Pokemon Từ Dân Nghèo Đến Hắc Ám Cự Đầu

Chương 1: 1: Bới Rác Thiếu Niên





Kanto địa khu, tại phía bắc Vidirian thành phố phụ cận có một bãi rác, là nơi tập kết của toàn bộ rác thải trong thành phố.

Hằng ngày, cứ đúng ba thời điểm 6giờ, 12giờ, 18giờ đều sẽ có một tuyến xe tải đến đây, cũng là thời khắc mà những dân nghèo cùng đám hoang dại pokemon trở nên sinh động nhất.

Ngày hôm nay, Natsu đã sớm từ 5h30 chuyên môn chạy đến ngồi xổm chờ đợi, một thần quần sọt bò cùng áo sơ mi rách rưới bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi lộn xộn bốc lên mùi hôi chua.

Xuyên qua đến đây đã được ba năm, lúc ban đầu cỗ tính tình ngoan cố cùng thói quen " ăn sung mặc sướng " của kiếp trước đã sớm bị cơn đói cùng sóng gió cuộc đời đánh tan, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực chạy đến đào bới rác rưởi kiếm lấy thứ bỏ vào bụng.

Hắn hiện tại chỉ mong tìm được một ít bánh mì vụn ăn đỡ đói là tốt lắm rồi, có muốn hơn nữa thì cũng không tranh lại những tộc đàn Pokemon đang lòm lòm mắt đằng kia.

Ở xung quanh từng góc tối, ngoại trừ những người sống ở khu ổ chuột ra thì cũng không thiếu các loại hoang dại Pokemon, mà nhất nguy hiểm chính là bốn đại tộc quần Grimer, Koffing, Raticate và Meowth.

Trong đó, Grimer cùng dạng tiến hóa của nó -- Muk xem như tương đối dễ sống chung, ngoại trừ hôi một điểm thì tính tình cũng coi là tốt, ít nhất sẽ không chủ động cướp đoạt vật phẩm của kẻ khác.

Koffing lấy thải làm thức ăn, cũng không tranh giành nhưng tính tình khá táo bạo, đụng lên một cái đều là khí độc hay tự bạo thì sẽ rất nguy hiểm, ba ngày nay Natsu không thiếu thấy mấy con ma xui xẻo bỏ mạng rồi.

Về phần Raticate cùng Meowth, đều là loại ăn tạp Pokemon, vì cái ăn thì cái gì cũng dám làm, là loại nguy hiểm nhất ở đây.


Như đã nói ở trên, không thiếu kẻ xấu số bị Koffing giết nhưng bị hai loại sau giết càng nhiều hơn, hơn nữa còn là ăn luôn xác chết, hủy thi diệt tích đúng nghĩa.

Thế giới này cũng không phải tươi đẹp như trên phim ảnh kiếp trước hắn từng xem, chỉ trong ba ngày mà hắn đã trải nghiệm được đủ loại tàn khốc, chật vật lắm mới thích nghi được như hiện tại.

Mà đó còn là nhờ một phần lớn công sức của đứa nhỏ dưới chân này!!
Natsu nghĩ đến đây, đưa tay vuốt ve phần lưng của sinh vật màu tím hình chuột bên cạnh, không phải gì khác chính là một con pokemon-- Rattata.

Khi vừa thức tỉnh thì đứa nhỏ này đã ở bên cạnh hắn, là một nhóc bị tộc đàn bỏ rơi do cơ thể quá mức gầy yếu, chỉ to bằng 2/3 so với đồng loại, hai bên có lẽ là đồng bệnh tương liên đi nên rất đơn giản tập hợp lại cùng nhau, cố gắng sinh tồn ở nơi khắc nghiệt này.

Đúng 6h, một hàng xe tải chở rác ồ ồ chạy đến, đồng loạt chia ra đổ vào bãi rồi rời đi, cũng không lo lắng ô nhiễm môi trường gì vì sẽ rất nhanh bị đàn Grimmer, Mu phân chia ăn sạch.

- Chúng ta cũng đi, bên kia vắng kìa.

Natsu cùng Racticate nhanh chóng di chuyển, lựa một góc hẻo lánh bắt đầu đào bới.

Mặc dù chỉ là bãi rác nhưng Vidirian dù gì cũng là một trong tám thành phố lớn nhất Kanto, mức sống của cư dân rất cao nên thường xuyên xuất hiện những thực phẩm ăn dở bị vứt bỏ, hoặc là một chút đồ cũ nào đó vẫn còn dùng được.

Mà đối với dân nghèo của khu ổ chuột này, thứ quý giá nhất không gì khác ngoại trừ Pokeball, giá niêm yết trong cửa hàng lên đến 5 nghìn đồng một quả.

Chỉ cần có Pokeball thì có thể đối với những pokemon hoang dã tại bãi rác này đưa ra lời mời, chỉ cần thành công thu phục thì có thể đến thị chính xin đăng ký làm một trainer bình dân, từ đó thu được thân phận chính thức, có thể tìm công việc ổn định sinh sống.

Đối với dân nghèo tại đây thì không khác gì chim sẻ hóa phượng hoàng, là thứ mà nằm mộng đêm nào cũng muốn gặp.

