Thu hoạch hôm nay của Triệu Phong không tệ lắm: 3 đồng cùng một chiếc dao găm bị phong ấn. Thu hoạch không tồi, hắn vẫn có chút tiếc nuối vì dao găm bị phong ấn kia không phải là vũ khí thích hợp mà hắn có thể sử dụng. Ở nơi quái vật hoành hành, một vũ khí tốt, phù hợp với bản thân là một chuyện vui hơn cả.
Tiếp theo, Triệu Phong bắt đầu nhớ lại những trận chiến hôm nay, xem xem mình còn có sai sót, thiếu sót gì phải khắc phục và có thể khắc phục hay không.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, sau khi kết thúc việc kiểm điểm bản thân và xây dựng kế hoạch cho ngày mai, Triệu Phong buông lỏng tâm thần, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
...
4 ngày sau.
Chinh chiến trong hoàn cảnh không biết thời gian, trong không gian tăm tối, tâm trạng Triệu Phong không mấy vui vẻ. Bộ quần áo hắn đang mặc cũng te tua, giống tấm vải rách che trên người hơn là quần áo, cũng giống tâm trạng hắn lúc này. Áo quần không ra áo quần, nhưng Triệu Phong không có ý định thay đồ, bởi hắn cảm thấy trong hoàn cảnh này, có mặc cũng không khác không mặc bao nhiêu, hắn lại là đàn ông thì có quái gì phải lo sợ người khác nhìn thấy?
Trong khoảng thời gian này, Triệu Phong gặp phải bốn tổ đội. Lần này hắn không thể mặt lạnh bỏ đi như trước, hắn chỉ lên tiếng chào hỏi và xin phép đi ngang qua bên họ. Bốn đội kia không khó nói chuyện, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cho nên Triệu Phong đi qua họ mà không xảy ra xung đột nào. Ban đầu hắn còn cực kỳ cảnh giác, nhưng trải qua những chuyện này, tâm lý của hắn trở nên thoải mái hơn, không quá gò bó mình, không cứ lo này lo kia như trước.
Hang động Tà Ác ở phía đông làng rất rộng lớn, Triệu Phong biết thế nên hắn ăn uống, sử dụng bình thuốc rất tiết kiệm. Hắn không biết phải mất bao nhiêu thời gian để tìm được con trùm Xác Chết Cháy, vì vậy hắn phải dự trữ đủ lương thực và bình thuốc cho cả quãng đường xử lý con trùm rồi ra ngoài. Còn nếu đã sử dụng hết một nửa mà chưa tìm được, hắn chỉ có thể ra khỏi hang động, trở về làng Cổ Xưa, tiến hành bổ sung rồi quay lại sau.
Qua những cuộc chiến liên tiếp, Triệu Phong mới biết trong hang động Tà Ác này, tỉ lệ gặp phải bầy quỷ có số lượng đông, và tỉ lệ gặp phải một bầy quỷ có Pháp Sư Ma Quỷ là cực kỳ thấp, sợ rằng không tới 0,01%. Có thể là do vận may của hắn không tốt lắm, nên ngày đầu tiên đụng độ Pháp Sư Ma Quỷ khá nhiều.
Bởi vì số lượng bầy quái ở trong hang động khá dày đặt, cứ đi khoảng 5-10 phút là gặp phải một bầy, quái lại đa phần là Xác Sống và Gấu Quỷ, những loại quái có tốc độ thấp hơn con người khá nhiều, cho nên Triệu Phong giải quyết bọn chúng rất nhẹ nhàng. Phóng lao, phóng lao, phóng lao,... và tận hưởng việc kinh nghiệm lên vù vù, tăng như bay.
Thu hoạch của Triệu Phong cũng khá phong phú: vài trăm đồng, 6 cuộn giấy giải mã, một cây trượng bị phong ấn, một mảnh vỡ thạch anh tím. Triệu Phong không biết vì sao đánh quái lại rớt cuộn giấy giải mã, nhưng hắn rất vui lòng nhặt chúng lên, tiến hành giải phong ấn cho chiếc dao găm và cây trượng, còn dư thì bỏ vào túi. Nhìn hai màu cam bắt mắt, hắn khá vui vẻ, song vì 2 món đồ này hắn đều không dùng được, chỉ có thể bán cho NPC, nên hắn không để ý thuộc tính của chúng làm gì. Thuộc tính của chúng có tốt cỡ nào thì hắn cũng bán cho NPC. Bởi vì hắn tin tưởng đây là trò chơi, nên hắn tin NPC sẽ không hố tiền hắn.
Trừ 6 cuộn giấy giải mã, Triệu Phong chú ý đến mảnh vỡ thạch anh tím nhỏ bằng ngón tay áp út hơn cả.
