Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 548: Hokage: Làm Một Tên Nam Nhân




" Lão sư, sư đệ hắn thật chỉ có tám tuổi sao?"

Đấu tập qua đi, đệ tam và Jiraiya liền rời đi, bởi mục đích của đệ tam mang Jiraiya đến chỉ là đệ cho huynh đệ đồng môn nhận biết mà thôi. Hắn tuyệt không phải khoe khoang mình giáo dục thành tựu!!!

" Là thật tám tuổi. Có gì tốt kinh ngạc sao? Ngươi cũng không phải chưa từng gặp qua ở cái tuổi này thiên tài người... Tiểu tử nhà Uchiha cũng không kém là bao đâu."

Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt đệ tam không dấu nổi vẻ tự hào. Hiển nhiên trong mắt đệ tam, đệ tử của mình là mạnh hơn.

" Không giống nhau, dù sao Uchiha tiểu tử cũng là con cháu thế gia..." Lời còn chưa nói hết đã bị đệ tam đánh gãy.

" Làm sao? Ngươi thấy sư đệ của ngươi kém cỏi hay là ngươi nghĩ ta giáo dục phương pháp kém cỏi hơn so với Uchiha gia tộc?"

Thấy đệ tam "trở mặt" cũng như đặc biệt giữ gìn Lâm Phàm, Jiraiya sửng sốt, u oán nói " Sư phụ ngươi thật thay đổi!"

" Trước kia cũng chỉ có nhắc về chúng ta tam nin lúc ngươi mới tự hào như vậy, hiện tại lão sư ngươi liền là có mới nới cũ..."

Đến lượt đệ tam sửng sốt. Nhưng rất nhanh liền không có, hắn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói.

" Ta gọi ngươi về cũng không phải để thảo luận vấn đề này. Ta gọi ngươi về có hai nhiệm vụ giao cho ngươi."

Nói đến nhiệm vụ, đệ tam nghiêm túc, kéo theo đó là Jiraiya cũng nghiêm túc lắng nghe.

" Nhiệm vụ thứ nhất là theo dõi và tìm hiểu một chút Orochimaru. Hiện tại ta đã nhìn không thấu hắn nghĩ gì. Hơn nữa thời gian này hắn đi với Danzo quá gần, đây không phải là chuyện gì tốt! Cho nên ngươi liền nhìn đó mà làm, tránh tình huống xấu xảy ra."

Nhắc tới Orochimaru đoạn thời gian này, đệ tam cảm giác thật sâu mệt mỏi.

Cũng chỉ vì chức vị Hokage đệ ngũ bị hắn phủ quyết không trao cho Orochimaru mà tên học trò hắn yêu quý nhất này đang dần thoát ly khỏi mức độ hiểu biết của đệ tam.

Thậm chí hắn còn cảm giác được thật sâu oán niệm từ đối phương!

Đệ tam làm vậy không phải là không có lí do. Bởi vì Orochimaru thật sự quá tà môn và âm u, hơn nữa tâm lý còn có điểm vặn vẹo và thiếu sót. Cho nên không thích hợp làm Hokage.

Đặc biệt là trong đoạn thời gian này, đệ tam còn phát hiện ra Lâm Phàm. Tên đệ tử này cho hắn cảm giác càng thích hợp hơn làm Hokage.

Tuy miệng có chút tiện, đồng thời làm việc không dính đến thực tế lợi ích là không làm, nhưng ít nhất đệ tam còn cảm thấy mình nhìn thấu Lâm Phàm và biết hắn là một kẻ thiện lương. Có thể vì thứ muốn thủ hộ mà hy sinh bản thân.

Cộng thêm thực lực và tiềm lực mà Lâm Phàm nắm giữ, vậy là đủ, quá đủ, siêu cấp đủ rồi!

" Nhiệm vụ thứ hai là bảo vệ một chút Naruto đứa nhỏ này. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tình hình có chút đặc thù, đợi qua một đoạn thời gian nữa lại nói..."

Nhắc đến an toàn của Naruto, ánh mắt của Jiraiya lập tức trở nên sắc bén.

Giọt máu duy nhất của đệ tử tâm đắc nhất của mình còn sót lại trên thế giới này, hắn chắc chắn sẽ không để cho tính mạng của tiểu bất điểm này chịu nguy hiểm dù chỉ là một chút.

.....

Điều gì đến rồi cũng phải đến!

Khoảng một năm sau, Lâm Phàm chín tuổi năm đó, trong làng xảy ra một đại sự kiện.

Orochimaru, một trong tam nin huyền thoại của làng trộm học tập rất nhiều cấm thuật và bị phát hiện trong một lần hắn đang tiếp tục xem trộm phong ấn chi thư.

