Xoẹt... xoẹt...
Trong đêm tối, hai đóa huyết hoa vẩy lên trên lều vải, hai sinh mệnh yếu ớt cũng theo đó bị tước đi dưới lưỡi dao.
Theo sau là liên tiếp những sinh mạng nhỏ bé yếu ớt như vậy bị tước đoạt dưới lưỡi dao một cách không hề thương tiếc.
Đang còn trong giấc ngủ, Lâm Phàm đột nhiên mở mắt, bởi hắn có nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, dù rất nhỏ bé và ẩn nấp nhưng vẫn bị hắn bắt được.
Bình thường gì này là sẽ không xuất hiện dạng này tiếng bước chân đấy, hơn nữa không chỉ có một và tất cả đều đang chạy chậm.
" Có địch tập!" Rút ra kunai cầm sẵn trên tay, Lâm Phàm bật dậy, lặng yên tiến vào trong góc lều, ẩn thân vào bóng tối và chờ đợi kẻ địch tiến đến.
Nơi này là chỗ ở của đám ninja học viện, cách đám hạ cấp và trung cấp ninja kia còn có một khoảng cách, nên đợi họ phát hiện địch tập có lẽ đã có rất nhiều tên nhóc bị thủ tiêu.
Kêu lên báo động hắn cũng không thể kêu, bởi như vậy chết đầu tiêu sẽ là hắn.
" Muốn sống sót hay là vẫn phải dựa vào bản thân."
Giờ phút vì mạng sống nhận được uy hiếp, Lâm Phàm độ tập trung đề cao đến hai trăm phần trăm. Thính giác được hắn thôi phát đến tận cùng để nghe ngóng và phân tích tình huống ở bên ngoài. Thân thể co lại chỉ chờ thời cơ để bộc phát.
Như một cơn gió thổi qua làm sốc lên cửa lều, thổi vào bên trong một chút không khí lạnh của buổi đêm.
Bóng đen trong khu rừng già không cho phép mắt thường có thể thấy được một chút gì dị dạng trong lúc này.
Nhưng nếu có nhãn thuật dạng như Byakugan thì sẽ thấy được trong phòng lúc này đã nhiều thêm một thân ảnh của một tên ninja trưởng thành.
Kẻ đến dần dần di chuyển, nhẹ nhàng tiến đến gần vị trí những tiếng hít thở của bọn nhỏ mà hắn có thể dễ dàng nghe thấy trong đêm đen tĩnh mịch kia.
Xác định rõ ràng vị trí của mục tiêu, hắn không ngần ngại vung lên đồ đao đoạt mệnh, dù cho nằm đó chỉ là những đứa trẻ.
" Sựt...xoẹt..."
Kunai xuyên vào da thịt và bị kéo qua đem da thịt xé rách phát ra một thanh âm nho nhỏ.
Thanh âm phát ra không hề khiến người để ý, bởi xung quanh liên tiếp phát ra những âm thanh như vậy.
Trong đêm tối, Lâm Phàm chậm rãi lau đi vết máu trên thanh Kunai, vẻ mặt bất biến và thầm nghĩ "một".
Xác chết được xếp lại gọn gàng nằm cùng đám nhóc, phủ lên một lớp chăn để thấm máu, Lâm Phàm lần nữa tiến vào trong góc tối đen đặc...
Chẳng mấy chốc cửa lều lần nữa bị sốc lên một khe hở, tương tự là một thân ảnh tiến vào. Nhưng qua một hồi, trong lều đám trẻ vẫn còn an ổn say giấc ở nơi đó.
Hai ba lần như vậy nữa, căn lều nhỏ của Lâm Phàm lập tức bị đám ninja làng đá chú ý đến.
Khi mà xung quanh chỉ còn chơ trọi lều nhỏ của hắn là còn tiếng hít thở. Còn lại đều đã bị giải quyết hết.
