" Ta... thắng...!"
Nói xong chữ cuối cùng, Lâm Phàm vô lực ngã sang bên, đổ gục xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Bạch quang trên nắm đấm đang giơ lên trước mặt đối thủ dần ảm đạm.
Tên thượng nhẫn kia đứng đó thở hồng hộc, trơ mắt nhìn tất cả, dáng vẻ kia có bao nhiêu mệt mỏi liền biểu hiện ra bấy nhiêu mệt mỏi.
" Thật sự rất mạnh, nếu không phải đối phương kiệt sức ngất đi, thì thua chính là ta..."
" Đúng vậy! Thân thể của hắn luôn là rất mạnh, hơn nữa sức khôi phục cũng cực kỳ kinh người... bởi vì... ừm... cho nên đó là lý do các ngươi có mặt ở đây."
" Được rồi! tất cả lui xuống nắm chặt thời gian nghỉ ngơi đi, đợi hắn tỉnh lại liền tiếp tục... tiểu tử này rất nhanh liền sẽ tỉnh lại thôi."
...
" Ừm thật lâu rồi không có cảm giác thân thể bị móc sạch không còn chút sức lực như vậy."
Nhớ lại khi đó chiến đấu!
Dùng thân thể sức mạnh cùng đối phương vật lộn và đọ sức bền, Lâm Phàm trước tiên liền thua.
Bởi dù có mạnh đến đâu thân thể của hắn vẫn chỉ là thân thể của tên nhóc mười một tuổi, chưa hoàn toàn kích phát được toàn bộ sức mạnh mà nam nhân nên có.
Đối phương còn là một tên luyện thể đại sư và thời gian rèn luyện thân thể nhiều hơn hắn mấy năm liền.
Cộng với đó là đối phương có là hoàn chỉnh một môn thể thuật, còn Lâm Phàm có chỉ là vài chiêu vài thức lẻ tẻ.
Đáng tự hào là dạng này hắn đều đánh cho đối phương mệt đến bở hơi tai.
Cũng phải nói đến là nhờ có tinh thần lực, khả năng phản ứng, cộng thêm ánh mắt sức mạnh, nếu không Lâm Phàm đã sớm ăn đủ đòn và thua trận.
Đến lúc này, thể lực của đối phương không còn mấy, Lâm Phàm thì là thật không còn.
Nhưng nhờ có ý chí lực chèo chống, cộng thêm tinh thần lực dồi dào, điều khiển thân thể và chuyển hóa nó thành sức mạnh hòa vào < Focus punch >, cùng đối phương giao chiến.
Kết quả là Lâm Phàm cuối cùng thành công thủ thắng, nhưng toàn bộ nguồn năng lượng có trong thân thể có thể sử dụng được đều bị hắn móc sạch.
Dạng này không những không có hại, trái lại còn giúp Lâm Phàm phát hiện ba điều khiến hắn mừng như điên và ước gì mình luôn ở vào dạng này trạng thái.
Thứ nhất là thân thể sức mạnh bị móc rỗng, các tế bào không chỉ tự mình khôi phục như lúc ban đầu, chúng còn như một đám đỉa háu đói, điên cuồng chủ động hút lấy nguồn năng lượng trong đan điền của Lâm Phàm.
Ti ti lũ lũ năng lượng màu vàng do đó bị hút đi tẩm bổ cho toàn bộ thân thể của Lâm Phàm.
Thân thể hắn đang mạnh lên gấp bội và hắn đều có thể cảm nhận được điều này.
Thứ hai là tinh thần lực!
Tương tự như việc thân thể bị ép cạn sức mạnh, thức hải bị ép khô sau, nó như một con thú đói khát hướng về viên cầu ẩn chứa niệm lực sức mạnh kia gặm cắn.
Không chỉ có thế, bên trong niệm lực nguồn năng lượng cũng như nhận được triệu hồi, từng đám từng đám tích tụ lại trùng kích phong ấn.
Trong ngoài đánh kép, bong bóng phong ấn rất nhanh vỡ vụn như cầu thủy tinh.
Niệm lực tự động hóa thành tinh thần lực. Loại này đảo ngược quá trình, tinh thần lực thu được dồi dào không nói đã thế còn cực kỳ tinh thuần.
