng có thể sẽ phải đương đầu với cơn giận điên cuồng và bộ mặt hung tợn nhất của gã. Gã có thể tiếp tục trả thù nữa, hoặc có lẽ sẽ dùng nàng chống đối lại Gilbert, tra tấn nàng ngay trước cổng thành, treo cổ nàng… không, không, gã không thể làm điều đó. Nhưng nàng nhớ đến trận đòn Beatrix đã chịu. Nàng nhớ đến nhà tù. Nàng nhớ khi bị xích vào giường gã… không đến nỗi tệ khi hồi tưởng lại… nhưng nó cũng làm nàng nhói đau…

Nàng rất sợ khi đã đến doanh trại bao vây Ambray, pháo đài sừng sững trong im lặng. Nàng bị đưa thẳng đến lều của Warrick, nhưng gã không có ở đó và nó chẳng xoa dịu tâm trạng hồi hộp của nàng chút nào. Nàng đã ở đây, và sẽ làm bất cứ điều gì có thể để vượt qua.

Thế nhưng nàng không có thời gian để chất thêm lo lắng trong lúc chờ đợi vì chưa đầy 1 phút sau Warrick đã bước vào. Cũng chẳng có thời gian để phán đoán tâm trạng bởi nàng bị cuốn ngay vào vòng tay gã. Rồi cơ hội để nói một lời cũng không có khi miệng gã đã nuốt hơi thở của nàng, điều nàng có thể làm là tự vấn nguyên nhân cho hành động ngọt ngào này.

Nàng choáng ngợp với khoảnh khắc bất tận của sự chiếm hữu, một nụ hôn khẳng định nàng là của gã và gã chỉ muốn ngấu nghiến nàng. Nỗi lo lắng của nàng không quay về ngay lập tức khi lấy lại hơi thở, nó cũng không thể dâng lên trước cảm giác khuấy động đang lớn dần cho đến khi nàng được thả lỏng xuống đệm rơm của Warrick và nhìn gã ném thắt lưng đeo gươm sang bên rồi khuỵu gối bên trên nàng.

‘Gượm đã!’ , nàng khẽ kêu, giơ tay lên đỡ lấy gã tách ra. ‘Chuyện này là sao Warrick? Sao em được đến đây?’

‘Vì ta nhớ nàng.’ Gã trả lời, gạt bỏ sức ép nàng đang cố giữ để nghiêng người xuống và tiếp tục ngay trên môi nàng. ‘Vì ta sẽ điên mất nếu phải đợi thêm ngày nào nữa mới được thấy nàng.’

‘Vậy thôi sao?’

‘Chẳng lẽ chưa đủ à?’

Sự nhẹ nhõm thật mãnh liệt làm nàng hôn trả lại gã với nhiều đam mê hơn bao giờ hết. Tay gã ôm lấy ngực nàng và âu yếm nó. Còn tay nàng di chuyển đến hông gã kéo vào sát hơn, nhưng vòng ôm không được thỏa mãn vì vướng víu quần áo khi gã không chịu ngừng hôn nàng để cởi bỏ nó. Cuối cùng gã cũng nỗ lực giật phăng quần chẽn, nhanh đến nỗi làm nàng phải phì cười.

‘Ngài làm em phải vá nhiều quần áo hơn.’

‘Nàng phiền ư?”

‘Không, ngài có thể xé cả đồ của em nếu ngài thích.’ Nàng cười rạng rỡ. ‘Nhưng em có thể bị xé nhanh hơn nếu ngài cho phép em ngồi dậy.’

‘Không, ta thích nàng cứ ở đó. Nàng không thể biết được ta thừơng nghĩ đến cảnh nàng như thế bao nhiêu lần trong đầu.’

Nàng trượt tay lên phần ngực trần gã vừa cởi áo rồi nhướn lên đánh lưỡi vòng quanh nụ hoa. “Có thường như em tưởng tượng sẽ làm thế này không?’

‘Rowena… đừng’, gã nói một cách rời rạc và cố gắng đẩy nàng nằm xuống, nhưng nàng ôm thật chặt trước khi tấn công bên vú còn lại. ‘Dừng lại, nếu không ta sẽ lập tức đi vào nàng ngay.’