Sau khi đại bộ phận ninja rời đi tấn công nơi ở của ninja làng lá, nơi này cũng chỉ còn một chi tiểu đội gồm một tên trung nhẫn và vài tên hạ nhẫn ở lại để giải quyết nốt căn lều nhỏ này.
" Ngươi đi vào dò xét thực hư đi." xung quanh không còn người sống, tên trung nhẫn nói chuyện cũng biến thành không kiêng nể gì.
Tên hạ nhẫn nhận được chỉ thị lập tức vén lên lều nhỏ và tiến vào.
Một phút sau, tất cả vẫn chìm trong sự yên lặng. Đồng đội của bọn hắn ra đi không hề có dấu hiệu sẽ trở lại báo cáo. Điều đó khiến tên trung nhẫn ninja nhíu mày.
Đặc biệt là phía xa xa đã truyền đến tiếng chém giết thanh âm khiến hắn có thêm phần căng thẳng.
" Rõ ràng là lều của một đám tiểu quỷ, vậy mà có thể khiến ta cảm thấy áp bách, đáng chết... Ta cũng không tin cái này tà..."
Hai tay hắn lập tức làm ra kết ấn thủ thể, hắn chuẩn bị sử dụng nhẫn thuật đem căn lều này đập tan rồi lại nói.
Đúng lúc này cửa lều nhỏ bật mở, ba thanh phi tiêu đen kịt hòa mình vào bóng tối xung quanh bay ra.
Tiếng xé gió của phi tiêu vang lên cũng là lúc ba tên ninja làng đá thầm kêu " không ổn."
Phản ứng nhanh nhất là tên tiểu đội trưởng kia.
Dừng lại động tác kết ấn, rút ra bên người một thanh kunai (dao găm), hắn theo bản năng che chắn trước mặt. Bởi chỉ có nơi này trên cơ thể hắn bị đánh trúng là gây ra tổn thương ở mức cao nhất, thậm chí là mất mạng.
Tên trung nhẫn này phản ứng, tốc độ mọi mặt đều là đủ nhanh, nhưng hai tên hạ nhẫn thì không có nhanh như hắn vậy.
Một tên chỉ kịp sờ vào túi nhẫn cụ liền đã bị một thanh phi tiêu cắm thẳng vào hốc mắt bên phải.
Một tên khác thậm chí còn kém cỏi hơn khi chỉ biết đứng đó ngây người. Nhưng người ngốc có ngốc phúc, bởi may cho hắn thanh phi tiêu kia lại chỉ đâm trúng băng bảo vệ đầu của hắn, lưu lại một vết cắt và văng ra.
Á...áaaaaa
Tiếng rú thảm vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh, đau đớn trùng kích thẳng vào đại não khiến tên ninja kia dù tố chất có tốt cũng phải ôm đầu gào thét và lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng không ai sẽ quản hắn bởi hai tên còn lại, một tên thì đang như lâm đại địch, một tên thì còn sợ hãi sau tai nạn và chưa tỉnh hồn lại.
Nghe chỉ có một tiếng rú thảm vang lên, trong lều nhỏ, Lâm Phàm có chút không hài lòng.
Nhưng cũng hết cách rồi, ai bảo nơi đây hoàn cảnh quá tệ đâu.
Mắt không thấy được vị trí của đối phương, đối phương hình thể dài ngắn ra làm sao cũng không biết.
Hắn hoàn toàn là dựa vào âm thanh mà đối phương vừa phát ra để phán đoán vị trí địch, sau đó dựa vào hình thể của mấy tên ninja bị bản thân giết chết trước đó để phán đoán hình thể của đám ninja làng đá này.
Từ đó phân tích và tung ra công kích với hy vọng có thể nhất kích tất sát, hoặc ít nhất là một đòn làm giảm tối đa sức chiến đấu của địch thủ.
Nhưng hiệu quả không như mong đợi.
Hơn nữa Lâm Phàm còn thành công cho đối phương thấy độ đáng sợ của mình và đề cao đến tận cùng sự cảnh giác của đối phương dành cho mình.