Bằng một vài lý do cảm tình mà mọi người đều biết, hắn thành công trốn thoát khỏi làng trước sự truy cản của đệ tam và Jiraiya.

Cấp S phản nhẫn dành cho Orochimaru được làng công bố ra! Jiraiya không cam lòng nhìn Orochimaru sa đọa cho nên cũng theo đó rời đi một lần nữa, với hy vọng tìm kiếm và khuyên bảo được Orochimaru cải tà quy chính.

Lúc này Naruto đã gần ba tuổi, đã có thể tự lập sống sót mà không cần người kề cạnh. Cho nên đệ tam thống nhất phương thức là để hắn tự do phát triển, bởi quan tâm quá sẽ để cho người hữu tâm nhìn ra chút gì đó.

Dù sao bộ dạng của Naruto lớn dần lên đã có đôi nét giống Minato. Tóc vàng, mắt xanh...

Nhưng thân phận hồ ly đã từng hủy diệt làng Lá được chụp lên đầu khiến người trong làng bỏ qua hoàn toàn những điểm này và nhìn Naruto với ánh mắt như đang nhìn một con quái vật.

.....

" Lão đầu! Đừng nhìn nữa, Orochimaru sư huynh chắc chắn là sẽ không trở về đấy." Cao hơn, anh tuấn hơn, Lâm Phàm xuất hiện sau lưng đệ tam khuyên nhủ hắn.

Cả hai cùng nhau hướng ánh mắt về phía khu rừng bị nhuộm đỏ bởi ánh mặt trời lúc hoàng hôn ở phía xa.

Thấy đệ tam không phản ứng bản thân, Lâm Phàm tiếp tục nói.

" Nếu không ngươi đem một số nhẫn thuật trong phong ấn chi thư dạy cho ta đi. Sau khi ta luyện thành ngươi liền sẽ cảm thấy vui mừng, không phải sao?"

Trước kia mỗi khi hắn luyện thành một nhẫn thuật khó nào đó, hắn liền thấy rõ ràng trong mắt đệ tam Hiruzen xuất hiện ý vui.

Nhưng bây giờ tình huống có thể giống khi đó sao?

Đệ tử thiên tài mình yêu quý thứ hai (trước kia là thứ nhất), phản bội sự tín nhiệm của hắn, phản bội làng và bỏ đi. Hắn còn có thể vui vẻ, vô lo vô nghĩ, đem tất cả những gì mình có, giáo dục cho kẻ sau sao?

Đáp án đương nhiên là không thể!

Ai có thể đảm bảo cho hắn rằng, thiên tài như Lâm Phàm sẽ không phải là một Orochimaru thứ hai?

Không có một ai!

Đệ tam đều là tự làm tự chịu thì hắn chịu được.

Nhưng rất có thể không chỉ mình hắn phải chịu mà rất có thể là cả làng phải cùng hắn gánh chịu hậu quả. Cho nên hiện tại trước khi làm gì đó, hắn cần cẩn thận suy nghĩ.

Có điều ít nhất là nghĩ đến Lâm Phàm, đệ tam còn có chút được an ủi trong lòng. Bởi đệ tam biết lời nói nửa thật nửa đùa này của Lâm Phàm mục đích cũng là để an ủi hắn.

Và qua thời gian dài tiếp xúc, đệ tam biết Lâm Phàm cũng không thật sự để ý những thứ này nhẫn thuật, kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao! Nhưng nghe ngứa tai vẫn là phải trách.

" Có như ngươi dạng này an ủi người sao?... Hơn nữa đừng gọi tên kia phản nhẫn là sư huynh, ta không có hắn dạng này đệ tử!"

Nói những lời này đệ tam thanh âm rất quyết tuyệt, nhưng Lâm Phàm biết, dù đã làm ra dạng đó hành động, nhưng cho đệ tam cơ hội giết Orochimaru, đệ tam chắc chắn sẽ không giết.

Bởi Orochimaru vẫn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của đệ tam, khi Orochimaru chưa làm việc gì thực sự nguy hại cho làng Lá.

" Lâm Phàm! Giả dụ một ngày ngươi tu luyện đến như Orochimaru cấp độ, ngươi sẽ sử dụng thực lực của mình để làm gì?"

Đệ tam vẫn nhìn về phía xa mà hỏi Lâm Phàm.

Không cần suy nghĩ, Lâm Phàm lập tức trả lời.

" Việc gì cũng không làm..."

Câu trả lời này khiến đệ tam có chút bất ngờ và liếc nhìn Lâm Phàm, xem hắn là nói đùa hay nói thật.

