" Itachi đã tham gia vào đội ANBU bảo vệ làng, ngươi có tính hay không cùng đi tham gia làm một chút sự tình."
Lật xem hồ sơ đăng ký vào ANBU của Itachi, thứ mà không nhiều người được xem, Lâm Phàm từ chối cho ý kiến về điều đệ tam vừa nói.
Đệ tam muốn dùng Itachi kích thích hắn tham gia dạng này tổ chức, vậy thì đánh giá hắn quá thấp và đề cao quá nhiều tầm quan trọng của Itachi trong lòng hắn.
" Mười tuổi đã được xét duyệt vào ANBU... quá sớm! Lão đầu, ngươi quá vội vàng dùng người."
" Ta vội vàng dùng người! Đây là Itachi tự mình muốn cống hiến, hơn nữa hắn cũng có thực lực này. Bởi không phải ai muốn vào ANBU đều có thể vào, muốn vào dù là ai đều cần trải qua những bài kiểm tra nghiêm khắc về thực lực." Đệ tam cao giọng nói.
" Người ta có thực lực liền nghĩ cống hiến cho làng. Không như một ai kia, rõ ràng tu luyện ra được một thân bản sự lại nghĩ đem nó ẩn dấu, không nghĩ đem ra thật tốt cống hiến cho làng."
Đệ tam ném cho Lâm Phàm ánh mắt khinh bỉ. Nhưng Lâm Phàm không quan trọng.
" Lão đầu, đừng dùng phép khích tướng cấp bậc thấp này. Ta không làm liền là không làm. Vào đó rồi lấy đâu thời gian để ta thực hiện mộng tưởng của mình."
Nhắc đến mộng tưởng của Lâm Phàm, đệ tam liền nộ.
Cho nhiệm vụ thì chuyên dùng phân thân đi hoàn thành (nhiệm vụ cấp bậc này là thật dễ cho nên phân thân liền có thể hoàn thành)
Tu luyện, trau dồi nhẫn thuật cũng không làm (nhẫn thuật cần biết đều biết, muốn biết để nghiên cứu thì không được biết, dạng này đào đâu ra hứng thú mà nhẫn với thuật)
Thân thể cũng không thấy hắn đi rèn luyện quá nhiều (vừa đủ là được, dù sao hắn đang tuổi phát triển, hơn nữa có nguồn năng lượng từ thế giới pokemon trong cơ thể không ngừng tẩm bổ, hắn có nằm yên bất động thì thân thể hắn cũng từ từ mạnh lên)
Suốt ngày nghĩ đến cua gái, hoàn thành thứ mộng tưởng vớ vẩn kia. Hiện tại Kurenai ra ngoài làm nhiệm vụ còn tốt, nếu không thì tiểu tử này chắc chắn hướng bên kia chạy.
Đặc biệt là con trai hắn cũng có ý với Kurenai, tưởng tượng cảnh vì Kurenai mà hai người đánh nhau, chịu thiệt là con trai mình, điều này nghĩ đến liền để đệ tam đau đầu.
Đau đầu đồng thời, liền còn có cảm giác khó chịu cùng tức giận!
Cảm giác không khí trong phòng đột ngột biến lạnh, Lâm Phàm lập tức vứt xuống hồ sơ của Itachi, như một cơn gió biến mất trong phòng làm việc của đệ tam, để lại đằng sau là tiếng thở dài bất lực của đệ tam.
Mỗi lần đều là dạng này, đệ tam đã sớm quen thuộc...
.....
" Anh hai! Anh hai hôm nay chúng ta đi săn có được hay không?"
Thấy Itachi thay đồ chuẩn bị ra ngoài, Sasuke bèn chạy lại hỏi.
" Hôm nay anh không rảnh, để khi khác đi Sasuke."
" Lại là hôm khác, anh hai đều nói nhiều lần như vậy."
Thấy Sasuke cụ mặt, Itachi có chút mềm lòng. Đặc biệt là nhớ đến đoạn thời gian này mải mê tập luyện, cộng thêm mới gia nhập ANBU công việc bề bộn mà không chiếu cố tốt Sasuke, do đó Itachi liền đổi một kiểu hứa hẹn.
" Nếu không để cuối tuần anh hai xin nghỉ một buổi chiều ở nhà dẫn Sasuke đi ăn mì, như thế nào?"
" Tốt! Quyết định như vậy, không cho thất hứa."
Mặc dù không đạt được mục đích, nhưng dạng này đã là tốt rồi nên Sasuke liền lựa chọn thỏa hiệp ngoan ngoãn ôm đầu và nhìn Itachi ra cửa sau khi ăn một cái búng trán từ Itachi.
