Phía bên kia, Triệu Phong tập trung tinh thần, toàn cơ thể căng cứng chờ đợi con xác sống đầu to công tới. Ngay tại thời điểm quan trọng này, Triệu Phong đột nhiên cảm thấy đầu óc đau nhức, rồi thế giới trở nên mơ hồ.
Lúc Triệu Phong mở mắt ra, hắn nhìn thấy bức tường nhà khá quen thuộc ở phía đối diện. Triệu Phong sửng sốt một lát, phát hiện mình vừa ngủ mơ. Triệu Phong cười khổ, giờ này hắn mới nhận ra nhiều điểm phi lý trong giấc mơ lúc nãy của mình, chẳng hạn khu rừng, chẳng hạn ngôi nhà trên đồi, và cả việc nhặt được sợi xích chẳng bao lâu thì đã có thể sử dụng thành thạo.
Lắc lắc cái đầu có chút choáng của mình, Triệu Phong thu lại tâm tình, cẩn thận dựa vào sát tường, đi ra ngoài ban công, quan sát tình huống xung quanh.
Thời điểm này, hoàng hôn đang tới, ánh cam lượn lờ khắp bầu trời. Triệu Phong nhìn bầu trời toát lên một vẻ đìu hiu, thở dài một tiếng, rồi đi xuống dưới nhà, nấu cơm tối.
Bốn mươi phút sau, sau khi ăn uống và dọn dẹp, Triệu Phong lên phòng vệ sinh ở tầng hai, lấy cái bịch ni lông từng đựng quả trứng pokemon xuống. Sau đó hắn chờ tới khi sắc trời chuyển đen thì đi ra ngoài, chặt cây làm thành một bó đuốc.
Từng hành động của Triệu Phong khá giống với giấc mơ lúc xế chiều. Nếu không phải những hành động tiếp theo của hắn khác hẳn với giấc mơ, có lẽ hắn sẽ cho rằng mình dự đoán được tương lai.
Khi làm xong cây đuốc, Triệu Phong không tìm cái nắp nồi, mà đi thẳng ra ngoài. Tay trái hắn cầm bó đuốc chưa đốt và bịch ni lông, tay phải hắn cầm con dao chặt thịt.
Theo con đường đá đi khoảng mười phút, dựa vào ánh trăng, Triệu Phong nhìn thấy cách hắn hơn một trăm mét có vài căn nhà ở hai bên con đường.
Triệu Phong thận trọng tiến lên, thân thể khá căng cứng vì bất an.
Vừa vượt qua cổng căn nhà đầu tiên, Triệu Phong chợt nghe từng tiếng nhấm nuốt “ca ca” truyền tới từ phía sau căn nhà.
“Có quái vật?” – Đầu Triệu Phong lập tức lóe lên suy nghĩ này.
Triệu Phong cố gắng bình ổn hô hấp lại, để tiếng hít thở của mình trở nên nhỏ nhất có thể. Đồng thời tay phải của Triệu Phong nắm chặt con dao chặt thịt, gập khuỷu tay lại, hơi đưa con dao về phía trước một chút. Sau đó, Triệu Phong theo vách tường nhà, rón rén đi về phía sau căn nhà.
Ở thế giới Diablo, từ lúc xuyên tới, Triệu Phong mang tâm lý chơi trò chơi, không có bao nhiêu lo sợ hay nghĩ ngợi. Cho đến lúc Triệu Phong biết thế giới Diablo là thế giới chân thật, khi đã trải qua một quãng thời gian dài đối mặt với quái vật, thời gian sau đó, tâm lý của hắn không mấy thay đổi.
Thế nhưng bây giờ là thế giới hiện thực, dù tâm lý của Triệu Phong được rèn luyện cứng cỏi hơn qua những lần đi thử luyện trong thế giới Diablo, Triệu Phong vẫn có chút lo lắng và sợ hãi.
Vị trí bất đồng, địa điểm bất đồng, vũ khí cầm trên tay không giống nhau. Đặc biệt là ở thế giới hiện thực này Triệu Phong không có mang theo những loại thuốc thần kỳ như trong thế giới Diablo. Ở đây, hắn chỉ có thể cân nhắc sử dụng thể lực yếu đuối của bản thân, phải tính toán để bản thân không chịu tổn thương, phải thận trọng với từng hành động của bản thân, vân vân... Bởi nhiều yếu tố khác hẳn, vì vậy Triệu Phong rất lo âu.
