Prisoner Of My Desire

Chương 33




Gã đã đi, nhưng Rowena không bị bắt giam trở lại như nàng đã lo sợ, cũng không bị đẩy khỏi giường đi làm nhiệm vụ buổi sáng, mà nàng được tự thức dậy trong căn phòng trống.

Warrick đã tạm biệt nàng lúc tờ mờ sáng. Nàng nhớ, thật rõ ràng, là đã bị kéo vào vòng tay gã, ép sát vào phần ngực đã mặc áo giáp và được hôn rất dịu dàng. Dịu dàng ư? Đúng vậy, nàng không thể lầm lẫn vì môi nàng vẫn còn vương vấn, vẫn còn nhức nhối dù nụ hôn đó không làm nàng đau. Thế nhưng nàng đã ngủ lại gần như ngay lập tức khi thả mình xuống giường bởi sau 1 đêm cùng gã, nàng đã quá kiệt sức để quan tâm đến bất cứ chuyện gì kể cả việc gã ra đi.

Giờ đã tỉnh táo, nàng tự vấn về nụ hôn đó, nó quá khác biệt với tất cả những gì nàng nhận – và được trao - nguyên đêm qua. Đôi môi sưng phồng của nàng là bằng chứng cho quá nhiều âu yếm. Nàng không phiền chút nào. Khoái cảm nàng nhận được có ảnh hưởng nhiều. Và giờ nàng nghĩ về nó, nàng cũng tự hỏi lại sao Warrick không thể thoã mãn. Chắc không phải vì nàng đã trơ trẽn nói ra là mình thích làm gì với cơ thể gã. Thế nhưng – thế nhưng khi nàng vừa rời khỏi đại sảnh trưa hôm qua đã thấy gã đuổi theo và kéo nàng về phòng ngủ rồi gã đã cho nàng thấy -hậu quả- của việc trêu chọc gã như thế.

Gã quá nóng lòng muốn có nàng và điều đó càng được thể hiện rõ ngay sau khoảnh khắc họ vừa chạm đến chiếc giường. Có một chút khó chịu khi gã lao vào nàng, nhưng sự khuyấy động từ trong đam mê vô tận gã dành cho, làm nàng ẩm ướt ngay cái thúc thứ 2 và đến cái thứ 3 tâm trí nàng biến mất. Rồi sau đó, gã yêu nàng chậm rãi hơn mà không hề bớt nồng cháy. Và đó là sự quan tâm vì gã đã cho nhiều hơn nhận mà không một lần đề cập đến điều gì mắc mứu giữa họ.

Đến lúc cả 2 nhận ra đều thấy đói ngoài khao khát lẫn nhau, gã tự mình đi kêu đầu bếp. Nhưng điều đó là không cần thiết vì ai đó đã để một mâm thức ăn ngoài tiền sảnh, ngoài ra còn có một bồn tắm được chuẩn bị sẵn. Họ dùng cả 2 dù thức ăn đã nguội còn nước tắm cũng đã lạnh từ lâu. Vì họ đã mất khá nhiều thời gian…

Tuy nhiên, đêm vẫn chưa qua, và Rowena chưa quên điều gì khơi nên cuộc phiêu lưu đầy đam mê nhục dục này. Cả Warrick cũng thế, nhưng chỉ sau khi gã tự tin cho rằng chỉ có phép màu mới khuấy động được phần nam tính trong người thì mới để nàng thực hiện yêu cầu ban đầu. Thế nhưng gã đã sai lầm về khả năng của mình khi không thể nằm yên cho nàng đủ lâu.

2 lần gã cố thử nhưng lần nào sự kềm chế cũng đều bị bẻ gãy, gã nhưng một tên hoang dã chiếm hữu lấy nàng. Miệng nàng di chầm chậm từ cổ xuống vai, rồi thấp xuống đôi cánh tay cơ bắp, ngang qua bờ ngực rộng. Nàng muốn lướt trên từng li trên cơ thể gã, nhưng đều không thể tiến sâu hơn đến bụng, trước khi bị đẩy nằm ngã lại giường và bị xâm chiếm. Cho đến khi gã gần kiệt sức thì nàng cuối cùng cũng đạt được mục đích và đến giờ nàng vẫn còn đỏ mặt khi nhớ lại nỗi khát khao - và những âm thanh thỏa mãn mà nàng đã lấy được từ gã.