Nhìn ra đệ tam nghi hoặc, Lâm Phàm tiếp tục nói.

" Việc ta muốn làm, lấy thực lực của Orochimaru sư huynh là làm không được."

Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Phàm càng khiến đệ tam tò mò về việc hắn muốn làm.

" Ngươi muốn làm gì? Hokage sao?"

" Không! Ta muốn làm là làm một tên nam nhân mạnh nhất để cho tất cả mỹ nữ trên thế giới này dựa vào. Đồng thời đem bọn họ..."

Lâm Phàm còn chưa nói hết mộng tưởng đã bị đệ tam đánh gãy bằng một chân đạp đi qua.

" Không tiền đồ đồ vật, lời như vậy cũng dám lẽ thẳng khí hùng đứng trước mặt ta nói. Ta dạy bảo ngươi lâu như vậy còn có ích lợi gì. Hôm nay ta phải đánh chết ngươi tên này không tiền đồ gia hỏa, sớm thanh lý môn hộ."

" Mộng tưởng là của riêng mỗi người, chẳng lẽ ta còn phải ước mơ theo đúng ý ngươi hay sao? Còn muốn đánh ta! plè... Lão đầu, bắt được ta rồi hãy nói!"

< Quick Attack > thi triển, Lâm Phàm lập tức trốn vào rừng cây sau lưng, biến mất vô tung vô ảnh.

Nhìn Lâm Phàm biến mất phương hướng đệ tam thầm nhủ " Ta giáo dục phương pháp có gì sai sao? Vậy mà giáo đi ra toàn là háo sắc đồ vật. Hay là Jiraiya đem Lâm Phàm làm hư? n! Chắc chắn là như thế!"

Nghĩ đến Lâm Phàm vừa rồi sắc mị mị bộ dạng, đệ tam liền sinh khí.

Cũng may Jiraiya đã sớm rời đi, nếu không chắc chắn sẽ bị hưng sư vấn tội, trong khi hắn không hề có tội.

Nhưng cũng nhờ đó mà tâm tình của đệ tam tốt hơn một chút sau sự kiện Orochimaru rời đi.

.....

" Kurenai.. Kurenai...! Ngươi nhìn, lại là tiểu tử kia."

Không cần đồng bạn thông báo, Kurenai cũng đã sớm thấy Lâm Phàm. Bởi hắn chính là đường hoàng đi đến, không hề ẩn nấp.

" Thật là trùng hợp, Kurenai tỷ tỷ! Làng rộng như vậy mà chúng mỗi lần đều đúng dịp gặp nhau ở trên con đường này."

Nhìn không biết xấu hổ Lâm Phàm, Kurenai bất đắc dĩ thở dài cùng đồng bạn cáo biệt, sau đó cùng Lâm Phàm "sánh vai" cùng đi.

Không thể không đi, bởi đây chính là đường về nhà của Kurenai ( -. -)

Hơn nữa dạng này tình cảnh đã xuất hiện mấy tháng nay, cứ mỗi lần làm nhiệm vụ từ bên ngoài trở về là Kurenai lại "đúng dịp" gặp được Lâm Phàm.

Dù thời gian nhiệm vụ đi làm và hoàn thành đều là không đồng nhất, nhưng vẫn như vậy "đúng dịp". Đúng dịp đến mức gặp nhiều Kurenai đều đã quen thuộc và không muốn đi tìm hiểu lí do.

Cũng không chỉ có như vậy.

Đến nhà Kurenai sau, Lâm Phàm liền chủ động mở cổng, đợi Kurenai tiến vào sau hắn mới đóng cổng.

Mọi người nghĩ hắn ga lăng thì nhầm rồi, bởi đóng cổng xong hắn vẫn còn ở bên trong nhà Kurenai. Rất vô lại!

Sau đó hắn thuần thục chạy vào phòng, chuẩn bị bữa tối, rồi cùng Kurenai dùng bữa xong mới chịu rời đi.

Kurenai ban đầu là gay gắt, lời nói đuổi Lâm Phàm không đi, định dùng bạo lực thì mới nhận ra đuổi không được Lâm Phàm. Ảo thuật thì lấy nàng hiện tại ảo thuật cấp độ vẫn là không có tác dụng.

Cuối cùng biết "chống cự" không được, Kurenai liền "nằm im" hưởng thụ dạng này sinh hoạt.

Dù sao đối phương cũng là một tên tiểu tử còn chưa đủ lớn, hơn nữa nhìn cũng đẹp mắt, nấu ăn cũng "khá" ngon, cũng biết làm nàng vui vẻ, liền để hắn "muốn làm gì thì làm".

Từ đó liền xuất hiện dạng này tình cảnh!