Từ từ đi đến cuối vách tường, Triệu Phong thò một phần đầu ra, dùng con mắt phải nhìn về bên trái. Trên nền tối âm u, dưới ánh sáng vàng nhạt của ánh trăng, Triệu Phong nhìn thấy ở cách hắn không xa, ngay trên mặt đất là một người đang ăn ngấu nghiến. Cái hàm răng có phần sắc nhọn của người này đang cạ lên một chiếc xương nhuốm máu mà y cầm trên tay.
Nhìn bộ quần áo rách rưới, cơ thể thấm đẫm máu khô, cho dù không thấy được hình ảnh của con xác sống đầu to như giấc mơ ban chiều, Triệu Phong không hề do dự khẳng định cái cơ thể hình người đang mãi lo ăn trước mắt hắn bây giờ không phải là nhân loại.
Nó có thể là xác sống, cũng có thể là quái vật hình người! Về phần nó là loại nào, khi Triệu Phong không hề có chút kiến thức nào về chúng, hắn không dám cho ra đáp án chính xác. Tuy nhiên, Triệu Phong biết lòng tò mò dẫn hắn đến nơi đây, lúc này hắn đã không còn đường lui, ngoài việc phải tiêu diệt nó. Tất nhiên Triệu Phong có thể rón rén rời đi, hoặc nhanh chân bỏ chạy. Nhưng vì không biết nó thuộc loại quái vật nào, Triệu Phong không dám đánh liều tính mạng để con quái vật này nắm quyền chủ động.
Đứng im tại chỗ khoảng mười giây, nhận ra con quái vật kia vẫn chưa phát hiện ra mình, trong lòng Triệu Phong yên tâm hơn một ít. Ngay sau đó, Triệu Phong hít thật sâu để bình tĩnh hơn, rồi bỗng nhiên vọt về vị trí con quái vật hình người. Con quái vật hình người nghe được tiếng động, khi nó chuẩn bị xoay người thì đầu nó đã lìa khỏi cổ bởi một nhát chém của Triệu Phong.
Chém bay đầu con quái vật hình người, Triệu Phong không dám dừng lại, mà tiếp tục dùng lực chém nát tay chân của con quái vật nọ.
Một lúc lâu sau, Triệu Phong nhìn cái thân hình nát bươm trước mặt, thu tay lại, đứng tại chỗ thở hổn hển.
Cơ thể hiện tại của Triệu Phong không có nhiều mạnh mẽ, lực vung chém cũng chỉ bình thường. Song vì đánh bất ngờ, con quái vật đáng thương còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị Triệu Phong chém thành mảnh vụn.
Triệu Phong thở dốc khoảng ba, bốn phút mới cảm thấy dễ chịu hơn. Trong lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, Triệu Phong bình tâm chờ đợi, song lại không nghe được âm thanh gì. Vì sao hắn trông mong nghe được âm thanh gì? Bởi hệ thống từng nói rằng sẽ cho ra nhắc nhở khi hắn đối mặt với quái vật trong nhiệm vụ, nên Triệu Phong mới để ý như vậy.
Ở lần này, dù đã tiêu diệt con quái vật, lại không có nhắc nhở gì, lông mày Triệu Phong nhíu lại.
“Chẳng lẽ con quái vật này không phải một trong những loại quái vật trong nhiệm vụ?” – Triệu Phong tự hỏi, hắn cảm thấy có chín phần mười là như thế.
Nghĩ đến việc con quái vật này không phải là loại xác sống, Triệu Phong cho rằng việc bản thân cẩn thận trước đó là hoàn toàn chính xác.
“Cẩn thận không bao giờ sai. “ – Triệu Phong thở dài.
Đưa mắt nhìn về xác con quái vật, nhìn vào những đám máu chảy ra, hai tay Triệu Phong có chút run, nhưng trong lòng hắn lại bình tĩnh lạ kỳ. Việc trải qua nhiều lần chém giết máu tanh ở thế giới Diablo, dù đó là những kí ức không tỉ mỉ và hoàn chỉnh, khiến cho lúc chính thức rơi vào tình cảnh tương tự, Triệu Phong không có quá khó chịu. Triệu Phong có phần khó chịu là vì hắn nghĩ đến việc khi còn sống, con quái vật trước mắt hắn đã từng là nhân loại, và việc giết nó làm cho hắn chưa tiếp thu được. Nếu nó là loại quái vật được tạo thành từ năng lượng hắc ám như những con quái vật trong thế giới Diablo, hoặc đơn giản trước kia nó không phải là nhân loại, có lẽ giờ này Triệu Phong đã không cảm thấy có gì không ổn.