Giống như một giấc mơ với cách gã ở cùng nàng, rất khác biệt với những gì gã vẫn thường thể hiện. Không một lần gã thể hiện bộ mặt hung bạo và nàng đã kinh ngạc khi nhớ lại đã bao lần làm gã bật cười. Đây có lẽ sẽ là một đêm mà nàng sẽ không bao giờ quên.

Giờ gã đi rồi nên nàng không biết là liệu thái độ và cư xử mới với nàng có là kết quả của hành động quyến rũ gã, hay đó chỉ là trạng thái tạm thời. Gã đã nói với nàng là sẽ vắng mặt ít nhất 1 tuần, nhưng bây giờ dường như phải chờ rất lâu mới biết được liệu nàng có thực sự thành công với kế hoạch của Mildred hay không. Tất nhiên, nếu nó phát huy tác dụng thì thời gian xa cách cũng có thể làm mọi thứ trở lại như cũ, vì thế nàng sẽ bắt đầu lại lần nữa.

Rowena thở dài khi ngồi dậy mặc đồ. Nàng biết mình đang sốt ruột, nhất là khi sự thật là không thực tế khi cho rằng có thể khống chế con rồng này nhanh. Một đêm không đủ làm thay đổi gã, và chỉ cần một chút nhắc nhớ đến lí do trả thù nàng cũng có thể thổi bùng lại cơn tức giận. Nhưng mọi chuyện đang tiến triển, nàng không thể phủ nhận điều đó và cũng không thể chối bỏ rằng quyến rũ Warrick de Chaville không phải là thử thách như nàng đã nghĩ. Không, nó còn hơn là một niềm vui.

Nàng không nhận ra là đã trễ đến thế nào cho đến khi bước vào đại sảnh, bởi không còn tia nắng sớm nào rọi xuyên qua những khung cửa sổ cao. Căn phòng lớn vắng lặng chỉ còn lại mấy người hầu. Mildred là một trong số đó và cô vội tiến về phía Rowena rồi chặn nàng lại trên đừơng vào nhà bếp.

Rowena rất ngạc nhiên hỏi “Ở đây có an toàn cho chị em mình nói chuyện không, dù anh ta đã đi khỏi”

“Chết tiệt mệnh lệnh đó” Mildred trả lời. ‘Chị không thể đợi đến lúc riêng tư được. Nhưng sao em không có vẻ lo lắng về chuyến đi của anh ta vậy?”

Rowena cười tươi. “Chị không thấy à, đây đâu phải nhà tù.’

‘Không, chị không có ý đó, mà là nơi Lãnh chúa Warrick đi đến. Chẳng lẽ em không biết sao?”

“Biết gì, chị Mildred? Warrick chỉ nói với em là sẽ đi không lâu nhưng không nói lý do” Rowena bắt đầu cau mày. “Không thể tham chiến trong khoảng thời gian ngắn được.”

“Không, không phải một cuộc chiến, nhưng lại là cuộc thách đấu. Gilbert đã gửi lời thách đấu và Warrick đến đó giáp mặt”

Rowena tái người. “Lạy chúa, một trong 2 sẽ chết.”

Mildred nhắm mắt, giật mình trước nhận định đó. “Chắc chắn rồi’, cô nói một cách nôn nóng. “Nhưng trước tiên họ sẽ nhận ra nhau”

Rowena nghe rõ dù nàng không thể xóa hình ảnh Gilbert cao to thế nào,và hắn cũng dùng gươm thiện nghệ ra sao, nhưng Warrick có thể chiến đấu khẳng khái, còn Gilbert dường như là không. Cảm giác buồn nôn cuộn trong bụng nàng khi hình ảnh trong đầu trở thành cảnh Warrick… nằm trên nền đất… đầy máu…

Nàng bị đẩy ngồi vào chiếc ghế cạnh lò sưởi mà không biết sao có thể đến đó. Tay Mildred mát lạnh trên gò má nóng hổi của nàng. “Em bị bệnh sao vậy?” Cô lo lắng hỏi. “Thai hành sao?”

