- Tiểu thư!
- Ừm! Người ở bên trong vẫn ổn cả chứ?
Gật đầu đáp lại hai cô hầu gái nhỏ vừa chạy đến, Erika lên tiếng hỏi lại.
- Dạ vâng! Vẫn ở bên trong ạ!
Một cô hầu gái nhanh nhảu đáp lời.
- Tốt lắm! Các em rời đi trước đi. Ta đi vào trong thăm hỏi một chút rồi sẽ trờ về.
- Vâng thưa tiểu thư!
Trầm ngâm trong giây lát, Erika xua xua tay ra dấu mọi người rời đi. Rất nhanh, bên ngoài hành lang cuối cùng chỉ còn một mình cô nàng ở lại. Ung dung gõ gõ cửa vài tiếng, tay khẽ đẩy Erika liền bước vào bên trong.
Đây là một căn phòng điều dưỡng trong bệnh viên ở thành phố Celadon. Người nằm ở bên trong theo hồ sơ đăng kí nhập viện cũng là người mà Erika rất quen thuộc. Black của thị trấn Pallet, từng giảng viên trường trung học Celadon!
Nhưng lúc này trong phòng đã chẳng có ai ở đây cả!!!
Đúng vậy. Căn phòng chỉ có một chiếc giường bệnh và giờ thì nó đã trống không. Chăn màn được gấp gọn, người đã rời đi từ bao giờ. Erika nhìn thấy cảnh này liền nhíu nhíu mi mày, cũng không hô hào người khác tới mà chậm bước chân lại gần kiểm tra.
Mền trên giường đã lạnh. Người có lẽ đã đi từ khá lâu rồi!!!
Hiện tại đã là trưa ngày thứ ba trôi qua kể từ ngày ba thủ lĩnh gym dẫn thành viên của mình tới san bằng tổng trụ sở Rocket ở thành phố Saffron. Nhớ tới ngày hôm đó khi Erika dẫn thành viên trong gym thu hẹp vòng vây liền vô tình bắt gặp khung cảnh chiến trường nơi Black và Giovanni chiến đấu.
Hiển nhiên khi đó Giovanni đã không còn bóng dáng. Erika và mọi người chỉ tìm được trong hố sâu, một đám pokemon nằm thoi thóp che chắn cho Black bên dưới đã bất tỉnh nhân sự từ bao giờ. Chiếc hố to rộng sâu hoẵm, nền đất cháy đen không mảy may đá vụn… Nhiệt độ không khí thậm chí còn chưa tán đi. Tất cả đều nói lên nơi đây vừa diễn ra một cuộc chiến kịch liệt như thế nào. Quan trọng nhất là…
Bạn của cô! Black của trấn Pallet đã thất bại. Thậm chí suýt chút nữa đánh mất tính mạng của mình.
Ai đã gây ra chuyện này???
Năng lực của hắn rất đáng sợ!!!
Quan trọng là đối phương thật lớn khả nănglà thế lực của tổ chức Rocket!
Erika không rõ và tạm thời cũng không muốn quan tâm. Khi đó chỉ riêng chuyện thông tin này thình lình xuất hiện đối với sắp thắng lợi hoàn thành chiến dịch đến thật không phải lúc. Erika cũng không muốn ngay khi mọi người hừng hực dấy lên niềm tin chính nghĩa tất thắng mình lại dội lên đầu bọn họ một gáo nước lạnh rằng kẻ địch vẫn còn, vô cùng mạnh mẽ và đang rình dập xung quanh.
Những chuyện này vẫn là để những người ở cương vị nhất định biết rõ là được rồi. Những người còn lại vẫn là giữ gìn ý chí chiến đấu, niềm tin của họ thì tốt hơn. Chính vì ý nghĩ này Erika cũng không có lập tức thông báo việc của Black cho hai leader gym còn lại mà sai người đưa Black và pokemon của cậu nhanh chóng về bệnh viện ở Celadon cứu trị. Còn việc thông tri có thể để sau cũng được. Quan trọng nhất là hạn chế để cho quá nhiều thành viên thông thường đang có mặt ở Saffron biết đến chuyện này.
Hiện tại khi cô xử lý xong công chuyện cá nhân, muốn tới hỏi thăm Black cũng như tìm kiếm thông tin về kẻ địch đã giao chiến với cậu thì Black lại biến mất. Này…
Luôn cảm giác không tốt một chút nào cả ~
Bỏ việc giữa chừng và bây giờ là bỏ đi không lời từ biệt!!!
