Pokemon Master

Chương 89: 89: Hạn Chế






Cùng lúc đó, Phương phụ cũng nhìn thấy Phương Duyên và Eevee, hỏi:
"Thế nào rồi, ngày hôm qua đi huấn luyện có thu hoạch được gì không, có mệt lắm không?"
"Chúng con ổn ạ..."
Phương Duyên đáp một tiếng, sau đó đi đến ngồi trước khay trà, ngồi đối diện nhìn Magnemite...!
Loài Pokémon Magnemite này chỉ có một con mắt, ở ngay giữa thân thể hình tròn.

"Mát..."
Lúc đối mặt Phương Duyên, Magnemite khẩn trương kêu lên một tiếng.

Xem ra nó rất sợ người lạ...!
"Không cần khẩn trương, ta hiền lắm, em nói đúng không, Eevee." Phương Duyên nở một nụ cười với Magnemite.

"I vy..."
Eevee xạm mặt lại.

Chẳng qua ở trước mặt Pokémon khác, nó không có ý định vạch trần Phương Duyên.

"Ta đã nói chuyện với lãnh đạo xong, con Magnemite này trên danh nghĩa vẫn thuộc nhà máy điện, bất quá bây giờ sẽ do nhà chúng ta nuôi." Phương phụ nói.

"Với lại, ta còn mang cái này từ nhà máy điện về!"
Phương phụ đi tới cửa, cầm lấy trang bị hình vuông màu đen đang đặt ở đấy, nói: "Đây là cục sạc chuyên dụng cho Magnemite, có thể kết nối với mạch điện gia đình, là đồ vật thiết yếu để nuôi Pokémon trong nhà."
Phương Duyên gật đầu.

Tiền điện so với thực phẩm dinh dưỡng của Eevee vẫn là tương đối rẻ.

Một kWh điện không tới 5 NDT, có thể cung cấp cho một tủ lạnh gia đình hoạt động 12h.


Nếu như Magnemite không tiến hành sạc điện liên tục, không tiến hành huấn luyện và đối chiến cường độ cao, không sử dụng chiêu thức, chỉ là dùng điện để duy trì hoạt động thân thể bình thường, thì căn bản dùng không bao nhiêu điện cả, chỉ là số lẻ so với mấy món đồ điện trong nhà.

Đương nhiên, cái này chỉ đơn thuần là tính toán từ góc độ duy trì sinh mệnh.

"Xin chỉ giáo nhiều hơn nha." Phương Duyên duỗi ra ngón tay, thân thiết chào hỏi.

"I vy!"
Eevee cũng chạy tới, nhảy đến trên người Phương Duyên, duỗi móng chân ra.

Trong nhà nhiều hơn một con Pokémon, đoán chừng sẽ náo nhiệt hơn...!
"Ha ha, mấy đứa cố gắng ở chung nhé, ta đi nấu cơm trước." Phương phụ cười nói.

"Dạ."
Phương Duyên và Eevee lại gật đầu một cái.

Tay bọn họ vẫn y nguyên dừng lại giữa không trung, bởi vì Magnemite đang chần chờ ở chỗ này, không có nhúc nhích.

"Mát nơ mai..."
Chỉ chốc lát sau, Magnemite phát ra thanh âm.

Toàn thân nó đỏ bừng, bị sự hữu hảo của Phương Duyên và Eevee hù sợ.

"Ầy...!Con Magnemite này..."
Phương Duyên không hiểu nổi.

Hắn nào biết được, đây là lần đầu tiên có người thân thiết như vậy chào hỏi Magnemite.


Trong nhà máy điện, nó bị đồng loại ghẻ lạnh, chỉ có thể một mình sống nơi hẻo lánh, cho dù một vài công nhân lão thành chiếu cố với nó có thừa.

Nhưng phong cách làm việc của người lớn không giống thanh thiếu niên, đều là đi thẳng về thẳng, hoàn toàn xem Magnemite là sủng vật cùng loại với chó mèo để đối đãi.

Điểm này làm lòng tự trọng của Magnemite tổn thương nặng nề.

Mình là một phế vật...!
"Mát nơ..."
Khẩn trương qua đi, Magnemite chậm rãi bình tĩnh trở lại, dùng hai khối nam châm ở hai bên người, chậm rãi chuyển động thân thể, sau đó dùng nam châm chậm rãi chạm vào ngón tay Phương Duyên, rốt cục cũng đáp lại Phương Duyên.

Tê thật...!
Phương Duyên cảm nhận được dòng điện yếu ớt mà Magnemite truyền đến, bỗng thấy nao nao, bị dòng điện này tiếp xúc thật ra không đau, chỉ là hơi tê một chút.

Xem ra con Magnemite này còn không cách nào khống chế tốt năng lực của mình.

Ngay sau đó, Magnemite cũng đem một khối nam châm khác đưa sang Eevee...!
Sau khi bị dòng điện tê tê chạm vào, Eevee bỗng nhiên giật mình.

Tê thật.

...!
Magnemite đến, cũng không có mang đến cho cái nhà này biến hóa quá lớn.

Bất quá đối với cá nhân Phương Duyên mà nói, hắn vẫn cảm thấy tương đối đáng tiếc.

Thật vất vả mới có thể tiếp xúc được con Pokémon thứ hai, nhưng con Pokémon này lại không thích hợp để thu phục.