Rowena ngước lên với nỗi tuyệt vọng hiển hiện trong mắt nàng. ‘Em không muốn anh ấy chết”

‘Ah”, Mildred hiểu ra. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh Rowena và nhanh nhảu tiếp tục. “Tại sao lại là anh ta? Trước khi đi anh ta đã biết trước có bẫy rồi. Có lẽ sẽ không có chiến đấu, ít nhất là giữa 2 người họ. Nhưng chị nghĩ em sẽ lo lắng nhiều nếu Warrick biết được em thực sự là ai. Khi anh ta nhìn thấy Gilbert sẽ nhận ra ngay hắn ta là một trong những người đã bắt giữ mình ở Kirkburough và sẽ suy luận ra ngay. Chẳng lẽ không liên quan đến em nữa?’

“Không cùng một nguyên nhân. Em biết bây giờ anh ta sẽ không giết em, tối thiểu là không, vì tài sản của em.’ Nàng nói thêm kèm theo một nụ cười với vẻ đau khổ hơn là gượng gạo. ‘Anh ta sẽ tức giận, em sợ anh ta nghĩ là em lừa dối khi im lặng, nhưng sự thật em đã làm thế. Vì thế, có thể em phải bị giam trở lại.”

Nụ cười của Mildred càng đau khổ hơn. “Sẽ nhanh hơn em nghĩ đó, em yêu của chị.”

Rowena cau mày. “Sao chị nói thế?”

Mildred nhìn thoáng xung quanh để chắc chỉ còn lại họ. ‘Tiểu thư Beatrix đã nổi giận tam bành từ khi nghe tin sẽ được gả vào nhà Malduit. Nó rất căm tức Warrick và điều anh ta truyền lại cho con gái tốt nhất là khả năng báo thù. Nó định làm cho cha mình phải hối tiếc về hôn ước mà nó cho rằng không tương xứng và sẽ dùng em để trả đũa”

“Em?” Rowena mở to mắt, ‘Nhưng - nó có quyền sau khi Warrick đi khỏi sao?”

“Một ít, không phải là tất cả, nhưng nó đủ thông minh để dựa vào nó. Chị nghe lỏm được kế hoạch nó bàn với em gái mình vào đêm qua, rất mưu mô. Nó không biết em đã gây tội gì với Warrick đến nỗi phải là tù nhân ở đây, mà cũng không ai biết cả, nhưng trớ trêu thay, nó định dùng từ Warrick đã nói với nó là ăn trộm.”

Rowena nhắm mắt lại, vở lẽ. ‘Nó sẽ rêu rao em ăn trộm đồ của nó”

‘Ừ, là nữ trang có giá trị nhất, dây chuyền bằng ngọc mà Warrick tặng cho nó. Melisant sẽ đứng ra làm chứng em là người cuối cùng lảng vãng bên ngoài phòng chúng trước khi phát hiện bị mất đồ. Tiếp đó Beatrix sẽ ra lệnh lục soát phòng dệt cũng như phòng ngủ Warrick và trong lúc đó, nó sẽ lấy sợi dây chuyền ra khỏi chỗ dấu, rồi buộc tội em.’

‘Và tống em vào ngục. Sẽ không sao cho đến khi Warrick trở về, nhưng anh ta sẽ tin lời nó. Anh ta chẳng thường gọi em là kẻ trộm đấy thôi, và sẽ trừng phạt em, thật nghiêm khắc, có lẽ bị đánh hay…’

‘Đừng lo lắng theo hướng đó, em à. Những gì sẽ làm với em trước khi Warrick trở về là điều Beatrix hi vọng làm anh ta đau kìa.’

Rowena cau mày. “Nhưng còn John Giffard…”

‘Ông ta sẽ không ở đó mà là cai ngục khác, một gã chuyên trục lợi trên đau khổ của người khác.’

Rowena điếng người. ‘Em.. em gặp hắn rồi.’

‘Vẫn còn chưa hết đâu em, Beatrix định sẽ để hắn ta tra khảo xem, em còn ăn trộm vật nào khác nữa. Em có biết tù nhân bị tra khảo thế nào trong tay hắn không?’

‘Tra tấn?’