Ở trong bếp, đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em, Uchiha Mikoto nói với ra.
" Đều đã sắp gia nhập trường học, sao còn mải chơi như vậy đâu Sasuke. Con phải học anh hai con, chăm chỉ tập luyện để trở nên mạnh mẽ giống anh hai vậy."
" Vâng, con biết rồi, sau này con sẽ nhất định trở thành một ninja mạnh mẽ giống như anh hai và cha."
" Xin lỗi Shisui, để cậu đợi lâu!"
" Haha không sao, lại là vì Sasuke sao?"
" Đúng vậy!"
" Cậu có một gia đình thật tuyệt vời!... Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."
.....
" Lâm Phàm ngươi không tính về nhà thật sao?"
" Không về là không về, ta đã sớm chán ngủ một mình rồi. Mùa đông ôm ngươi ngủ dạng này ta cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Ngươi không thấy vậy sao?"
Bị Lâm Phàm ôm vào trong ngực cùng ngủ, lần đầu tiên đối với Kurenai là đặc biệt không thích ứng, dù cho hai người đã quen biết thật lâu và Lâm Phàm xuất hiện ở trong nhà nàng đã quá là bình thường.
Thấy Kurenai thân thể còn căng cứng, Lâm Phàm an ủi.
" Yên tâm, ta chỉ là đơn thuần ôm ngươi ngủ, cho nên không cần nghĩ ngợi hay lo lắng. Ngươi nhìn thân thể ta còn nhỏ như vậy, muốn làm chút gì cũng là lực bất tòng tâm."
Nghĩ đến ngoài trời tuyết rơi dày đặc, lại nghĩ đến đoạn thời gian này được Lâm Phàm quan tâm chăm sóc, thậm chí phải gọi là yêu chiều, Kurenai không tiện cũng như có chút không đành lòng để hắn rời khỏi.
Hơn nữa xa cách thời gian có chút nhớ, cộng thêm đêm này là thật lạnh, nằm trong ngực hắn, bị hắn ôm lấy cho Kurenai cảm giác an toàn. Đặc biệt là sau câu nói đó của Lâm Phàm, cảm giác này liền tăng mạnh.
Trong lòng xuất hiện cảm giác an toàn sau, Kurenai rất nhanh thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí về đêm, không khí dần biến lạnh hơn, nàng còn không tự chủ được rúc sát vào ngực Lâm Phàm tìm hơi ấm.
Lâm Phàm cũng rất nhanh liền ngủ nhờ hương thơm của thiếu nữ quanh quẩn nơi sống mũi.
Mùa đông này liền không lạnh đối với Lâm Phàm!
Cũng trong mùa đông ấy, Naruto gặp được Hinata và thể hiện thành công một màn anh hùng cứu mỹ, đồng thời khắc sâu hình ảnh của Naruto vào tâm trí của Hinata.
.....
Lại một năm nữa đi qua!
Một năm này Sasuke và Naruto đồng thời đủ tuổi đến trường và cùng nhau gia nhập học viện ninja.
Khai giảng một ngày này, đệ tam yêu cầu Lâm Phàm có mặt để tham dự, bởi hắn có chuyện quan trọng cần thông báo cũng như giao cho hắn đi làm.
Theo đệ tam nguyên bản ý tứ là không muốn nhìn Lâm Phàm tiếp tục sa đọa, không muốn thực lực của hắn bị lãng phí, không muốn thấy hắn tiếp tục lười biếng, cho nên liền tìm cho hắn chút sự tình để làm.
Chụt
Môi mềm của Kurenai bị chấm mút, Kurenai hờn dỗi "ưm" một tiếng, rúc vào ngực Lâm Phàm trốn tránh.
Đây là thành quả của hơn một năm qua cố gắng.
Không chỉ trên phương diện này hắn cố gắng và có được thành tựu, thực lực phương diện cũng có nhiều tiến bộ.
Nhưng tiến bộ chỉ ở mặt hoàn thiện và tăng cường kỹ năng đã có của bản thân, còn về phần tìm về kỹ năng cũ và khai phát kỹ năng mới là hoàn toàn không đáng kể.
Đáng để kể ra cũng chỉ có việc thân thể của hắn mạnh càng mạnh và tinh thần lực bao phủ phạm vi đã đạt đến năm mét phạm vi...
Dứt bỏ tạp niệm!
Dù rất muốn tiếp tục ôm mỹ nhân ngủ nướng, nhưng hôm nay là ngày khai giảng, có nhiệm vụ tại thân, Lâm Phàm không thể không vượt ải mỹ nhân để sớm rời giường và đến trường.