Hai điều trên xảy ra liền kéo theo điều thứ ba!
Chakra tự động theo đó được đản sinh ra.
Bởi Chakra là sự kết hợp của năng lượng thể chất và tâm linh ẩn sâu trong con người.
Chakra tăng mạnh dẫn đến khả năng trung hòa bốn nguồn sức mạnh kim- mộc- thủy- thổ kia của nó cũng biến nhanh hơn.
Bên ngoài tất cả đều như thường, bên trong Lâm Phàm biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lần này ngất đi ba ngày sau Lâm Phàm mới tỉnh lại.
Tỉnh lại lần thứ nhất: Lâm Phàm dễ dàng đánh bại đám trung nhẫn, đả bại cả tên thượng nhẫn trước đó, sau đó bị hai tên thượng nhẫn vây công mới cạn kiệt sức lực và thua trận.
Tỉnh lại lần thứ hai: Lâm Phàm lập tức phải đấu với ba chi tiểu đội. Lần lượt giải quyết hết hai chi tiểu đội, Lâm Phàm lấy đồng quy vu tận hình thức, chiến thắng chi tiểu đội thứ ba.
Tỉnh lại lần thứ ba: Năm chi tiểu đội cùng ra mới thành công vắt kiệt Lâm Phàm.
Tỉnh lại lần thứ tư: Toàn bộ sáu chi tiểu đội chính thức toàn bại.
" Chỉ mất hai tháng! Vẻn vẹn chỉ hai tháng hắn đã có thực lực đánh bại sáu chi tiểu đội ANBU thành viên..."
Dù biết Lâm Phàm nghiêm túc tu luyện là thật thiên tài và hắn bản thân hắn cũng đã mạnh đến đáng sợ. Nhưng tiến bộ nhanh và mạnh đến mức này, đệ tam chỉ có thể hình dung hắn bằng hai từ " YÊU NGHIỆT!!!"
Hai tháng hoàn thành "trừng phạt" và có thể rời đi. Nhưng đó là trước hai tháng đó suy nghĩ, còn hiện tại có đuổi Lâm Phàm cũng không đi.
Hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc rời khỏi nơi này giúp mình tăng lên thực lực bảo địa.
Tiến vào "tu luyện cuồng ma" trạng thái, Lâm Phàm yêu cầu lại đổi một đám thực lực mạnh hơn nhóm người đến bồi tiếp hắn chiến đấu.
Đệ tam cũng là chiều ý Lâm Phàm. Hơn nữa thấy tên đệ tử này chăm chỉ tập luyện cùng thực lực tăng nhanh để sớm ngày gánh vác trọng trách sẽ được giao chính là điều đệ tam muốn thấy.
Một nhóm mới người mới được đổi tới, lần này cao tầng sức mạnh không còn bị giới hạn ở thể thuật phạm vi, mà phạm vi cực kỳ đa dạng, phải nói là mỗi người kinh nghiệm chiến đấu đều vô cùng phong phú và đều có một thế mạnh riêng.
Am hiểu nhẫn thuật, thể thuật, ảo thuật... loại hình gì cũng có, đã thế còn rất đa dạng về chủng loại như dã thuật, bội hóa thuật...
Nhân số còn nhiều đến ba mươi người và hai phần ba trong số đó đều là không đồng nhất cấp bậc thượng nhẫn (jounin).
Cũng không biết đệ tam kiếm đâu ra nhiều người thực lực mạnh như vậy, nhưng nghĩ đến các đại gia tộc trong làng hẳn là không chỉ thấy được một hai người như trong nguyên tác hắn liền thoải mái mà trú tâm chiến đấu!!!
.....
" Ngài Hokage bao giờ thì sụt... Lâm Phàm ca ca mới sụt... trở về? Cháu thật sự nhớ sụt... ca ca!" Vừa hút mì Naruto vừa hỏi đệ tam về Lâm Phàm.
" Cháu không thể ăn xong rồi nói sao? Hơn nữa việc của cháu bây giờ là chăm chỉ học tập... Lâm Phàm có lẽ còn rất lâu mới có thể trở về. Ta không biết chính xác là khi nào, bởi chính hắn hiện tại không muốn trở về."
" Ếếế! Tại sao chứ?"
