Pokemon Kaitou Izumi

Chương 466: Ác mộng (2)




Việc lặp đi lặp một chuyện mà bạn có thể cảm nhận được, lại không thể nói chắc chắn được khiến cho Kaitou cảm thấy thật sự mệt mỏi.

Nói theo một cách nào đấy, thà cho cậu phải đối mặt với các cơn ác mộng tử vong còn hơn là sống theo kiểu vô vị nhàm chán một mình.

Thật giống như trước đây xung quanh Kaitou có rất nhiều bạn bè thân cận, bỗng đột nhiên quay trở lại thời gian cô độc không có ai.

Dù rằng điều này đối với một người không nhớ gì thật sự phi lý, nhưng thói quen khi Kaitou làm một chuyện luôn luôn nghĩ tới đồng bọn của mình, và cảm giác cô độc thiếu vắng này làm cậu bắt đầu tỉnh táo hơn trong suy nghĩ của mình.

“Đây hẳn là… một sự xáo trộn ký ức?”

Rõ ràng là có ký ức thân thể, nhưng Kaitou có thể chắc chắn hiện tại trong đầu mình không thể nhớ đến bất cứ ai.

Cả thế giới bỗng giống như chỉ còn vỏn vẹn khu phố nơi Kaitou ở, nếu là Kaitou của trước kia, có lẽ cậu sẽ dễ dàng chấp nhận mọi chuyện.

Dù sao thì cuộc sống của cậu vốn đã nhàm chán rồi.

Nhưng mà…

Kaitou mỉm cười, xoay người rời khỏi giường của mình, tuy cậu không biết vì sao bản thân trở nên mơ hồ như vậy, nếu như chính mình đã không hiểu vì sao thói quen lại khác biệt với hoàn cảnh hiện tại, Kaitou chỉ việc thuận theo thói quen của mình.

Ngồi lên ghế đối diện đài máy tính, mặc kệ những tin nhắn được gửi từ các đồng nghiệp quen thuộc.

Bắt đầu tìm hiểu mọi thứ có liên quan tình hình của mình ở trên mạng.

‘Bỗng một ngày bạn nhận ra thế giới xung quanh thật xa lạ?’

‘Đột nhiên bản thân xuất hiện nhiều thói quen không bình thường?’

‘Cảm giác giống như ký ức của mình không chính xác?’

Hình ảnh từ chiếc màn hình cũ ký liên tục thay đổi, Kaitou cũng thuận theo ký ức được hiện thực qua Darkrai đặc tính Bad Dreams mà cố gắng lý giải chính mình.

Cậu không biết rằng, nếu như một ngày nào đó, trong một lần lặp lại nào đó, Kaitou từ bỏ sự khác lạ và chấp nhận cuộc sống thường nhật này, cậu đã rơi vào một cái chết được thực hiện bởi việc lặp lại vô số lần trong ác mộng không hồi kết.

Bỗng nhiên hình ảnh một con thú nhỏ màu vàng, trên má hai đốm đỏ hấp dẫn sự chú ý của Kaitou.

Là một nhãn phim hoạt hình? Một tựa game?

Trong nó tương đối mơ hồ, Kaitou vốn không tính bấm vào, nhưng cậu lại không hiểu sao có chút hứng thú với hình ảnh kỳ lạ này, cảm giác rất quen thuộc.

Đây là một tựa game, có rất nhiều thông tin, Kaitou có thể theo dõi rất nhiều hình ảnh của các con thú được vẽ ra.

Tuy nhiên hình dạng của tụi nó đều khá mơ hồ, vì sao cậu lại không cảm thấy kỳ lạ với sự mơ hồ này?

Bọn nó được gọi là gì nhỉ?

“Pokemon?”

Giống như trước đây bản thân đã từng chơi qua tựa game này rồi, hơn nữa còn rất gắn bó đối với nó.

Liên tục kéo xuống xem thông tin một vài pokemon, Kaitou chợt khựng lại tại một số hình ảnh đặc biệt, chỉ riêng những hình ảnh đó, Kaitou không cảm thấy quá mơ hồ.

“Froakie? Frogadier? Và Greninja?”

“Talonflame, Eevee, Glaceon, Gardevoir, Gallade, Bagon, Salamence, ….”

Mỗi một cái tên của mỗi con pokemon, Kaitou đều đờ người ra đọc lại, không hiểu sao cảm giác thật nhớ nhung.

Liên tục tìm hiểu thông tin về những con pokemon trước mặt, bầu trời thoáng chốc đã tối sầm lại.

Cảm giác mệt mỏi, khó thở đánh ập vào một cách bất ngờ, hai mắt không còn sức để mở ra, cả người nằm sấp xuống máy tính.