“۞Mảnh vỡ thạch anh tím: Có thể khảm vào trang bị đã đục lỗ.
- Khảm vào vũ khí: +40 điểm cho hiệu quả tấn công.
- Khảm vào giáp: +3 điểm cho sức mạnh.
- Khảm vào mũ: +3 điểm cho sức mạnh.
- Khảm vào khiên: +8 điểm cho sức chống đỡ.”
Triệu Phong không hiểu về đục lỗ và khảm nạm là bao nhiêu, hắn định về hỏi chú thợ rèn Charsi sau. Dù không hiểu, nhưng hắn cho rằng một thứ có thể tăng thêm thuộc tính cho món đồ sẽ không tiện nghi, nó hẳn sẽ có giá khá đắt đỏ. Triệu Phong cảm thấy nếu giá tiền hợp lý, hắn có thể bán nó lấy tiền, còn nếu giá tiền không tốt lắm, hắn đành giữ lại dùng.
Không gian hang động Tà Ác vẫn đen như thường, không có một tí ti ánh sáng mặt trời nào có thể lọt vào. Lang thang ở đây khá lâu, hai mắt Triệu Phong dần thích ứng với bóng tối, cả cơ thể hắn cũng thích ứng dần với hoàn cảnh nơi đây. Hắn vẫn cảnh giác như thường, tuy nhiên cơ bắp trên cơ thể hắn không còn cứng ngắc như lần đầu vào đây. Lần đầu ấy, đối mặt với một nơi xa lạ, tâm lý Triệu Phong còn chưa vững vàng, lo lắng bất an. Giờ đây hắn đã bình tĩnh nhiều lắm.
Xoay lao chém một con rắn ở trên nóc động nhảy xuống tấn công thành hai nửa, Triệu Phong thu tay lại, bình thản bước tiếp. Triệu Phong không có sở thích ăn sống, hắn càng không muốn vì mùi thịt nướng mà dẫn tới quái vật hay nhân loại đến gần, do đó hắn không hề quan tâm tới những con vật nhỏ hắn giết. Nếu thực lực cho phép, khi chẳng còn sợ ai ở nơi đây, khi chẳng sợ bị quái vật vây công, hắn chắc chắn sẽ thoải mái ăn thịt nướng, bởi vì qua quãng thời gian gặm bánh mì và pho mát, hắn cảm thấy mình sắp không nhịn được phát ói với chúng rồi. Triệu Phong tự biết mình nhỏ yếu, nên hắn chỉ có thể lo bảo mạng, chỉ có thể khắt khe với bản thân để có thể còn sống quay về, chứ hắn không có lựa chọn, cũng không có tư cách sống thoải mái.
Đi thêm khoảng vài phút, hắn nghe tiếng bịch bịch khá nhỏ vọng lại. Triệu Phong nghe thêm một chút, ngửi một hơi thật sâu, rồi xác định trước mặt hắn có khả năng rất cao là một đám xác sống. Đám quỷ sẽ có mùi lưu huỳnh, đám Gấu Quỷ dậm chân rất mạnh, bước chân của chúng không phát ra những tiếng bịch bịch nhỏ bé kia, mà sẽ phát ra một tiếng trầm nặng và to.
Phát hiện là xác sống, Triệu Phong không nông nỗi tiến tới phía trước. Hắn đứng yên, bày ra tư thế phóng lao, chờ đợi đám háu thịt người sống kia đi tới.
Một phút sau, dựa vào ánh sáng của bó đuốc, Triệu Phong mơ hồ thấy những thân ảnh khập khiễng quen thuộc đang chậm rãi tới gần. Chiến đấu với đám Xác Sống nhiều lần, qua nhiều lần rút kinh nghiệm, Triệu Phong biết hắn phải đối phó thế nào. Hắn vẫn đứng yên, chờ đợi con Xác Sống đầu tiên xuất hiện rõ ràng ngay biên giới của khu vực ánh sáng do bó đuốc tỏa ra.
Triệu Phong không phải đợi quá lâu, chỉ qua vài cái hô hấp, một con Xác Sống tiến gần tới khu vực giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối. Nhưng khi tới nơi còn cách vài bước là vào khu vực ánh sáng, con Xác Sống này bỗng nhiên dừng lại.
“Chuyện gì xảy ra?” – Một hành động bất thường khiến Triệu Phong không khỏi tự hỏi.
