Pokemon Du Ký

Chương 125: Huấn luyện viên Pokemon mạnh nhất thế giới!




Nước biển mặn chát. Gió rét lạnh thấu xương. Cơ thể chìm trong nước biển. Cảm giác quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện. May là lần này bên cạnh Ash không còn chỉ là Magikarp vô lực giúp đỡ.

Ánh sáng lóe lên. Squirtle xuất hiện. Ash đưa tay ôm lấy pokemon của mình. Miệng ngậm chặt, thân thể dần dần nổi lên phía trên.

- Rào… rào…

- Hộc… hộc…

Vươn đầu ra khỏi mặt nước, một lần nữa được hít thở không khí. Ash tham lam hô hấp. Hơi lạnh, cảm giác ẩm ướt tràn vào trong vòm họng. Tiếng sấm rền vang, tiếng gió rít, sóng vỗ ào ạt, mưa từng giọt từng giọt trĩu nặng rơi… Âm thanh bốn bề trở nên khó phân biệt.

- Ash!... Cậu ở đâuuuu???

Vừa ngoi lên, Ash dường như nghe thấy tiếng Misty đang gọi. Có điều cảnh sắc mờ mịt bốn phía khiến cậu vô lực tìm kiếm. Hết cách xoay sở, cậu chỉ có thể bỏ mặc cho mình và pokemon trôi dạt theo dòng nước.

Thời gian trôi qua, đang lúc Ash lo lắng vì tình cảnh hiện tại, thời tiết chợt nhiên thay đổi.

Không đúng!

Mặt biển sao bỗng dưng quá yên lặng. Ash theo bản năng ngẩng đầu nhìn về bầu trời.

- Ash! Cậu không sao chứ?

Là giọng của Misty. Cậu quay đầu nhìn lại, Misty và Brook đều ở. Starmie đang mang hai người bọn họ bơi lại gần chỗ cậu.

- Tớ không sao. Mọi người ổn cả chứ?

Ash lớn tiếng trả lời.

Misty và Brook đã bơi đến gần chỗ Ash.

- Bọn tớ không sao.

- Nơi này thật kì lạ.

Hai người, hai câu trả lời khác nhau. Có điều Ash lúc này không quan tâm lắm. Đúng như Brook vừa nói, nơi này qua nhiên thật kì lạ. Giữa biển mây đen giông bão lại tồn tại ở trung tâm một khoảng tròn sóng yên biển lặng. Thậm chí có thể thấy rõ cả sao trời. Nơi này dường như không chịu chút nào ảnh hưởng cả.

- Pika!

- Mọi người nhìn kìa.

Ánh mắt nhìn lại. Phía xa xa, một hòn đảo mờ ảo hiện ra.

Đảo New Islands!

- Chúng ta trước hết đi tới trên đảo cái đã.

- Cũng tốt.

Và như vậy, ba người nhờ sự giúp đỡ của pokemon chầm chậm bơi tới gần hòn đảo. Xa xa bốn phía vẫn là bão tố, mây đen tầng tầng lớp lớp, mưa giông ngập trời. Khoảng không nơi này, ánh sao chiếu lấp lánh, mặt biển tĩnh lặng…

Một cảm giác là lạ nổi lên trong lòng mỗi người.

Có lẽ… đáp án cho mọi thứ đang nằm trên hòn đảo kì lạ kia.

Đột nhiên có chút chờ mong.

Nơi nào đó trên những đám mây giông, Mew đang lơ lửng quan sát mọi thứ. Một lát sau, nháy nháy cặp mắt to trong suốt, nó nghịch ngợm lượn vòng vòng bay về phía trước, thân hình rất nhanh biến mất trong tầng mây dày đặc.



Ánh đèn lay lắt chiếu sáng. Ash và mọi người bơi lại gần. Tới nơi! Trước mắt là một phần bến đỗ dựng nổi trên mặt nước, phần còn lại trông như từng bậc cầu thang cao cao hướng về trung tâm đảo. Ánh sáng đang phát ra từ nơi đầu bến. ánh mắt nhìn kĩ. Hóa ra là một cô gái đang cầm trên tay chiếc đèn dầu yên lặng đứng ở nơi đó.

Ba người lần lượt leo lên bến đỗ. Thấy mọi người đều ổn định, cô gái lên tiếng đánh vỡ im lặng. Giọng nói lãnh đạm không chút cảm tình.

- Xin chào các cậu. Vui lòng xuất trình giấy mời.

Ash lấy tay lục lọi túi áo. Cũng còn tốt. Lá thư mời điện tử vẫn còn đây. Cậu đưa ra lá thư.

- Đây phải không ạ?

- Chỉ có một số ít nhà huấn luyện được mời đến đảo này...