‘Huh….’

‘Cảm giác này….’

‘Thật quen thuộc…’

‘Cái chết của ta… đang đến gần?’

Giống với cái cách mà Kaitou xuyên qua thế giới pokemon, sự lặp lại bỗng nhiên kết thúc với hình thức tử vong khởi đầu.

Dù rằng cả người rơi vào trong vũng bùn không lối thoát, nhưng nhìn thấy các pokemon quen thuộc, Kaitou vẫn là nở một nụ cười chân thành.

Cơn ác mộng bỗng chốc trở thành giấc mộng đẹp khi Kaitou tìm thấy được sự thân quen, ít nhất là cậu đã không đánh mất bản thân vào thế giới giả tưởng này.

Trước tầm mắt của Kaitou, một bảng chữ nhỏ xuất hiện

[Ác mộng cô độc – Biển ký ức: Hoàn thành!]

[Người chơi nhận được: Minh chứng tỉnh táo]

[Minh chứng tỉnh táo: Không bị tác động về mặt ký ức và linh hồn]

[Đẳng cấp của người chơi +1]

Một lần nữa mở mắt ra, Kaitou bỗng chốc trở lại thế giới pokemon, có điều đây là không gian thần bí nơi mà Hoopa cai trị loài người.

Cả người bị trói buột, sau đấy bị ném lên đài hành hình.

Nơi mà con người là thứ giải trí của các pokemon.

Ký ức của Kaitou lúc này đã khôi phục trở lại, dù rằng đây một tình huống cực kỳ nguy hiểm, và Kaitou đứng trước nguy cơ phải tử vong một cách thảm thiết.

Có điều, nhớ lại tất cả mọi thứ, cảm giác này…

“Thật tốt!”

Dù rằng bây giờ Kaitou không có ai bên cạnh bảo vệ, không có đồng bọn để san sẻ, nhưng ít nhất, bọn họ vẫn tồn tại.

Dù rằng cơn ác mộng này vẫn cứ bám lấy Kaitou, có thể Kaitou phải chịu đựng việc các pokemon của mình phản bội, ghét bỏ.

Nhưng ít nhất là… bọn nó còn tồn tại!

Cuộc sống với tư cách là Kaitou Izumi, là con trai của Kaitou Daze và Hinoe Saki, cùng với các đồng bọn của mình đi lữ hành, mọi thứ không phải một giấc mộng thoáng qua.

Cho nên là, cậu sẽ đối mặt với những cơn ác mộng viễn vong này!

Ánh mắt của Kaitou tập trung về phía Hoopa ảo ảnh, cậu đã từng đối mặt cái chết nhiều lần, nếu chân thật Hoopa mà Kaitou còn vượt qua, không lý gì những thứ giả tạo này có thể làm cậu khuất phục.

Bước thẳng về phía trước, khóe miệng của Kaitou giương lên, nỗi đau mà cơn ác mộng này gửi tới, cậu sẽ không chạy trốn nữa!

Hiện thực, ngày thứ sáu, đáng lý ra phải tồn tại tới ngày thứ chín, Darkrai mới thả Kaitou rời khỏi ác mộng thế giới mà nó tạo ra.

Bất quá, đột nhiên Kaitou vùng lên đứng dậy, đối phương vẫn chưa tỉnh lại, có điều hắc ám năng lượng của Darkrai bị Kaitou hấp thu.

Ánh mắt của Kaitou dần dần mở ra, một màu đỏ như máu sáng lên, Kaitou đang nhìn vào ảo ảnh phía trước mình, nhưng Darkrai lại cảm giác như Kaitou đang nhìn nó.

Thật sự đáng sợ…

“Ác mộng, không tác dụng sao?”

Darkrai nghi ngờ nhìn về phía Kaitou, chỉ thấy những sợi dây trói buột cậu dần vỡ nát, lúc Kaitou gần thức tỉnh, chính là khi ngoài trời nổi lên sấm sét ầm ầm.

Mây đen kéo tới như một sự bạo nộ không thể chống lại, thời tiết không phù hợp làm nhiều người dân cảm thấy kỳ lạ.

Kể cả Draminue cũng trợn mắt nhìn lên bầu trời

Lúc này, Lous và các pokemon của Kaitou đang nghiêm túc rèn luyện cũng không khỏi nhìn lên bầu trời.

“Đến rồi sao… mà, thoải mái phẫn nộ đi, cho bọn họ biết chạm vào chủ nhân của chúng ta sẽ là một kết quả thế nào”

Lous mỉm cười, tuy nó ngăn Greninja lại lúc đó, nhưng nếu là một con quái vật như Yveltal, vậy thì khỏi đi!