Các trận đấu tiếp tục diễn ra, Itachi cũng bắt đầu chiến đấu ở trận thứ hai, bằng một cách nào đó, Talonflame thua cuộc bởi Salamence không hề cảm thấy mủi lòng mà chiến đấu càng thêm hăng hái.
Lấy ưu thế tuyệt đối chiến thắng 2-0 với đối thủ đầu tiên, sự tự tin ngày cảng trở nên củng cố.
Tuy nhiên mọi sự cũng không xinh đẹp như tưởng tượng, dù sao thì cuộc sống này lắm điều khó lường.
Đối thủ cuối cùng của Itachi là một cái tiềm lực không tệ huấn luyện gia, dù rằng Itachi đã cẩn thận hết sức, cuối cùng thì Shedinja vẫn là thất bại trước đối thủ của mình.
Dù rằng đã xoay xở chiến thắng chung cuộc, nhưng kết quả 2-1 đồng dạng đánh dấu cho chuyến lữ trình của Itachi kết thúc tại đây.
Nhìn tới các pokemon của bản thân như vậy buồn bả, Itachi chỉ đơn giản đối với tụi nó tiến tới ôm thật sâu.
“Cảm ơn… cảm ơn mọi người, mọi thứ vẫn chưa kết thúc mà, phải không? Năm sau, năm sau nữa, chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ để đứng tại Đại hội sàn đấu này một ngày không xa”
Itachi thu hồi lại các pokemon, đối với đối thủ của mình cúi sâu nói
“Cảm ơn đã chỉ giáo!”
“Vâng… cảm ơn đã chỉ giáo” Bên phía đối thủ cũng chân thành gật đầu.
Tại trải qua mỗi trận chiến, từng cái huấn luyện gia lẫn pokemon đều đang không ngừng trưởng thành lên.
Mặc cho việc thua cuộc hay bị loại khỏi trận chiến, mọi thứ chưa hoàn toàn dừng lại, chỉ là bọn họ phải lựa chọn thêm một con đường khác thôi.
Quay người rời đi, để lại sàn đấu cho những tuyển thủ khác, Itachi cũng không trực tiếp rời khỏi đại hội mà là nán lại xem hết thi đấu.
Dù sao thì tới trận đấu xếp hạng mới là điểm đặc sắc của Đại hội liên minh thường niên cơ mà, cũng không thể bỏ lỡ, đúng chứ?
“Ồ, còn hai trận nữa là đến lượt của ngươi rồi, Kaitou, có muốn nghỉ ngơi chút không? Dù sao thì quan sát thêm cũng không lợi ích gì” Shiratori cảm thấy mệt mỏi đứng dậy duỗi người căng cơ.
“Ta cũng cảm thấy thật đói” Alidon bên cạnh xoa xoa bụng mình.
Nãy giờ xem thi đấu nhập tâm quá mà quên luôn ăn uống, lúc nãy có mấy người bán cơm hộp mà không để ý, thật là ngốc mà…
Ba mẹ của Kaitou hiện đang theo dõi trận đấu của Wiklarm và Mianthe, bọn họ phân tán ra theo dõi thi đấu.
Sau khi xác định được rằng Kaitou sẽ chắc chắn lọt vào vòng đấu xếp hạng, mà trong sân thi đấu D-1 không có tuyển thủ nào nổi tiếng cả, thế là mọi người liền phân ra đi xem các huấn luyện gia mình yêu thích.
Kaitou cũng không cảm thấy gì, dù sao nếu cậu tiếp tục thi đấu và nhắm tới chung kết quán quân, kiểu gì ba mẹ và Kei cũng sẽ nhìn thấy bản thân thôi.
“Ừm, đi ăn một chút đi” Kaitou không phản đối gật đầu.
Lous liền đẩy xe đưa Kaitou rời đi cùng nhóm hai người Shiratori và Alidon, bọn họ đã sớm tham quan hết cái hội trường này rồi.
Ba người nghỉ ngơi tại một quán ăn nhỏ, gọi bồn phần cơm để ăn, Lous cũng thuận tiện dùng một phần.
Vừa ăn vừa tán gẫu, Alidon đối với các tuyển thủ Đại hội lần này đưa ra nhận xét của mình, sau đấy khen ngợi một vài cái rất có đặc sắc huấn luyện gia.
“Thật sự là quá ngầu luôn, nếu ta mà là cậu ta, ta sẽ dùng kỹ năng này…” Alidon hưng phấn kể lại.
Tất nhiên là Alidon biết rõ thực lực của mình chưa đủ, tại sau khi theo dõi các trận đấu đại hội, khi trở về khách sạn thì đối phương vẫn luyện tập chăm chỉ.
Thậm chí khi xem thi đấu còn mang theo các pokemon để bọn chúng quan sát trực tiếp đấu trường, cảm giác thật sự khó tả.
Đang ăn uống ngon miệng, đột nhiên có một chị gái đi tới, mang theo cặp kính đen, tay cầm theo micro bước tới
“Xin chào, anh bạn trẻ, có thể dành chút thời gian được chứ?” Chị ta thân thiện bước tới chào hỏi
Shiratori và Alidon ngạc nhiên nhìn về phía người mới tới, đằng sau đội ngũ ekip trong thật chuyên nghiệp
Đây là…? Phóng viên tại đại hội sao?
“Ngươi là… Malva!?” Kaitou nghi hoặc nhìn lại, sau đấy giật mình nói ra danh tính người mới tới.