‘Đúng vậy, ả phù thủy nhỏ đó còn muốn làm em sợ hãi và phải làm sao Warrick không còn muốn em trên giường nữa, nhưng độc ác hơn là em sẽ bị mất đứa con. Đó là cách nó nghĩ sẽ làm Warrick đau đớn vì nó biết – tất cả đều biết rõ anh ta mong ước một đứa con trai thế nào, dù cho có là một đứa con hoang.’

‘Em muốn bệnh quá.’

‘Không trách em được’ Mildred thông cảm.

‘Không, em thực sự đã bệnh’ Rồi Rowena chạy ra ngoài. Mildred chờ nàng trở lại cùng với một cái khăn ướt mát lạnh. Rowena cảm kích cầm lấy, rồi hỏi. ‘Còn bao lâu nữa thì cái bẫy đó sẽ sập xuống em?’

‘Cho đến khi Beatrix sửa soạn ăn tối. Khi đó cô ta lấy cớ muốn đeo sợi dây chuyền và phát hiện bị mất. nhưng em sẽ an toàn đi khỏi đây trước khi điều đó xảy ra. Chị đã chuẩn bị cho em một túi thực ăn và quần áo, một số thuộc về em, nhưng cũng có đồ của người hầu để em mặc khi chạy trốn. Chị dấu nó trong hầm rượu vì không biết sao em ra lâu vậy.’

‘Em ngủ quên.’

‘À, vậy kế hoạch của chúng ta có công hiệu chứ?’

‘Kế hoạch của chị, nhưng đúng vậy, nó dường như thế.’ Rowena cười đau khổ. ‘Giờ nó có nghĩa lỳ gì đâu.’

‘Không, nó sẽ có ý nghĩa khi Warrick trở về, nên em đừng đi xa. Có một khu rừng ở phía đông nơi này, đủ để dấu cả một đội quân. Hãy ở gần cánh rừng để chị có thể chỉ Warrick tìm em sau khi chị thuyết phục anh ta hiểu lí do em buộc phải trốn đi.

‘Sao chị không đi với em Mildred.?’

‘Chị dễ phát hiện lắm và như thế làm mọi người sẽ chú ý ngay đến sự vắng mặt của em, mà lẽ ra đến lúc Beatrix ra tay họ mới biết. Tốt hơn là em đi một mình, còn chị ở lại để kể cho Warrick nghe sự thật trước khi Beatrix đặt điều.

‘Chị quên là anh ta không muốn nghe lời biện hộ từ ai trong chúng ta à?’ Rowena hạ thấp giọng. ‘Nếu em đi được thì tốt hơn là không trở lại nữa. Tures không xa nơi này’

‘Nhưng mất đến 3 hay 4 ngày đi bộ.’ Mildred kêu lên.

‘Nhưng người của mình ở đó sẽ giúp em hoặc sẽ che dấu cho đến khi em tìm ra cách cứu mẹ khỏi lâu đài Ambray.”

‘Rowena, em không thể nghĩ đến chuyện đi bộ một mình xa như thế được. Hãy tin Warrick. Cho anh ta thời gian, anh ta sẽ làm điều tốt nhất vì em. Chị cảm nhận thế.”

Rowena lắc đầu. ‘Em không có được sự tự tin của chị. Và giờ em nghĩ, em không muốn một người đàn ông đã sinh ra những đứa con độc ác đó nuôi dưỡng con mình.’

‘Lỗi sơ suất của anh ta, nhưng em nên nhớ rằng không đứa nào còn mẹ để dạy dỗ chúng cả, trong khi em thì có thể.’

‘Mildred, giờ không phải lúc để tranh luận chuyện này.’ Rowena sốt ruột cắt ngang. ‘Hãy chỉ cho em cách ra khỏi cổng’

Mildred rõ ràng bực bội chuyển đề tài khi cô giải thích cộc cằn. ‘Chỉ có một tên lính ở cửa sau, em phải lẻn qua trong lúc chị làm hắn phân tâm. Nhưng nếu em muốn trốn đi luôn thì hãy đợi trong rừng 1 ngày, không, tốt nhất là 2 ngày cho đến khi mọi chuyện tạm lắng. Chị sẽ theo em.’

Rowena ôm cô thật chặt. ‘Cám ơn chị’

‘Hãy cám ơn chị sau khi em thấy lời chị nói về Tures là ngu ngốc thế nào. ‘Mildred làu bàu.