Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 538: Hokage: Bình Yên, Tân Sinh




Trở lại đoạn thời gian trước.

" Lâm Phàm! Lâm Phàm!"

Hết giờ học Lâm Phàm lập tức phóng ra khỏi phòng học, lần này đến lượt Itachi đuổi theo gọi lại hắn.

" Ăn của ngươi một bữa mì mà thôi, chẳng lẽ lại thật coi ta thành bạn thân hay sao mà hô to gọi nhỏ như vậy!... Ít nhất cũng phải từ hai bữa trở lên."

Nghĩ nghĩ Lâm Phàm vẫn là dừng lại đợi Itachi chạy đến để xem hắn có chuyện gì.

Itachi xách trong tay một túi nhỏ, đến nơi lập tức đưa nó về phía Lâm Phàm.

" Cho, đây là cha tớ bảo tớ chuyển cho cậu, bên trong là khen thưởng của cậu cho những gì đã làm trong trận chiến vừa qua..."

Nói còn chưa nói hết, bọc nhỏ trên tay Itachi đã sớm biến mất và xuất hiện trên tay Lâm Phàm.

Mở ra, bên trong chứa từng xâu tiền xu, một tờ giấy, liền chỉ có hai dạng này đồ vật.

Tiền đủ để hắn sinh hoạt trong một thời gian dài, tờ giấy thì là một phần giấy tờ nhà. Theo bên trong ghi lại thì hẳn là một gian tiểu viện ở trong thôn, vị trí cũng có bản đồ chỉ định rõ ràng.

Trong thông giờ đây không thiếu nhất chính là dạng này phòng ở, bởi đại lượng ninja chết đi, cho nên rất nhiều căn nhà liền bỏ không. Do đó Lâm Phàm cũng không quá coi trọng thứ này.

Hắn chú ý là đột nhiên đến khen thưởng và việc mình được tặng nhà ở trong thôn.

Sớm không đến muộn không đến, chỉ khi hắn bộc lộ ra thực lực ở trên chiến trường thì mới đưa tới.

Đây dường như ám chỉ rằng thôn đã chú ý đến hắn, đồng thời cũng biểu đạt rằng thôn muốn hắn hòa nhập và trở thành người của nơi này.

" Gia nhập thì gia nhập đi, dù sao đến khi có thực lực rồi thì đi hay ở hoàn toàn dựa vào ta một ý niệm. Còn hiện tại thì mặc cho các ngươi bài bố, chỉ cần không nguy hại đến ta, ta liền ngoan ngoãn đi chấp hành là được."

" Lâm Phàm! Nếu không hôm nay tớ chủ chì, chúng ta đến quán mì hôm qua ăn một bữa, lấy đó làm chúc mừng cậu đạt được ban thưởng, như thế nào?" Thấy Lâm Phàm đột nhiên có tiền như vậy, Itachi quyết định chặt hắn một đao, trả bữa mì hôm qua.

" Tốt! Ta cũng chính đang có ý đó. Có điều ta vừa được tặng một căn nhà mới, chúng ta trước tiên đi xem, sau đó mới đi ăn mì."

Không cần hỏi Itachi ý kiến, Lâm Phàm đã thay hắn quyết định. Sau đó Itachi bị Lâm Phàm ôm vai bá cổ kéo về căn nhà mới của hắn.

Trong một gian tiểu viện nào đó người qua đường thi thoảng chỉ chỏ, bởi bên trong hai tên nhóc chính đang quét dọn.

Hơn nữa một trong hai phía sau còn thêu lấy ký hiệu của Uchiha gia tộc.

Phát cỏ, quét dọn, lau chùi,... Một gian tiểu viện đã lâu không có người ở sau một hồi được chỉnh lý gọn gàng, sạch sẽ và tràn ngập nhân khí.

Trời tối, trong quán mì, Lâm Phàm hào sảng đãi Itachi bữa mì này.