Về pokemon có đồng ý hay không??
Dễ nói, nước hướng chỗ thấp chảy nhưng người hướng chỗ cao bò lên, pokemon có trí tuệ không kém hiển nhiên cũng sẽ không cự tuyệt hợp tác, tuy không thể trở thành đồng bạn vào sinh ra tử nhưng ít nhất cũng là đôi bên có lợi cùng nhau.

Ra~~!!
Rattata kêu lên một tiếng rồi hóa thành một tàn ảnh màu tím chui sâu vào bên trong, còn Natsu thì ở ngoài lục lọi.

Xung quanh ai nấy đều sinh động làm việc của mình, tuy nhiên ánh mắt tham lam vẫn thỉnh thoảng rà quét khắp nơi, muốn xem người khác có đoạt được gì tốt để mà cướp đoạt.

Natsu rất cẩn thận, vừa thấy hai quả berry ăn dở lập tức cầm lấy nhét vào trong người, cái áo của hắn đã được cải tạo qua, chẳng những rộng thùng thình mà bên trong còn có túi lớn, chỉ cần không chứa vật quá to quá nặng thì sẽ khó mà phát hiện được.


Berry rất giàu dinh dưỡng cùng năng lượng, hai quả ăn dở này cũng đã đủ cho một người một chuột chịu đựng một thời gian ngắn, thu hoạch không sai khiến khóe miệng Natsu hơi nhếch lên tươi cười.

- Ây, cái gì đây?? Lọ gỗ?? Nhỏ như vậy thì có thể làm gì!
Đào a đào, tìm một lúc thì Natsu bất giác gặp phải vật lạ, là một cái chai nhỏ cao khoảng nửa gang tay, miệng rộng hai ngón to dần xuống đáy, có nút đậy, bên trên mặt được khắc rất nhiều hoa văn kỳ lạ, tuy bẩn thỉu nhưng có vẻ là một thứ đồ nghệ thuật nào đó.

- Chắc bán được vài đồng, để chiều đem cho lão Hawk xem thử.

Natsu cũng đem nó thu lại, lão Hawk là một lái buôn ở đây, ai có đồ gì đều đem bán cho lão bởi vì dân khu ổ chuột thì không được vào thành phố, dĩ nhiễn giá cả bán thì rẻ nhưng muốn mua lại mắc như lên trời.

Ra~~
Đúng lúc này, Rattata chui ra, chỉ thấy nó hai chân trước ôm lấy một quả cầu nhỏ hai màu đỏ trắng, trước sau có hai nút bấm tượng trưng cho biến lớn cùng mở ra.

Bề mặt có tí vết rạn nhưng hiển nhiên vẫn là hàng xài được, lập tức Natsu nóng mắt, một vài người gần đó nhìn thấy hiển nhiên cũng nóng mắt theo.

Pokeball!!
Trong chớp mắt tỉnh táo lại, Natsu không nói không rằng dùng tốc độ nhanh nhất gấp gáp chụp lấy pokeball, ấn mỗi nút một cái thử, thấy nó biến lớn lên thì ấn mở nút còn lại.

Cầm quả cầu chạm vào người Rattata, lập tức nó hóa thành tia sáng đỏ bị hút vào, đèn trên pokeball chớp tắt hai cái rồi im lặng, biểu thị thu phục thành công.

Lúc này, Natsu mới thở ra một hơi, một lần nữa thả ra Rattata, nó lập tức xù lông nhe răng về phía một đám người đang rục rịch manh động đánh cướp.

Lực uy hiếp của pokemon đối với nhân loại là rất lớn, cho dù chỉ là một con Magikarp thì lực quật đuôi cũng đủ gãy xương người trưởng thành, huống chi Pokeball là hàng xài một lần, đã thu phục Rattata rồi thì trừ khi chính Natsu chủ động giải trừ thì mới được, đã không còn đáng mạo hiểm.


Trong ánh mắt hung ác của những người đó, Natsu cùng Rattata cẩn thận lùi lại, dáng vẻ đề phòng không hề rút bớt cho đến khi cách xa mới quay đầu vội vàng rời đi, chạy về căn lều vải mục nát thu thập đơn giản rồi hướng thẳng đến Vidirian thành phố.

- Xin lỗi ngươi, lúc đó có nhiều người nhìn thấy quá nên ta không thể không làm vậy.

Trên đường đi, Natsu thấp giọng đối với Rattata đang ghé vào trên vai mình nói lời xin lỗi, tùy tiện thu phục đối phương như vậy thật sự cũng có chút không tiện đâu.

Ra~~!!
Không có gì, ta mới không để ý đâu!!
Rattata ngẩng đầu kêu một tiếng nhỏ, sau khi thu phục thì hai bên có một tia liên kết tinh thần với nhau nên Natsu cũng nghe hiểu được, lập tức nổi lên dáng tươi cười.

- Vậy sau này xin ngươi nhiều chiếu cố rồi, đồng bạn!
Ra~~
Cũng vậy, sau này cũng nhờ Natsu thêm nhiều chiếu cố.

Rattata híp con mắt cười đáp lại, mối quan hệ hữu nghị giữa hai bên từ giây phút này mới chính thức tiến lên một tầm cao mới, trở thành những người đồng bạn đáng tin cậy của nhau.