Sau khi trận đấu giữa Katton và Kei kết thúc, đồng nghĩa với việc Đại hội liên minh thường niên tại Hoenn năm nay cũng khép lại.
Để cho Kei nằm ngủ một lúc, Kaitou cùng với Shiratori rời khỏi phòng, tiện thể báo tin cho những người quen thuộc với em trai mình.
Lina và Etun thở phào ra một hơi, trước giờ chưa từng gặp qua chuyện ở trong thi đấu ngất xỉu, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy biểu cảm lạ này của Kei.
Đến tầm chiều tối, tầm khoảng bảy tám giờ gì đấy, có vẻ như cơn đói đánh thức Kei dậy, cậu và Sceptile cùng lúc mở mắt ra.
“Urgg… đây là?” Đầu còn có một chút đau, tiếp đến Kei mới giật mình lo lắng về trận đấu
Chỉ nhớ là ở trận đấu chung kết vừa rồi, ánh mặt trời thông qua hình bóng của Sceptile ánh lên đôi mắt cậu.
Tiếp đến, Kei không còn nhớ gì nữa
“Ngươi có nhớ chuyện gì diễn ra không?” Kei quay sang hỏi đồng bạn của mình
Sceptile lúc này cũng đang ngơ ngác, không biết được kết quả trận chung kết ra sao, nó cũng chẳng nhớ được bản thân đã làm gì trước đó.
Trong khi hai đứa nhỏ đang ngơ ngác nhìn nhau, tiếng gõ cửa từ ngoài phòng vang lên, tiếp đến là âm thanh của Shiratori
“Kei? Sceptile? Chị có nghe tiếng mấy đứa, dậy chưa?”
“Vâng, tụi em dậy rồi!” Kei lập tức trả lời, tiếp đến ngồi dậy tính đứng lên, nhưng đầu óc có hơi choáng váng, sau đấy được Sceptile đỡ lấy ngồi xuống.
Shiratori mở cửa tiến vào bên trong, trên tay còn bưng theo một tô cháo nóng hổi vào phòng, đến phía trước hai người ngồi xuống
“Cảm thấy thế nào? Còn mệt sao?” Nhìn biểu cảm có hơi mệt mỏi của Kei, Shiratori liền hỏi thăm.
“Có một chút chóng mặt” Kei gật đầu trả lời
Ngược lại Sceptile liền đứng dậy hỗ trợ Shiratori, con thằn lằn cỏ có vẻ như hồi phục nhanh hơn Kei
Nó vươn hai cánh tay lên vỗ vỗ như thể muốn nói rằng đã khỏe hẳn rồi, bất quá có một lực lượng vô hình đè nó nằm xuống
Sceptile có chút cảnh giác đưa mắt về phía xa, lúc này một con cáo nhỏ màu đen đang chậm rãi bước tới
Zorua vừa đi vừa nói “Tiếp tục nghỉ ngơi đi, trong lúc các ngươi, Blissey đã tiến hành khôi phục cho cả hai rồi”
Tiếp đến Zorua liền nhảy lên đầu giường, ánh mắt trừng trừng nhìn Sceptile, đối với tiểu đệ của mình toát lên khí tức đáng sợ
Thấy vậy Sceptile tất nhiên là không dám lại cậy mạnh, nó vẫn còn nhớ sự đáng sợ của Zorua này.
“Anh em đâu?” Kei có chút tò mò hỏi, tiếp đến hỏi thêm một số thứ liên quan về trận đấu, và cả Lina và Etun nữa
“Kaitou sao? Hiện tại anh ấy đang liên lạc với Brandon, nếu không có gì trục trặc, vậy thì chiều mai bọn chị sẽ trở về Kalos địa khu, tiến hành khiêu chiến cửa ải cuối cùng của Battle Frontier!” Shiratori giải thích
Theo dõi trận chung kết đến phút cuối, Shiratori liền bắt đầu kể về những gì diễn ra bên trong sân đấu lúc đấy.
Kể cả việc bất chợt Kei trở nên tập trung đến đáng sợ, và Sceptile bộc phát ra lực lượng không thể khinh nhờn
Lina và Etun hồi nãy cũng có tới thăm Kei, xác định rằng cậu bạn của mình chỉ đang ngủ say, hai người mới yên tâm trở về Trung tâm pokemon nghỉ ngơi
“Ra vậy… nhưng mà em thật sự không nhớ gì về trận đấu hồi nãy” Kei nghe được những gì diễn ra, cực kỳ kinh ngạc nghĩ lại, nhưng lại không thể nhớ được điều gì
Sceptile biểu thị tương tự, hai người chỉ có thể chậm rãi nghỉ ngơi ăn miếng cháo, có vẻ như giấc ngủ vừa rồi rất có tác dụng, cho nên không tốn bao lâu Kei và Sceptile đã thực sự khôi phục.