Magnemite là loài Pokémon mạnh mẽ không sai, nhưng nếu không thể thao túng dòng điện, vậy thì là chuyện khác rồi.

"Cơ hội bồi dưỡng Pokémon thứ hai tới sớm, đáng tiếc thời cơ không đúng lắm."
Phương Duyên lắc đầu, tình huống địa cầu khác biệt với thế giới Pokemon, đại bộ phận Pokémon đều là di chuyển từ bí cảnh tới trong mấy chục năm nay.

Mặc dù cũng có nhân loại tới nuôi dưỡng, nhưng so với thế giới số lượng ở thế giới Pokémon, chắc chắn là thua nhiều.

Cho nên trên địa cầu, dưới tình huống tài nguyên Pokémon có hạn, vì để lĩnh vực Huấn Luyện Gia có thể tiếp tục phát triển, liên minh Pokémon có hạn chế số lượng Pokémon của mỗi Huấn Luyện Gia ở các quốc gia.

Phương Duyên cảm thấy, vì để có thể tiếp tục phát triển là một mặt, nhưng còn có một nhân tố trọng yếu khác.

Uy hiếp của Pokémon không hề thấp so với súng đạn, nếu như hiệp hội Huấn Luyện Gia của các quốc gia cho phép tư nhân chăn nuôi Pokémon quy mô lớn, vậy cơ bản sẽ chẳng khác gì với tàng trữ súng đạn.

Cho nên mới không có tư nhân chăn nuôi Pokémon, chỉ sau khi có thân phận Huấn Luyện Gia mới có thể chăn nuôi Pokémon, và bị pháp luật ước thúc.

Bất quá dù đã tiến hành ước thúc, nhưng vẫn có nhiều người dùng Pokémon phạm pháp, từ đó có thể thấy, Huấn Luyện Gia và Pokémon tuyệt đối là một thanh kiếm hai lưỡi.

Nếu như không thêm vào hạn chế, người người đều có thể tùy ý chăn nuôi Pokémon, như vậy xã hội sẽ đảo lộn ngay.

Dạng tân Huấn Luyện Gia giống Phương Duyên, kỳ thật số lượng Pokémon nắm giữ cũng bị hạn chế, trước mắt chỉ có thể thu phục một con Pokémon.

Muốn thu phục con Pokémon thứ hai, thứ ba, thì cần phải tiến hành xin ở hiệp hội Huấn Luyện Gia hoặc trường đại học hắn thi vào.

Sau khi kiểm tra hợp cách các mặt, thì mới có thể được cho phép.

Có kiểm tra ở mặt năng lực điều khiển, kiểm tra mặt kinh tế, thậm chí cả chính trị.

Nhưng ngay cả như vậy, thì cực hạn của một Huấn Luyện Gia bình thường cũng chỉ là 6 con Pokemon.

Muốn thu phục nhiều Pokémon hơn, thì cũng chỉ có thể trở thành Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp.


Chứ tình huống tùy ý thu phục mấy chục con Pokémon như trong anime, là không tồn tại ở Địa Cầu.

Chẳng qua bên trên có chính sách, thỉ bên dưới có đối sách, luật pháp liên quan tới Huấn Luyện Gia vẫn có lỗ thủng để chui, giống như bây giờ vậy, Phương phụ mang về một con Magnemite.

Con Magnemite này, bởi vì trên danh nghĩa là thuộc xí nghiệp Phương phụ, cho nên xem như là Pokémon xí nghiệp chăn nuôi, mà Phương phụ lại là nhân viên của xí nghiệp, bởi vậy cũng không tính là chăn nuôi tư nhân.

Đây chính là một lỗ thủng, cứ như vậy sẽ có thể sớm bồi dưỡng Pokémon rồi.

Chờ tới khi có tư cách nắm giữ nhiều Pokémon hơn, thì mới trực tiếp thu phục, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Đây cũng là lý do Phương Duyên cảm thấy đáng tiếc, hiện tại hắn đã có cơ hội sớm tiếp xúc con Pokémon thứ hai, nhưng mà hắn lại không có dư lực bồi dưỡng con Pokémon thứ hai thuộc hệ Điện.

Ngay cả một con Eevee mà trước mắt còn nuôi không nổi, nói chi tới con Pokémon thứ hai.

Loại lỗ thủng này, cũng chỉ là cho đại gia chui, hiện tại cho dù bày lỗ thủng ở trước mặt Phương Duyên, hắn cũng không chui vào lọt.

Không thể không nói, nghèo cũng là một cái tội nha.

Tới tối, Phương mẫu về.

Trong nhà bắt đầu ăn cơm tối, Phương Duyên và Eevee bởi vì buổi chiều đã ăn ở ngoài một chút, cho nên cơm tối chỉ ăn thêm một tí.

Nhưng...!Cơm có thể không ăn, sữa bò không thể không uống.

Eevee lại làm một ly lớn nước trái cây Berry và sữa bò dinh dưỡng Miltank vào bụng, mà Phương Duyên thì là một chén sữa bò...nguyên chất.

"I vy..."
Eevee ngồi uống sữa bò Miltank, lại nhìn thoáng qua Magnemite với hai cái nam châm, lắc lắc đầu.

Uống sữa mới là hưởng thụ nhân sinh nha, chứ nằm ở cạnh ổ điện ăn điện thì cũng quá kỳ quái đi..