Hình ảnh ba chiều lại hiện lên. Một cô gái giống hệt người trước mắt xuất hiện, đang lặp lại lời mời buổi chiều.

- Ồ! Tôi hiểu ra tại sao trông cô rât quen.

Brook đột nhiên chen ngang.

- Tại sao cơ?

Cô gái hỏi ngược lại, khuôn mặt nhưng không mấy quan tâm.

- Cô chính là y tá Joy bị mất tích. Hình của cô được dán ở cảng đấy.

Brook nhìn hình ảnh cùng với cô gái trước mắt rồi thốt lên.

- Ừ, trông cô giống cô ấy quá.

Misty gật gật đầu nhận đồng quan điểm.

- Cậu nói gì thế. Tôi là nô lệ ở đây đã lâu rồi. Vui lòng đi lối này.

- Những người khác đều đã đến đầy đủ.

Nói xong, không chờ ba người phản ứng cô gái đã quay người đi về phía trước. Nghe vậy, cả ba cũng chỉ đành yên lặng đi theo phía sau.

Cùng lúc đó, ngay dưới gầm bến đỗ, ba khuôn mặt quen thuộc được một con Weezing nâng nhô lên khỏi mặt nước. Chính là bộ ba đội hỏa tiễn cũng bị song đánh dạt tới nơi này.

Phía trên không trung hòn đảo, Mew bay vòng vòng quan sát. Cuối cùng cánh quạt xoay gió khổng lồ trên đỉnh một tòa pháo đài hấp dẫn ánh mắt của nó. Cái đầu nhỏ thậm chí quay tròn theo chuyển động của cánh quạt. Cảm giác mới lạ, Mew bay tới gần, ngồi bệt mặt trên cánh quạt. Quạt gió xoay tròn khiến nó rơi bộp xuống cánh quạt phía dưới. Cánh quạt quay tròn nâng Mew trở về vị trí cũ, tiếp đó lại đem nó trượt xuống. Liên tục lăn qua lăn lại từ cánh quạt này rơi xuống cánh quạt khác. Giống như tham gia một trò chơi thú vị, cả khuôn mặt Mew lộ ra nụ cười tràn đầy.



Thời gian trôi qua, Ash và hai người bạn được cô gái có dung mạo giống y tá Joy dẫn đi trên những bậc thang dài trong lòng đất. Cuối cầu thang là một khoảng sân nhỏ lộ thiên cao cao nhô ra trên mỏm núi. Một cảnh cửa gỗ chiều cao gấp ba cơ thể Ash xuất hiện ngay trước mắt. Có vẻ như đã tới nơi cần đến.

- Kéttttt!!!!

Cánh cửa nặng nề mở ra, ánh sáng chiếu tới xua tan cái lạnh. Khả năng Ash đột nhiên lại có chút cảm giác rùng rợn!

- Những người đó đã đến đây lâu rồi. Chúng tôi chỉ còn chờ các cậu nữa mà thôi.

Bước chân qua cánh cửa, thuận tay tắt đi ánh đèn, cô gái nhỏ tiếng nói chuyện.



Đây là một căn phòng thật lớn được trang hoàng lộng lẫy. Phía bên trái phòng là cầu thang hình xoắn ốc nối xuyên nền đất và trần nhà. Bốn phía là những cây trụ chống bằng đá thật lớn. Nơi trung tâm đang đặt một chiếc bàn dài. Có ba người, hai nam một nữ đang ngồi nơi đó chăm chút cho pokemon của họ. Ash nhớ qua qua ba người bọn họ cậu đều bắt gặp ở bến cảng lúc trước. Có vẻ như họ đều an toàn vượt qua cơn bão để đến đây.

- Chỉ có ba người bọn họ tới đây thôi sao?

Ash theo bản năng lên tiếng hỏi lại.

- Ở cảng có rất nhiều người mà.

Misty tiếp lời.

- Những người còn lại ở cảng không thể vượt qua trận bão.

Cô gái hơi quay đầu lại trả lời.

- Ý cô là trận bão chỉ là một phần của thử thách.

Brook ngạc nhiên hỏi.

- Vui lòng thả hết pokemon ra khỏi pokeball. Ông chủ nói với tôi các cậu chính là những người được chọn.

Có điều cô gái không tiếp tục trả lời vấn đề Brook nêu ra.

- Kéttttt!!!!

Cảnh cửa sau lưng tự động đóng lại. Ash đột nhiên cảm giác mình giống như trở thành con mồi ngốc nghếch tự động chui vào bẫy.

Cảm giác này thật không tốt chút nào!



Mép ngoài lan can, bộ ba đội hỏa tiễn lúc này đang gặp chút rắc rối.