Erika vẻ mặt phụng phịu ngồi bệt xuống giường. Và thế là ánh mắt của cô vô tình liếc qua mặt tủ nhỏ bên cạnh giường bệnh.
Một tờ giấy viết thư được kẹp bên dưới cốc nước.
Tiện tay cầm lên tờ giấy, một hàng chữ hiện ra trong mắt Erika.
“ Gửi Erika…
Cảm ơn cậu đã chăm sóc mình và mấy con pokemon mấy ngày vừa qua. Hiện tại mình có chút việc gấp cần phải đi trước xử lý. Xin lỗi vì đã đi mà không nói lời từ biệt. (Khi mình qua phòng y tá thì thấy chỉ có một người đang ngủ…)
Hẹn gặp lại cậu sau!
Black thân gửi!
P/s: Chúc cậu và mọi người luôn vui vẻ trẻ khỏe xinh xắn. Yêu các cậu nhiều!:x”
- Chỉ có như vậy thôi à???
- Hừ… Không chút thành tâm sám hối… Vẫn là không thể tha thứ được! Có điều…
- … cậu ấy trước đó đã chiến đấu với ai nhỉ?
Erika vì vậy lẳng lặng ngồi suy nghĩ. Và sau đó…
Sau đó cô nàng ngủ mất từ bao giờ không hay! Kết quả may mà có mấy cô hầu gái bên ngoài lo lắng tới gọi tỉnh. Chuyện của Black cũng vì vậy bị cô gái nhỏ bỏ mặc ném qua đầu. Misty, Brook và những người khác cũng bởi vậy mà không hề hay biết Black đã từng qua lại bên bờ sinh tử gần như vậy.
Mọi chuyện vẫn còn đang tiếp diễn.
…
“ … lựa chọn… Rocket… Có người đang tới… Có vẻ như… Ta đợi cậu ở gym… Viridian…
… Hãy nhớ kĩ lấy!!! ”
Đứng trên lưng Pidgeot bay trên bầu trời, Black trong lòng giờ lại không có mấy vui sướng khi Pidgeotto vừa mới tiến hóa. Niềm vui khi được bay lượn tự do trên không trung bỗng dưng trở nên không còn toàn vẹn. Trên thế giới này…
Ai có thể nói mình có được tự do???
Trong đầu cậu chàng giờ thường xuyên bị ám ảnh, không ngừng nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó… ở dưới đáy hố sâu, cái cảm giác bất lực ấy…
… bi thương… xấu hổ… chẳng đáng…
Sinh tử không do mình!
Vận mệnh của kẻ yếu!...
- Tăng tốc lên nào Pidgeot!
- Pidgeotttt!!!!
Người và pokemon bay vút đi trên không trung, chẳng mấy chốc đã rời xa phố xá sau lưng.
Mục tiêu: Thành phố Viridian.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trời giờ đã ngả về chiều. Đích đến cũng đã hiện ra trước mắt.
Viridian city! Đây là một thành phố nổi tiếng ở Kanto. Nổi tiếng bởi cái tên của nó chính gắn liền với tên của khu rừng lớn nhất khu vực. Nơi đây có một hệ sinh thái riêng biệt, rộng lớn, dày đặc và đa dạng. Có lẽ không có nhiều loài pokemon quý hiếm như ở khu bảo tồn Safari Zone nơi Fuchsia nhưng ngược lại ở đây có số lượng pokemon thật sự khủng bố. Người ta vẫn thường coi đây là cái nôi của pokemon khu vực.
“Khi nào rừng Viridian còn có pokemon sinh sống thì pokemon vùng Kanto còn tồn tại.”
Theo thời gian chuyển dời, con người ảnh hưởng tác động tới thiên nhiên càng ngày càng lớn, không gian sinh tồn của pokemon càng ngày càng bị thu hẹp lại thu hẹp. Chỉ có rừng Viridian vẫn còn đó không bị mảy may xâm hại.
Thậm chí nhiều nhà nghiên cứu còn cho rằng, pokemon rừng Viridian đã được bảo vệ dưới sự che chở của pokemon huyền thoại Moltres. Nên biết đây chính là nơi sinh sống chính của nó. Có điều chỉ có người sinh sống ở Viridian mới biết, rừng Viridian tồn tại nguyên do thực sự bởi vì sao.