Bị nhắc tới tên thật của bản thân, dù rằng muốn trêu chọc một tí, Malva cuối cùng vẫn là thở dài kéo cặp mắt kính lên trên.
“Bị phát hiện rồi sao? Ngươi có một ánh mắt rất nhạy bén nhỉ?” Malva cười cười trả lời.
Hoàn toàn không có dự tính phủ định, điều này thêm một phần xác định rõ danh tính của người mới tới.
Shiratori và Alidon ở bên cạnh ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, sau đấy khó tin lần nữa lập lại tên của đối phương.
“Ma.. Malva? Hỏa hệ thiên vương, Malva….” Hai người đang tính hô to, tất nhiên là Malva vội vàng bịt miệng bọn họ lại.
Phải biết trong một thế giới lấy pokemon làm chủ đạo, Tứ thiên vương của mỗi địa khu không khác gì là những ngôi sao nổi tiếng, bị phát hiện thật sự không tốt lắm.
“Suỵt… giữ bí mật hộ ta một chút nhé!” Malva nhỏ giọng nói, khuôn mặt thân thiện và sự trưởng thành khiến hai người Shiratori cảm thấy ngại ngùng.
Đặc biệt là bộ ngực nảy nở bên dưới, thật sự rất khiến Shiratori hâm mộ, người trưởng thành… thật tốt!
“Thế, Kaitou Izumi anh bạn trẻ, cho xin chút ý kiến trước khi vòng đấu xếp hạng diễn ra được chứ?” Malva đổi chủ đề đối với Kaitou hỏi.
“Ý kiến sao? công việc của phóng viên có vẻ mệt mỏi nhỉ?” Kaitou cắn nốt miếng cơm vào miệng sau đấy gật đầu trả lời.
Hiển nhiên không có lý gì để từ chối, bất quá được một cái Thiên vương hỏi chuyện, cảm giác vẫn rất thú vị.
“Vậy Kaitou anh bạn trẻ, ngươi cảm thấy ai là vị huấn luyện gia đáng sợ nhất trong mùa giải này?” Malva trước tiên bằng một câu hỏi đơn giản, thuận tiện kiếm một cái chỗ ngồi hỏi chuyện cho thuận tiện.
“Huấn luyện gia đáng sợ nhất? Hmm… có thể là Mianthe tuyển thủ đi? Cô gái đấy một khi tiến vào trạng thái nghiêm túc, thật sự đủ khiến người khác nổi da gà” Kaitou suy nghĩ không lâu trả lời.
“Vậy ngươi cảm thấy ra sao về người được coi là có tiềm lực quán quân nhất năm nay, Wiklarm tuyển thủ? Nhớ không nhầm thì hai người từng có khiêu khích qua nhau một lần đúng chứ?” Malva thay đổi đối tượng hỏi
“Wiklarm? À… có một lần, sức chiến đấu của đối phương rất mạnh, nhưng nó thiên về một hướng khác hoàn toàn so với Mianthe, đó là trí tuệ và lực lượng đối lập, ta nghĩ vậy..” Kaitou đưa ra ý kiến chân thật của mình.
“Ngươi có một cái nhìn rất tinh tế, cũng rất thú vị đấy, Kaitou, vậy khi được mọi người xưng là Shelgon yêu nghiệt huấn luyện gia, ngươi có tự tin khi đối đầu với hai người bọn họ chứ?” Malva cười cười đưa ra một danh xưng mà khán giả đặt cho Kaitou
“Ta được gọi như thế sao?” Kaitou hơi buồn cười với chuyện này, dù sao thì Shelgon cũng đã tiến hóa thành Salamence nên danh xưng đã không còn chính xác nữa.
Xem ra việc liên tục dùng Shelgon chiến đấu đã mang lại hiệu quả này, Kaitou đối với câu hỏi của Malva trả lời
“Việc được gọi là gì cũng không quan trọng, nhưng ta nghĩ bất cứ ai một khi đã tiến nhập vào Đại hội thì mục tiêu chỉ có duy nhất một cái thôi, Quán quân! Cho nên đừng nói là tự tin hay không, bởi vì điều đó là thứ bắt buộc phải có, hoặc là sẽ bị mài luyện ra trong thi đấu đại hội, nếu không thì bọn họ đều sẽ bị đào thải dần thôi” Kaitou không chút chần chờ trả lời.
Sau đấy thuận tiện đứng dậy thanh toán bữa ăn, cúi đầu đối với Malva chào tạm biệt, cậu cũng nên đi đối mặt với trận đấu cuối của vòng loại rồi.
“Ta còn có việc, xin thứ lỗi rồi” Ba người Kaitou nhanh chóng trở lại hội trường sân thi đấu
“Không có gì, chúc ngươi thi đấu may mắn, Kaitou huấn luyện gia” Malva mỉm cười chào tạm biệt.
Nói thực thì việc gặp mặt Kaitou cũng không nằm trong dự định ngày hôm nay, chỉ là Malva hơi hiếu kỳ với anh bạn trẻ này thôi.
Dù sao thì kể cả Diantha và Alain đều không ngừng ca ngợi đứa trẻ này, lại thêm một cái bí ẩn thân phận là Drasna Long hệ thiên vương cháu trai, Kaitou ở trong mắt mấy người Malva chỗ đứng hoàn toàn không thấp hơn Wiklarm là bao nhiêu đâu.
Thật bình tĩnh, thật trưởng thành, là cái đáng sợ mà đầy tiềm lực huấn luyện gia trong tương lai!