Liên tục như tên du thủ du thực, vô công dồi nghề du đãng trong làng khiến cho Lâm Phàm đã không lạ gì với mười hai tiểu cường nhóm.
Hơn nữa mười hai tiểu cường giờ vẫn chưa có mười hai tiểu cường bộ dạng, tất cả đều còn là tiểu thí hài bộ dạng. Do đó hắn không nhấc được một chút hứng thú nào khi tới đây.
Chẳng qua đệ tam thái độ quyết tuyệt, cho nên Lâm Phàm đành phải tới một chút mà thôi.
" Đến rồi thì mau xếp vào hàng đi."
Đệ tam nghiêm nghị đứng trên sân chờ phụ huynh trong làng đưa học sinh đến nhập học.
" Vâng sensei!"
Rất nhiều người ở sau lưng đệ tam đang nhìn hắn, hầu hết là ninja phụ trách việc dạy học ở học viện, cho nên bộ mặt của đệ tam Lâm Phàm vẫn là đúng dịp giữ gìn.
Đệ tam vẻ mặt như thường khẽ ừ một tiếng.
Hắn bình tĩnh, nhưng đám người sau lưng và xung quanh hắn không bình tĩnh. Một tiếng ừ này của đệ tam làm cho bao nhiêu đôi mắt lập tức hướng về phía Lâm Phàm.
Sau một hồi yên tĩnh vì bất ngờ Lâm Phàm đối với đệ tam xưng hô, tiếng nghị luận bắt đầu nổi lên bốn phía.
Tất cả đều xoay quanh thân phận của Lâm Phàm.
Hầu như mọi người đều nhận ra hắn, kinh ngạc là có thể hình dung, khi không ai ngờ rằng tên nhóc lười nhất làng này lại là đệ tam học trò.
Phải hắn qua hai năm này thành công xây dựng trong làng hình ảnh chính là một tên "lười nhất làng".
Nhiệm vụ hoàn thành chưa đủ hai bàn tay số lượng, tập luyện cũng không thấy tập luyện, không lười thì là gì?
" Ca ca, là ca ca không ngờ ca ca lại là đệ tử của đệ tam đại nhân. Chỉ là tại sao mọi người nhìn ca ca ánh mắt có chút không đúng đâu?"
Đứng trong hàng, Naruto là kích động nhất khi nhìn thấy Lâm Phàm. Còn lại đều là một bộ hiếu kỳ bảo bảo đánh giá hắn, không hơn.
" Không ngờ đệ tam đại nhân lại thu dạng này một tên đồ đệ, lười đến như hắn dạng này còn làm cái gì ninja!"
" Đúng vậy! Bản sự khác không thấy, nhưng ăn rồi chờ chết bản sự lại có thừa. Bội phục!" tiếng miệt thị nổi lên liền không có ngừng qua.
Đệ tam râu dê dựng đứng chừng mắt nhìn Lâm Phàm ý bảo: " Xem ngươi làm chuyện tốt!"
Lâm Phàm thì ánh mắt đáng thương cùng vô tội nhìn đệ tam ý là: " Ta đều ưu tú như vậy sao lại trách ta rồi? Là do bọn họ mắt chó không biết nhìn người có được hay không!"
- -----
" Ừm! Là hắn!"
Từ xa đi tới, nhìn thấy đứng sau lưng đệ tam thân ảnh, Itachi có chút khựng lại thầm hô.
Sau sự kiện kia, Itachi liền vùi đầu vào tập luyện, sau đó lại liên tục đi làm nhiệm vụ, rồi gia nhập ANBU. Cộng thêm vị trí địa lí khoảng cách mà hai người đều có gần hai năm chưa từng gặp mặt.
" Anh hai! Anh nhận biết người kia sao? Hình như mọi người đều đang bàn tán gì đó về hắn đâu!"
Được Itachi dắt tới nhập học, Sasuke hiếu kỳ đánh giá xung quanh và càng hiếu kỳ đánh giá người mà anh mình nhận biết kia.
" Đó là một người bạn đã lâu không gặp của anh hai, sasuke, em cũng nên gọi hắn một tiếng ca, bởi trước kia hắn đã từng cứu mạng anh hai."
" Bạn...hơn nữa còn cứu mạng anh hai...???"
Từ này thốt ra từ miệng Itachi làm cho Sasuke càng thêm hiếu kỳ và bất ngờ, đi đánh giá và nghe ngóng về Lâm Phàm.
Bởi trong tiềm thức của Sasuke, thiên tài như anh hai là không hề có bạn. Có cũng chỉ có thể như anh Shisui loại này thiên tài mới xứng.
Nhưng Shisui hiện tại phần nhiều là đồng tộc và đồng đội, sau đó mới tính đến là bạn thứ này.