Không biết có phải là do một buổi chiều mệt mỏi hay không mà Itachi ăn phá lệ ngon miệng, thậm chí là quất liền hai tô mới dừng đũa.

Lâm Phàm thì là bốn tô, sau đó trước ánh mắt nhìn chằm chằm đầy ẩn ý của chủ quán, hắn mở ra túi tiền lớn, thành thật trả tiền. Trên mặt viết rõ "Ta có tiền" ba chữ, khiêu khích nhìn về phía chủ quán.

Nhận lại là cái hừ lạnh từ phía Ichiraku.

.....

Một đoạn thời gian sau.

Từng nhóm từng nhóm ninja từ các nơi trên chiến trường trở về làng sau chiến tranh.

Không khí u buồn dần dần được xua tan, vui vẻ và nhộn nhịp bầu không khí dần quay trở lại. Bởi dẫu có mất mát bao nhiêu thì chung cuộc làng Lá vẫn là kẻ chiến thắng sau cùng.

Vợ chồng cách biệt lần nữa được gặp lại, những mảnh đời lại được ghép lại cùng với nhau, nhờ đó mà làng Lá sắp có thêm những thành viên mới.

" Mẹ... mẹ bệnh à?"

Vừa kết thúc tập luyện, trên đường về Itachi thấy mẹ đi ra từ bệnh viện, hắn lập tức lo lắng, sau đó liền chạy lại hỏi.

" Không phải vậy, con nhìn này... Con sẽ có em trai hoặc em gái đấy!" Nói Mikoto đem đầu của Itachi áp vào chiếc bụng chửa năm sáu tháng và đã nhô lên của mình trong với vẻ mặt hiền từ và hạnh phúc.

Cảm nhận được tiểu sinh mệnh đang tồn tại ở bên trong Itachi nói, vẻ mặt nghiêm túc.

" Mẹ, con muốn có em trai."

" Nhưng em gái cũng sẽ rất dễ thương đấy!"

" Con cảm thấy đây chính là em trai." Itachi khẳng định.

Đúng lúc này bầu trời đột nhiên hạ xuống những bông tuyết. Nhìn ngắm tuyết rơi Mikoto nói với Itachi

" Em con sẽ được sinh ra trong mùa hè."

Đông qua xuân đến, xuân qua hạ đến.

Vào một ngày nắng đẹp rạng ngời, gia đình Fugaku đón chào một thành viên mới, với cái tên được Fugaku đặt ngay sau khi sinh là Sasuke, Uchiha Sasuke.

Itachi cũng chính thức được như nguyện khi sinh ra là một bé trai.

Đối với cậu em này, ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt, Itachi đã có tình cảm sâu đậm với tên nhóc tỳ đáng yêu.

Nhìn thấy em trai, Itachi thầm nghĩ về một cuộc sống mới và cậu cũng như nhìn thấy được cuộc sống mới của mình vậy.

Một cuộc sống tươi đẹp hơn!

Điều này khiến cho tâm trí vốn tràn đầy cảm xúc tiêu cực của Itachi mãnh liệt muốn thủ hộ phần cuộc sống này, cũng như bằng mọi giá phải bảo vệ và yêu thương cậu em trai của mình.

Nhưng kể cả là sự xuất hiện của Lâm Phàm hay Uchiha Sasuke đều không thể thay đổi được khát vọng về một thế giới hòa bình ở sâu bên trong Itachi.

Bởi cả hai đều không thể giúp Itachi quên được cảnh tượng tàn khốc của chiến tranh đã hằn sâu vào tâm chí mà Itachi đã tận mắt chứng kiến trước đó...

Tình yêu của Hokage đệ tứ Minato và Kushina cũng thành công nảy mầm như bao cặp đôi khác.

Lâm Phàm cũng tìm được tình yêu đầu tiên của đời mình (đây là hắn tự cho rằng là như vậy).

Yuhi Kurenai.

Còn nhớ ngày đó, theo trong đoàn người từ chiến trường trở về. Có một nhóm quay trở về trường học. Nhìn tuổi tác ở địa cầu hẳn đều còn là học sinh thân phận.