" Được rồi, ăn đi, cháu chỉ cần biết là Lâm Phàm hắn làm vậy là vì hắn đang thu được thứ mà mọi người đều cần là được."
" Ông không thể nói luôn sao! Keo kiệt!... thêm một bát nữa..."
.....
" Ngài đệ tam, cháu muốn hỏi một chút về Lâm Phàm! Không biết hắn hiện tại có ổn không?"
Giao nộp nhiệm vụ xong xuôi, đang định rời đi Hokage phòng làm việc, Kurenai vẫn là không nhịn được hỏi thăm về Lâm Phàm tin tức.
Dù sao hắn dường bốc hơi khỏi làng, biến mất khỏi cuộc sống của Kurenai đã gần hai năm.
Hai năm nay không những không quên được thân ảnh kia, mà nỗi nhớ tích tụ lại khiến nàng càng ngày càng nhớ hắn, càng mong hắn trở về để quay lại trước kia sinh hoạt.
Có người cùng đi dạo phố, có người nấu ăn cho nàng mỗi tối, có người ôm nàng ngủ mỗi đêm, thức dậy bằng một cái chạm môi ấm áp...
Kurenai đã sớm không cần Lâm Phàm phải là một người mạnh mẽ, chỉ cần hắn ở bên nàng là được.
Nhiều lần Kurenai đã nghĩ "không lẽ để đánh bại asuma, để chiếm được ta thừa nhận, hắn mới lựa chọn bế quan tu luyện điên cuồng như vậy. Thật ngốc!", mỗi lần nghĩ đến đây Kurenai đều cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Và rồi nàng cũng ngốc, khi đến hiện tại, chỉ cần biết hắn vẫn ổn là Kurenai đã đủ yên lòng.
Đây chính là yêu! Say đắm yêu loại này!
" Kurenai, ngươi vẫn còn nhớ thương tên đó sao? Hai năm thời gian đã qua đều không trở về xem ngươi một lần, chắc chắn là tu luyện không có được thành tựu gì cho nên không dám trở về nữa rồi. Ngươi hay là nên quên hắn đi!"
Asuma không ngại ở trước mặt cha mình nói lời đả kích Lâm Phàm. Bởi trong mắt hắn Lâm Phàm chính là kém như vậy. Dù cho đó là đệ tử của đệ tam, bởi hắn hơn đối phương vì là con của ngài.
Đệ tam không nói một lời, bởi đây đã là bệnh chung của thanh niên ở cái tuổi này, luôn muốn thể hiện mình ưu việt trước mặt những cô gái xinh đẹp.
" Nếu để cho Asuma hắn biết Lâm Phàm hiện tại đều đã sắp đem toàn bộ thành viên ANBU và một số người được xem là thiên tài của các đại gia tộc đánh bại, dưới tình trạng bọn họ còn liên thủ với nhau, không biết hắn sẽ có cảm nhận gì?"
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đệ tam vẫn là không nói ra lời quá làm tổn thương con trai của mình. Thay vào đó là an ủi Kurenai vị này tiểu tình nhân của Lâm Phàm.
" Kurenai, thời gian này ngươi nên chú tâm tu luyện thì hơn, dù sao nhiệm vụ được giao đang ngày một khó khăn. Còn về Lâm Phàm, hắn vẫn khỏe, sống vô cùng tốt. Yên tâm chẳng mấy chốc hắn hẳn là sẽ trở về."
Quả thật là như vậy! Khi hiện giờ Lâm Phàm chỉ cần giải quyết một tên thượng nhẫn cuối cùng là có thể rời khỏi đây.
Tên thượng nhẫn này cũng là một thiên tài trong thiên tài, có điều đối phương nổi danh trước Lâm Phàm vài năm.
Năm tuổi tốt nghiệp trường đào tạo ninja, thành ninja trung đẳng (Chunin) khi chỉ vừa lên sáu tuổi, mười hai tuổi tự sáng tạo ra một chiêu không ấn nhẫn thuật lấy tên là ~ Chidori: Thiên điểu ~, mười ba tuổi trở thành ninja thượng đẳng (Jounin).
Con trai độc nhất của một trong những ninja huyền thoại của làng Lá Hatake Sakumo.
Hatake Kakashi!