- Xem nào. Chúng ta cần lẻn vào đó mau.

James nêu ý kiến.

- Đi vào bằng lối thoảt hiểm đi.

Jessica nhanh chóng đưa ra giải pháp.

- Nhưng lối ra ở đâu?

Đặt câu hỏi tất nhiên là Meowth.

- Kia kìa.

Jessica trả lời đồng thời chỉ chỉ vị trí ngay phía dưới cách bọn họ không xa. Một đầu ống thoát nước xuất hiện giữa vách đá.

- Meowth meowth meowth… ống thoát nước ư? Nhưng… nhưng… Meowth không thể tới những chỗ ẩm ướt.

Meowth giọng đau khổ nói chuyện. Than ôi. Nó là mèo nhà chứ không phải chuột cống.

- Không còn sự lựa chọn nào khác

Jessica giọng tuyệt nhiên.

- Haizzz…

Nghe này, cả hai người còn lại chỉ còn cách thở dài. Đột nhiên, Jessica cảm giác như có thứ gì đó đang quan sát sau lưng mình, cô quay đầu nhìn lại.

Không có thứ gì ở đó cả!

- Gì thế hả Jessica?

James nhỏ giọng quan tâm.

- Không có gì đâu. Đi thôi nào!

Cứ như vậy, ba người men theo mép lan can đến gần ống thoát nước.



Trong pháo đài, Ash và hai người bạn thả ra pokemon đi tới gần dãy bàn giữa phòng.

- Là các cậu à?

Anh chàng ngồi gần cánh cửa cất tiếng nói chuyện. Trên người mặc một chiếc áo gió thể thao màu trắng. Bên cạnh anh ta là một con Pidgeot thật lớn.

- Anh là…

Ash có chút chần chờ. Hai người dù sao cũng không quen biết.

- Tôi đã bay thẳng tới đây.

- Con Pidgeot của tôi là một bậc thầy về bay lượn đấy.

- Này mọi người, làm quen đi.

Nói và anh ta đưa tay chỉ về phía pokemon của mình. Venusaur, Sandshrew, Rhyhorn, Hitmonlee, Scyther.

- Rào…

Âm thanh bên cạnh khiến Ash chú ý. Cậu quay đầu nhìn sang. Đó là một suối phun nước nhân tạo được đặt trong phòng. Nơi đó đang có một đám pokemon ở lại. Gyarados, Golduck, Nidoqueen, Tentacruel, Vaporeon, Seadra.

- Đó là…

Misty nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Đó là con Gyarados của tôi.

- Với nó, vượt qua trận bão đó chẳng có gì là khó khăn cả. Mấy cơn sóng cỏn con đó thì làm gì được tôi.

Một anh chàng béo béo mặc chiếc áo ba lỗ màu xanh đang khoanh tay ngồi trên ghế nói chuyện. Giọng điệu mang chút tự phụ.

- Gyarados là pokemon rất nổi tiếng về sự mạnh mẽ của nó.

Anh chàng sở hữu Pidgeot vừa nãy tiếp lời.

- Ừm… Vì vậy huấn luyện nó thật sự rất khó khăn.

Huấn luyện viên của Gyarados miệng khẽ nhếch, mắt nhắm lại, hơi hơi cúi mặt, giọng tự đắc trả lời.

- Các cậu vẫn chưa gặp pokemon của tôi.

- Đằng kia kìa!

Cô gái huấn luyện viên duy nhất lúc này mới lên tiếng. Nghe vậy, con Wigglytuff đang được cô chăm chút vui vẻ nhún nhảy tới chỗ đám bạn. Bên cạnh nó là Vileplume. Dewgong, Blastoise, Ninetales và cuối cùng là Rapidash.

Đội hình pokemon của cả ba người nhìn qua đều rất hùng mạnh. Quả nhiên có thể vượt bão tới nơi này huấn luyện viên đều không phải hạng vừa.

Đang lúc này, tất cả ánh đèn trong phòng chợt tắt chỉ để lại nơi cầu thang xoắn một cột ánh sáng dựng đứng chính giữa. Cô gái bí ẩn lúc này đang đứng gần nơi đó. Tiếng nói của cô vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

- Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu.

- Huấn luyên viên pokemon mạnh nhất thế giới sắp sửa xuất hiện.

Mọi người nghe vậy đều chăm chú nhìn lại. Đám pokemon tự giác có chút đề phòng.

- Pika!

- Togepiiiii!

Pikachu và Togepi theo bản năng chạy trở về trong lòng huấn luyện viên của mình.

Cuối cùng, một bóng đen xuất hiện nơi đỉnh cột sáng. Chậm rãi chạm rãi hạ xuống.

- Gì thế này?

Kết thúc chương 125.