‘Được thôi khi điều đó mang đến cho ngài sự sung sướng, Warrick. Ngài nghĩ em sẽ không theo kịp sao?’

Gã rên rỉ, hất váy nàng lên rồi lao thẳng xuống. Và nàng được đưa đến cùng mảnh đất khoái lạc ngay sau đó.

Warrick không rời khỏi lều cả trưa đó lẫn nguyên đêm. Sáng hôm sau khi Rowena tỉnh giấc thì cận vệ của gã thông báo Sir Thomas đang đợi đưa nàng trở về Fulkhurst. Không có dấu hiệu nào của Warrick. Nàng rất ngạc nhiên rồi lại thấy buồn. Được đưa đến bằng mọi giá chỉ cho một đêm yêu thương thôi sao? Nàng không biết sao mình không thể ở lâu hơn. Nàng yêu cầu được gặp Warrick ngay khi mặc đồ xong và bước ra khỏi lều, nơi Bernard đang đứng để hộ tống nàng đến chỗ Thomas. Cậu lính trẻ lắc đầu và nhíu mày cố nhớ điều Warrick đã dặn trong trường hợp nàng yêu cầu thế.

‘Đức ngài đã bảo, thưa cô, nếu trông thấy cô, ngài ấy chắc sẽ giữ cô lại. Tuy nhiên, không có chỗ nào cho cô ở đây cả, vì thế nên để cô về.’

Rowena định mở miệng tranh cãi với Bernard, nhưng nàng kịp kềm lại. Lạy chúa, sao nàng có thể quên mình đang đứng ở đâu chứ?

Nàng quay lại nhìn pháo đài và ngọn tháp vươn cao vững chắc. Mẹ nàng đang ở đâu đó bên trong, thật gần nhưng không thể với tới… ngay lúc này. Nhưng Anne sẽ sớm được giải thoát khỏi nơi giam cầm bà trong 3 năm qua. Warrick sẽ làm thế. Gã sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi hoàn thành mục tiêu.

Vài bức tường ngoài đã bị súng bắn đá làm hư hỏng nặng nhưng vẫn chưa đủ làm nó đổ sụp xuống hay bị xuyên thủng. Rowena nhớ cổng sau nằm chỗ nào khi từng đi qua đó, lúc nàng và mẹ bị cách li. Nhưng nếu nàng nói với Warrick thì gã sẽ đoán ra ngay là nàng biết Ambray, biết Gilbert và nàng không thể làm thế.

Nhưng nàng có dám đối mặt với rủi ro khi ở lại đây không, vì biết đâu có thể gặp được mẹ khi pháo đài bị chiếm? Nàng có thể từ chối trở về. Nếu nàng có thể nói chuyện được với Warrick, nàng biết mình có thể thuyết phục gã để được ở lại, hoặc ít nhất cũng được ở gần. Nhưng lúc đó làm cách nào để nàng có thể tiếp cận được mẹ mà không bị Warrick biết được? Không thể rồi, và Anne sẽ không thể nào nghĩ ra là nên giả bộ không biết Rowena.

Tốt nhất là nàng nên đi, dù cho nàng đang điên lên với suy nghĩ làm gì để cứu mẹ thoát khỏi nơi đó trước khi Warrick có thể… ít nhất là không phương hại đến bản thân nàng. Nhưng trong trường hợp không có gì đảm bảo suy tính của nàng sẽ diễn ra trôi chảy thì nàng nên rời khỏi.

Nhưng Anne có lẽ sớm được tự do. Warrick có thể thả bà về lại vùng đất thuộc quyền sở hữu của bà mà gã đã chiếm lấy khi nó mang danh Gilbert… nhưng gã không giống sẽ áy náy trả lại cho bà khi không sử dụng bà như một cách để chống lại Rowena hoặc điều gì khác… hoặc Warrick sẽ bắt Anne đến Fulkhurst cho đến khi cuộc chiến này qua đi. Khi đó Rowena sẽ có cơ hội tốt hơn để cảnh báo mẹ nàng giả vờ như không quen biết nàng… ít nhất là những lúc có mặt Warrick. Nếu vậy, cuối cùng họ có thể lại được ở bên nhau.