" Ai nếu dùng chiêu không được vậy thì cứng đối cứng đi."
Một bên nghĩ, một bên Lâm Phàm thành thật rút ra kunai bước ra khỏi lều vải.
Biểu hiện thứ gì là không cần thiết, bởi có biểu hiện đối phương cũng không thể thấy được trong màn đêm đen kịt này.
Bầu không khí bên ngoài đang căng cực thì rèm cửa lại một lần nữa được vén lên.
Với thị lực tốt hơn thường nhân, tên trung nhẫn kia có thể lờ mờ thấy được từ bên trong đi ra một thân ảnh. Có điều mi đầu của hắn không khỏi vì thế mà nhăn lại, bởi thân ảnh kia thật sự còn quá nhỏ, chỉ 5 đến 6 tuổi là cùng.
Điều này khiến hắn không thể liên kết được giữa thân ảnh này và kẻ vừa phóng ra ba thanh phi tiêu từ trong bóng tối kia.
Phải biết trong tình huống chỉ dựa vào âm thanh như vậy mà có thể tinh chuẩn cùng một lúc phóng ra ba thanh phi tiêu, hơn nữa đều là đoạt mệnh phi tiêu, thì thực lực đó ít nhất cũng là ở hắn phía trên.
" Nhưng thằng nhóc này đi ra từ nơi đó là chuyện gì xảy ra?"
Không xác định khiến hắn không dám lập tức ra tay, bởi biết đâu đây chỉ là con mồi và nếu hắn ra tay công kích tên nhóc này thì "kẻ" còn dấu trong lều nhỏ kia sẽ đoạt mạng hắn thì sao?
Đối phương lo được lo mất còn Lâm Phàm thì không, bởi hắn biết địch có bao nhiêu và hoàn cảnh hiện tại là như thế nào.
Dừng lại không đến hai giây, thông qua âm thanh xác định vị trí của tên rú thảm, Lâm Phàm lập tức lao ra tiếp cận đối phương.
Trên đường một thanh kunai được Lâm Phàm tung ra. Khoảng cách gần hơn tiếp cận khiến Lâm Phàm có thể lờ mờ thấy được một bên khác có một tên đang đứng ngây ra như phỗng.
Không chút nghĩ ngợi, Lâm Phàm lập tức cải biến phương hướng, mục tiêu bị đổi từ tên đang đứng ở trung tâm thành kẻ sau.
Lâm Phàm không biết được thực lực của đối phương, nhưng đối phương đã sơ ý đem tính mệnh giao cho hắn, thì hắn cũng không ngại thu gặt lấy.
Huyết hoa như mực nước vẩy trong đêm đen, ánh mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng cùng sợ hãi, hai tay theo bản năng giơ lên ôm cổ, cố ngăn dòng máu nóng chảy ra nhưng không thể.
Sinh cơ như máu tươi cứ thế rời bỏ tên hạ nhẫn, hắn rất nhanh đổ gục xuống đất thành một bộ thi thể.
Ở bên kia thanh âm gào rú thống khổ của tên còn lại cũng rất nhanh im bặt mà dừng, khi yết hầu của hắn bị thanh kunai kia phá hủy, lấy đi không chỉ là âm thanh mà còn cả sinh mạng của hắn nữa.
Sự tình diễn ra thật sự quá nhanh và nằm ngoài sức nhận biết của tên trung nhẫn, đợi hắn khôi phục lại tinh thần vì cảm nhận được nguy hiểm, thì hai tên đồng bạn đã thành xác chết bất động và tên tiểu quỷ kia đã vung ra lưỡi dao, ý đồ đoạt cả mạng hắn.
" Tiểu quỷ! CHẾT ĐI CHO TA." Sinh mệnh bị một tên tiểu quỷ uy hiếp khiến hắn không cam lòng gầm lên giận dữ, đồng thời cũng là để đề tỉnh bản thân.
Cheng...