Viridian city! Tuy rằng mang cái tên gọi thành phố nhưng nơi đây hoàn cảnh sinh sống lại giống nhiều hơn một ngôi làng. Người dân ở đây không quá ưa chuộng sử dụng những thiết bị hiện đại. Cuộc sống của họ có lẽ nói tới càng gần gũi hơn với thiên nhiên. Một lối sống đã không thay đổi qua nhiều thế hệ.
Một khu nhà nhỏ với hàng rau sau vườn. Một bếp củi lửa, niêu cơm bếp lò thay vì phòng bếp sang trọng toàn đồ điện gia dụng… Họ sống hòa đồng với thiên nhiên và pokemon, được cho là những người có thiên phú có thể thấu hiểu được tâm tình của chúng… Và là chính họ là những người bảo vệ rừng Viridian yên bình tồn tại cho tới bây giờ.
Tất nhiên ở đâu cũng sẽ có những trường hợp đặc biệt. Ở Viridian cũng không thiếu những người trẻ tuổi từ bỏ lối sống truyền thống để đến với cuộc sống hiện đại.
Mà mà… hiện tại này đã không phải là vấn đề Black cần quan tâm.
- Hạ xuống thôi Pidgeot!
Theo lời của Black nêu ra, Pidgeot thân hình xoay vòng trên bầu trời một chút rồi hạ xuống. Vị trí hiện tại có vẻ như là đỉnh đầu phía nam thành phố Viridian. Vừa rồi Pidgeot đã chở Black lướt qua quan sát thành phố này một lượt từ trên không.
- Trở về nào Pidgeot…!
- Tốt rồi. Đi thôi Ponyta!
Gọi ra Ponyta, Black như thường lệ cưỡi trên lưng nó đủng đỉnh đi vào thành phố. Giờ có thể quan sát mọi thứ cận cảnh rồi.
Đi đi… ngoại trừ nhà cửa có chút đơn sơ, người dân quần áo chất phác… Này Viridian cũng không có gì đặc biệt. À… nhân tiện nói tới thành phố này kết cầu càng đi về phía bắc lại càng hiện đại. Nơi đó tụ tập thật nhiều tòa nhà cao tầng, siêu thị cửa hàng …v v cũng như những người có tư tưởng đổi mới không muốn tiếp tục lối sống truyền thống nữa. Bởi Black giờ đi vào từ phía nam nên khung cảnh mới hiện ra mộc mạc đơn sơ như vậy. Nếu bắt đầu từ phía bắc có lẽ cảnh vật sẽ hoành tráng không khác ở Saffron là bao. Truyền thống và hiện đại quả nhiên luôn là vấn đề muôn thủa.
Đang lúc Black văn nghệ tinh thần nổi lên, cậu chợt xui xẻo đâm đầu vào một đám ma đưa tang.
Thật xui!!!
Hết cách. Black đành nhảy xuống lưng Ponyta, người và ngựa đi dẹp vào bên lề đường chờ đợi đám đưa tang đi qua. Trong lúc này không tránh khỏi vểnh vểnh tai lắng nghe lời xì xào bàn tán của các cô các bác đang tán nhảm bên đường.
- Thật tội nghiệp! Nhỏ như vậy mà đã phải sống một mình rồi!
- Không phải nói còn có một ông chú nào đó hay sao???
- Ăn thua gì! Lại một tên rửng mỡ quanh năm suốt tháng đi lang thang lữ hành. Ngần ấy tuổi đầu rồi mà thành tích thì chẳng thấy, vợ con nghề nghiệp cũng bỏ bê chẳng ra sao … Một kẻ vô tích sự mà thôi!
- Haizzz. Nói vậy đứa bé này cũng thật đáng thương. Quanh thân hàng xóm cũng còn tốt chứ???
- Ừm. Có chứ! Đấy là may mà còn có hàng xóm láng giềng giúp đỡ một hai chứ không trước kia hai bà cháu còn không biết sống thế nào qua ngày.
- Nói cũng phải! Chả thế mới có câu bán anh em xa mua láng giềng gần.
- &^[email protected]&*$^[email protected]*$^&*$*(&*(
Hóa ra là trẻ mồ côi a!
Trong lòng Black nghe này chợt hiểu ra, thảo nào đám đưa tang vắng thế. Nhìn qua nhìn lại cũng chẳng có bao nhiêu người mặc áo tang nếu là không muốn nói chỉ có một người.
Một cô nhóc nhỏ xíu. Cô bé ấy có mái tóc màu vàng!
…
Kết thúc chương 192.