Bất quá, so với việc bị con quái giết chết, bấy giờ nằm dưới mặt đất lạnh tanh, trở thành món ăn trong mồm nó, việc giết chết nó cũng không phải sai trái gì. Ở vùng đất như tận thế này, vì sống sót, Triệu Phong hắn còn có lựa chọn nào sao? Nghĩ đến đây, Triệu Phong mạnh mẽ kiềm chế tâm tình phức tạp của mình, cầm chặt con dao chặt thịt hơn.
Triệu Phong nhanh chóng vòng về phía trước căn nhà. Nhìn kỹ căn nhà một chốc, Triệu Phong đốt đuốc lên, tay trái cầm đuốc rọi về phía trước, từ từ tiến vào bên trong.
Sau khi vào căn nhà, Triệu Phong phát hiện bên trong có chút lộn xộn, quần áo, vớ, dép rơi lung tung trên nền. Triệu Phong cay mày, cẩn thận tìm tòi một phen. Vài phút sau, ở ngay dưới bàn trà, Triệu Phong nhìn thấy một cái ba lô hành lý màu đen. Khi mở nó ra, Triệu Phong thấy vài bộ quần áo và vài sấp tiền mặt.
Có thu hoạch là tốt, Triệu Phong không hề ghét bỏ những thứ bình thường như quần áo. Hắn chọn ra vài cái phù hợp, bỏ chúng vào trong túi ni lông. Về phần tiền, ở nơi đây nó gần như vô dụng, vậy nên Triệu Phong cũng không định phí sức mang nó theo bên người.
Lại tìm kiếm, lục soát thêm một phen, ngay cả buồng vệ sinh cũng chưa từng bỏ qua, cuối cùng Triệu Phong tìm được một con dao cạo râu và nửa gói thuốc lá. Triệu Phong dùng ngón tay cái ấn vào chốt mở của cái dao cạo râu, phát hiện nó tự động vận hành, hắn biết pin nó vẫn còn điện. Thế là Triệu Phong nhét nó vào túi ni lông, rồi nhanh chóng rời đi.
Có chút thu hoạch từ căn nhà đầu tiên, Triệu Phong cảm thấy có chút thoải mái. Vì thế, hắn dự định tiếp tục việc lục soát nhà ở của mình.
Qua căn nhà thứ hai, không gặp quái vật, cũng chẳng có thu hoạch gì, Triệu Phong lại đi tới căn nhà tiếp theo.
Tới căn nhà thứ ba, Triệu Phong cẩn thận đẩy nhẹ cửa vào. Lần này việc mở cửa của Triệu Phong cũng cực kỳ thuận lợi.
Vừa mới đi vào bên trong, Triệu Phong cảm thấy có một cơn gió lạnh từ bên trong quét về phía mình. Nhận ra có chút không đúng, Triệu Phong nắm chặt con dao chặt thịt, chăm chú nhìn khắp ngõ ngách trong phòng. Chốc sau, Triệu Phong nhìn thấy cửa sổ thủy tinh phía bên trái ngôi nhà bị vỡ ra thành những mảnh nhỏ, những mảnh vụn này rơi lả tả ở trong nền căn nhà.
Chỉ nhìn đến đây, một cảm giác không ổn lặng yên xuất hiện trong lòng Triệu Phong. Triệu Phong thả nhẹ bước chân, tiến đến cái cửa sổ nọ, quan sát kĩ hơn.
Nhìn không có vết máu gì ở xung quanh, mặc dù Triệu Phong thở phào nhẹ nhõm, song không hiểu sao Triệu Phong lại cảm thấy là lạ chỗ nào.
“Mảnh thủy tinh rơi vào trong nhà, vậy thì... có vật gì đó ở ngoài bay vào???” – Nghĩ tới đây, lòng Triệu Phong bỗng dưng trở nên lạnh một mảnh.
Còn chưa chờ Triệu Phong lấy lại tinh thần, hay làm rõ mọi việc, một cơn gió từ phía sau thổi tới đầu Triệu Phong. Trước nguy cơ bất ngờ, cơ thể Triệu Phong phản xạ có điều kiện, toàn bộ cơ thể hắn nằm sát xuống sàn. Khi hắn vừa nằm xuống, hắn cảm nhận được có vật gì vừa mới lướt qua đầu mình.