Hai thanh kunai va vào nhau trong đêm tối làm tóe ra một ít hỏa hoa.
Nhờ chút ánh sáng ít ỏi đó, ở khoảng cách gần, tên trung nhẫn có thể thấy được rõ ràng một đôi mắt đen láy, ẩn chứa trong đó là sự lão luyện như nhìn thấu thế gian hết thảy và không hề chứa một tia cảm xúc đang nhìn về phía hắn.
" Đây là ánh mắt của một tên nhóc nên có sao?... Đây là ánh mắt của kẻ vừa giết người xong nên có sao?... Và thực lực này, thủ đoạn này là của một tên nhóc nên có sao?..."
Giao thủ chỉ qua hai ba chiêu, tâm tình của tên trung nhẫn này càng ngày càng lạnh. Bởi đối với cận thân chiến đấu, hắn nhận ra mình không phải là đối thủ của tên tiểu quỷ này.
Bằng chứng là trên cổ hắn lưu lại vết cắt nhỏ kia đang rỉ ra máu tươi.
" Ngươi ác ma này..."
Bị Lâm Phàm cuốn lấy, tung ra chiêu chiêu đều là đòi mạng, tên trung nhẫn còn không có nổi thời gian để kết ấn và thi triển nhẫn thuật.
Quan trọng nhất là đứng nói đánh trúng đốiphương, hắn muốn chạm vào và đem đối phương đẩy ra xa để có thời gian thi triển nhẫn thuật đều không thể làm được.
Tên ác ma này như có thể nhìn thấy động tác và phương hướng tấn công của hắn để sớm né tránh vậy.
Ban ngày còn có thể hiểu được, nhưng dưới màn đêm đen kịt như vậy, tên tiểu ác ma này là làm sao làm được? Ai có thể giải thích cho hắn!
Không ai có thể! Nhưng tác có thể!
Đừng quên trước kia vì rèn luyện phản ứng của bản thân, Lâm Phàm đã cùng Primal Torterra thường xuyên tập luyện trong hoàn cảnh như vậy.
Và từ đó Lâm Phàm cũng đã rèn luyện ra được tốc độ phản ứng, phán đoán và xử lý nhiều loại công kích ở mức độ nhanh đến cực hạn.
Hiện tại tuy chưa tìm lại thực lực như trước kia nhưng khả năng này y nguyên còn tại. Cho nên việc "đón gió mà đánh" đối với hắn quả thật quá đơn giản.
Càng đánh xuống tới Lâm Phàm ngày càng buông lỏng, bởi thực lực của đối phương cũng không đủ mạnh đến mức có thể miệt sát hắn. Thậm chí Lâm Phàm dựa vào thiên thời địa lợi còn đang chiếm được thế thượng phong.
" Xem ra được phái ở lại nơi này ninja, để đối phó đám này tiểu quỷ,thực lực cũng không phải là quá xuất sắc. Chủ lực hẳn là đều qua hết bên kia chiến trường đi."
" Hiện tại bên kia đã sớm khai chiến, cũng chẳng có ai rảnh rỗi để đi để ý đến nơi này."
Xác định rõ tình huống sau, Lâm Phàm lập tức cải biến chủ ý. Hắn không muốn lập tức đoạt mạng đối phương, hắn muốn đem đối phương trở thành công cụ để luyện tập sinh tử thực chiến.
Công kích của Lâm Phàm cũng biến thành tùy ý hơn, không còn là chiêu chiêu đều dồn đối phương vào chỗ chết, thay vào đó, nơi nào có thể tạo thành thương tổn cho đối phương hắn sẽ đi công kích nơi đó...
Tiếng dao găm xé rách quần áo đồng thời vách phá da thịt, tiếng gào thét phẫn nộ hô chém hô giết, tiếng rú thảm... Đủ loại thanh âm hỗn tạp vang vọng trong khu rừng.
Đêm nay sớm đã xác định là một đêm không hề yên tĩnh!