Nếu lấy hắn là học sinh tiểu học làm ví dụ, thì đám người này nhiều nhất cũng chỉ là trung học cơ sở mà thôi.

Trong một rừng người đó, Lâm Phàm lập tức bị hấp dẫn bởi một cô bé có mái tóc đen uốn lượn, dáng người thon gầy, làn da trắng, cặp mắt màu đỏ và khuôn mặt thanh tú kèm theo nét hiền dịu thể hiện rõ ràng trên đó.

Xem qua nguyên tác, dù không nhớ rõ nội dung một cách chi tiết vì đã quá lâu, nhưng nhân vật chính hắn nhìn một cái vẫn là nhận ra được nhờ những nét đặc trưng.

Cho nên hắn nhận ra ngay cô bé là Kurenai và nhớ đến quá khứ đau buồn của cô, Lâm Phàm rất nhanh làm ra quyết định, đó là cứu rỗi cuộc đời của cô bé.

Ai bảo hắn vốn lấy việc cứu vớt cuộc đời mỹ nữ làm niềm vui đâu!

Trước kia cũng vậy, hiện tại hắn càng phải duy trì truyền thống tốt đẹp được chuyền qua hai đời của chính bản thân hắn này.

" So với nhân vật trong anime, nhìn kurenai bằng xương bằng thịt càng khiến cho ta có cảm giác muốn đi che chở và bảo bọc hơn."

" Phần lớn của nàng được ta che chở... phần nhỏ của ta được nàng bảo bọc... hoàn mỹ!"

Có động lực sau Lâm Phàm liền càng hăng hái tập luyện, thời gian tập luyện của hắn sau đó gần như chiếm trọn cả ngày.

Bởi hắn đã quá thấu hiểu quy tắc chung của thế giới.

Bất kỳ thế giới nào cũng vậy, muốn thủ hộ được những thứ mình yêu thương trọn đời, thì thực lực của bản thân phải đạt đến độ cao nhất định.

Hắn biết mình không phải là nhân vật chính, cho nên không thể dùng võ mồm đi hàng phục thể giới, để người khác nghe mình được. Phải dùng thực lực, thậm chí là thực lực tuyệt đối.

" Sinh ra... Chết đi... Sinh ra... Chết đi..."

" Cuộc sống là khi sinh ra... cuộc sống chết đi... cuộc đời là chiến trận..."

Nhìn bầu trời bên ngoài, Itachi lại bắt đầu suy nghĩ mông lung về cuộc đời. Những suy nghĩ đó đột nhiên bị tiếng cười khặc khặc bên cạnh cắt đứt khi chúng còn chưa kịp biến thành những suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống này như mọi khi.

Nhìn qua bên cạnh, Itachi thấy được Lâm Phàm trên mặt tràn đầy ý dâm và phát ra tiếng cười quái dị kia cũng chính là hắn.

Dạng này hình tượng khiến suy nghĩ trong Itachi lung lay.

" Tại sao ở Lâm Phàm mình lại không thấy được những gì mà mình thường nghĩ về cuộc sống này? Ở cậu ấy, mình thấy được nhiều hơn ý nghĩa về cuộc sống. Không chỉ có sinh ra và chết đi, mà còn nhiều thứ không thể gọi tên khác nữa."

" Cuộc đời của cậu ấy dường như cũng không phải là chiến trận. Bởi trận chiến đó dường như không hề ảnh hưởng gì đến cậu ấy. Đây là tại sao?"

Đây gọi là niềm vui trong cuộc sống. Thứ mà một kẻ thiếu bạn bè, chỉ biết vùi đầu vào tập luyện, trong đầu thì toàn những suy nghĩ tiêu cực như Itachi không cách nào thấy và không thể tự mình tìm thấy được trong cuộc sống.

Đó cũng là thứ mà con người đang ngày một thiếu thốn!