Không để Triệu Phong có thời gian suy nghĩ và phản ứng, con Xác Sống có hành động bất thường nọ bỗng nhiên phát lực, lấy tốc độ chạy của một người bình thường, xông thẳng về phía Triệu Phong. Với khoảng cách hơn một mét rưỡi, gần hai mét, dưới một tốc độ của chạy của người bình thường, trong chớp mắt, con Xác Sống nọ đã xuất hiện ngay trước mắt Triệu Phong. Hành động của nó dường như đã được tính toán từ trước, vừa tới trước mặt Triệu Phong khoảng 40 centimet, nó giơ tay lên, đập thẳng vào mặt Triệu Phong. Triệu Phong hầu như chưa kịp phản ứng, hắn chỉ dựa theo bản năng, nâng khiên lên, nghiêng khiên đón đỡ đòn này.
Ầm. Rắc.
Một tiếng vang to cùng một âm thanh nhỏ xuất hiện. Triệu Phong bị nện lùi ra xa hơn một mét, ngã nhào xuống đất. Xong đó không phải là chuyện bết bát nhất, hắn đã cảm thấy tay trái mình gãy xương, cả tay trái vô lực, rũ xuống. Kèm theo đó là một cảm giác đau nhức kinh hoàng đang lấy tốc độ sóng bão đánh vào bờ biển không ngừng nện vào đầu hắn.
Lúc Triệu Phong còn choáng váng bởi đòn đánh, con Xác Sống kia đã nhanh chóng tiến lại gần. Không giống như những con Xác Sống thông thường khác, sau khi vừa đánh ngã món đồ ăn, nó không há to miệng cắn xé, nó lần lượt vung hai tay lên, đập vù vù về phía Triệu Phong.
Khi Triệu Phong thoáng tỉnh táo lại, hắn chỉ thấy một cánh tay cách khuôn mặt mình khá gần. Theo bản năng, qua nhiều lần tập luyện trong quân dự bị, Triệu Phong cắn chặt hai hàm răng, nén nỗi đau, buông cây lao ra, lăn mình về phía bên phải tránh đòn, sau đó vội vàng dùng tay phải chống đỡ thân thể đứng lên, rồi điên cuồng lùi về phía sau.
Bành, bành, bành, bành...
Một loạt âm thanh táo bạo xuất hiện ngay vị trí Triệu Phong ngã xuống.
Nghe những âm thanh dồn dập này, trong lòng Triệu Phong lạnh một mảnh. Nếu vừa rồi hắn không tỉnh lại kịp thời, không làm ra phản ứng kịp thời, giờ này hắn hẳn đã thành một bãi thịt nát.
Triệu Phong liên tục lui lại, vừa lui về sau, vừa dõi mắt nhìn về phía trước, tập trung tất cả sự chú ý vào đó. Những đám quái vật đằng sau đều mới bị hắn tiêu diệt không bao lâu, thời gian chúng được triệu hồi lần nữa còn chưa tới, Triệu Phong hoàn toàn không lo lắng bị đánh úp. Vì thế, hắn chỉ cần đối mặt với đối thủ phía trước là được.
Chân lui nhanh, mắt, tai tập trung, tay phải Triệu Phong bỗng xuất hiện một bình máu, hắn không do dự đưa lên miệng, uống vào. Sau đó lại lấy ra một bình nữa, uống vào. Kẻ địch mạnh mẽ phía trước có thể bất kỳ lúc nào xông tới trước mặt hắn lần nữa, Triệu Phong cảm thấy hắn không có thời gian chờ đợi bình thuốc chậm rãi hồi phục sinh mệnh, dù là lãng phí, nhưng hai bình cũng đủ gia tốc hồi phục sinh mệnh gấp đôi.
Ba giây sau, nội tạng run run, xương sống nhói nhói và cánh tay trái bị gãy gần như hồi phục như ban đầu. Lúc này Triệu Phong mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Lùi được khoảng trăm mét, không thấy con Xác Sống nọ chạy đuổi theo sau, mà chỉ có những tiếng bịch bịch chậm rãi truyền vào tai, Triệu Phong dẫu không dám lơ là, nhưng trong lòng cũng không khỏi thở nhẹ một cái. Đến khi này mà hắn còn không biết hắn bị con trùm Xác Chết Cháy hành hung đến nỗi suýt mất mạng, chắc hắn là kẻ ngớ ngẩn rồi.
“Mả mẹ nó!” – Cảnh giác nhìn về phía trước, Triệu Phong chửi thầm một tiếng. Đi mòn gót chân tìm con trùm, trải qua nhiều cuộc chiến đấu không mấy khó khăn, lúc cảm thấy mình chỉ cần cẩn thận một chút là có thể không cố kỵ đi ngang qua nơi đây, Triệu Phong bị con trùm Xác Chết Cháy vả cho tỉnh lại.