Cả hai liền rời khỏi phòng đi về phía bên ngoài, Kei thu hồi Sceptile trở lại trong pokeball, trước tiên đi hội tụ với nhóm Lina và Etun.
Tiện thể ở bên trong căn tin trung tâm ăn một bữa no nê chúc mừng chiến thắng, còn ở bên trong phòng Shiratori liền đối với điện thoại báo tin
“Kei tỉnh rồi”
“Ừm!” Kaitou mỉm cười đáp, tiếp đến quay sang nhìn những người ở bên cạnh, Lina, Etun, Heiji, Suji, Hanna, và cả ba mẹ của cậu.
Daze và Hinoe cũng tranh thủ thời gian tiến đến Hoenn địa khu, lợi dụng siêu năng lực để theo dõi tình huống bên ngoài
Ngay khi cánh cửa được mở ra, hàng loạt chiếc pháo giấy sinh nhật liền đồng loạt bắn lên
Tất cả mọi người cùng nói
“Chúc mừng quán quân, Kei!”
Ngơ ngác nhìn xem sự có mặt của mọi người, Kei đứng hình mất một lúc, sau đấy có một chút xấu hổ gãi đầu
“..C, cảm ơn”
Tiếp đến nở một nụ cười tươi, Etun và Lina vội vàng chạy lại gần ôm lấy Kei, tiếp đến ba mẹ của cậu cũng lại gần xoa đầu đứa con út của mình.
Các pokemon được gọi ra, là những chiến binh giành được chiến thắng chung cuộc, các pokemon của Kei được khao một chầu no say
“Làm tốt lắm, Kei!” Hinoe mẹ cậu thích thú xoa đầu đứa con trai mình, Kaitou đã lớn rồi, hiện tại chỉ có Kei là còn chịu đựng được trò đùa nghịch của bà.
Không ngừng khen ngợi, ba cậu cũng cười rất thoải mái, một lúc sau Shiratori được Lous dịch chuyển tới Trung tâm pokemon để cùng tham dự.
Khi mà buổi tiệc được tổ chức đến gần phút cuối, Kei lúc này mới tò mò hỏi thăm về chuyện diễn ra ở trận cuối chung kết
“À? Phút cuối chung kết sao? Là một loại năng lực đặc biệt tương tự như siêu năng lực a” Kaitou giải thích
Nghe vậy mọi người không khỏi giật mình, bất quá Heiji ba người không quá bối rối, có người anh trai sở hữu đủ loại sức mạnh kỳ dị như Kaitou, biểu hiện của Kei vẫn chưa tính nổi trội
Bất quá gene của nhà Kaitou thật sự lợi hại, hai anh em đều thức tỉnh năng lực đặc thù, phải biết chỉ có những gia tộc lâu đời mới có thể di truyền những thứ này.
Trong khi mọi người đang não bổ về gia đình của Kaitou, Daze và Hinoe hai người liền cực kỳ kinh ngạc, cả hai đều không sở hữu sức mạnh gì đặc thù, từ đâu ra hai đứa con trai đều xuất sắc đến yêu nghiệt như vậy?
“Năng lực? Nhưng mà tại sao em không nhớ gì hết về trận đấu lúc nãy vậy” Kei biểu thị nghi hoặc, Sceptile và các pokemon của Kei cũng ngóng tai lên nghe
“Tất nhiên rồi, thông thường mới thức tỉnh năng lực đều rất khó kiểm soát, tuy nhiên lần thứ hai sử dụng sẽ nhẹ nhàng hơn, còn về năng lực của em thì…” Kaitou trả lời, lúc trận chung kết diễn ra, Kaitou cũng có dùng Kính chiếu yêu tới theo dõi.
Thông qua tấm gương phản chiếu sự thật, Kaitou có một số thông tin nhất định về dạng năng lực này của Kei
“Nó là một loại năng lực dựa theo thời tiết đi, hoặc là nên nói Mặt trời chi lực, khi mặt trời lên cao nhất cũng là lúc sự tác động của em lên pokemon cũng mạnh nhất”
“Mặt trời chi lực?” Kei lặp lại cụm từ này, sau đấy tự cảm nhận lại
Lúc đó, khi ánh mắt của cậu bị hấp dẫn, Kei giống như nhớ tới gì đấy, có chút thẩn thờ
Cuối cùng, vẫn là Kaitou vỗ vai Kei để thằng nhóc tỉnh lại, tiếp đến nói “Trở về nghỉ ngơi thôi, sáng mai em vẫn còn một trận đấu đấy!”
Kaitou cười cười, Kei nghe vậy lập tức gật đầu đáp
“Vâng!”