o0o.sáng hôm sau tại trường Lan Anh
1 cô gái đang đứng trước cổng từ rất sớm với vẻ mặt rất rất hồi hộp!cô khẽ nhìn mọi thứ xung quanh rất nhẹ giường như cô sợ mọi thứ sẽ khuất mất.loay hoay nhìn những chú chim vứt cao cô chợt run người khi dáng hình kia đang tiến lại gần với 1 đám nữ sinh vây theo.cô là DL.từng bước nhẹ tiến lại hắn.cô lắp bắp
-a..a..Phú
trả lời lại cô chỉ là cái làn gió đang lùa qua và tiếng cười cùng những lời nói móc.phải hắn đã chẳng thèm để ý đến cô và đi ngay về lớp bỏ lại cô trong nổi đau cùng sự thù hận che lấp con tim
-a sẽ phải hối hận LÊ VĂN HOÀNG PHÚ
hôm nay cũng như mỗi ngày.hắn thì ngủ.nó thì nhìn còn Duy thì cứ luyên thuyên bên tai hắn.chịu hết nổi hắn bỏ ra khỏi lớp nhân lúc giải lao.hắn đi đến một gốc cây sau trường để tiếp tục sứ mạng đi ngủ.còn nó thì 3 chân 4 cẳng chạy tìm hắn mắt nhấm mắt mở nhỏ nhào thằng vào Thắng(cố ý đấy để vậy đấy)
-A.A.A.
-e k sao chứ làm gì như ma rượt vậy?_Thắng nhìn nó cười
-e..e k sao!
-e biết a k?_Thắng hỏi tiếp
-biết chứ!a là Thắng
O0O:Phạm Hữu Thắng:con trai tập đoàn danh giá ngang ngửa hắn.đẹp trai nhưng thua hắn(sơ sơ thôi nhé mọi người)
-ừmk!lại đây ngồi đi_Thắng đở nó đến cạnh hồ nước
-e có việc bận rồi.e đi trước_nó nói
-khoan đã nào!e định tìm người tên Phú phải k?hắn ta đang cùng DL vui vẻ ở sau trường đấy!
nó khựng lại vì câu nói của Thắng tại sao cậu ta lại biết rõ về nó và hắn ngay cả DL
-s a biết?
-a là hội trưởng hội học sinh mà
o0o.quay lại với hắn
đang say sưa trong giấc mơ của mình hắn chợt cảm thấy cánh tay nặng hơn và vai hơi mỏi.từ từ mở mắt ra hắn giật mình khi thấy DL đang ngủ trên vai mình.nhìn cô ngủ thật đáng yêu.lâu lâu khẽ nhấp môi trông thật dễ thương.hắn cảm thấy cô có gì đó rất quen thuộc với hắn mà k thể nói được.trần trừ hồi lâu hắn quyết định nhắm mắt lại ngủ tiếp mặc cho DL đang trong lòng mình.nhưng hắn đâu biết có 1 đang đâu đớn khi trông thấy cảnh âu ếm đó.tim cô nhói đau dù biết cô chưa là gì cửa hắn.cô chạy đến 1 gốc cây kia rồi khóc nức nở.khóc cho quên đi mọi chuyện.quên cả lời hứa lúc xưa!
-e nín đi!e làm a đau đấy_1 cánh tay choàng nhẹ ôm lấy nó
-a Thắng!_nó ngước lên nhìn người đang an ủi nó chợt nó cảm thấy gương mặt kia thật khả ái và đầy ấm áp
-a biết tại s e khóc nhưng e hãy nhớ còn có 1 người quan tâm e đấy!e biết tình cảm của a mà!
-ý a là sao!e với a chỉ vừa gặp!
-e còn nhớ những quả trứng có vẻ hình trái tim!
-là của a s?_nó ngơ ngát vì nó luôn nhận được 1 quả trứng có vẻ hình trái tim trong hộp bàn vào mỗi tháng dù k biết của ai nhưng nó vẩn cẩn thận cất giữ chúng
-phải!a đã y e lâu rồi!nhưng e quá lạnh lùng k để ý đến a nên..
-a ngốc quá!_nó cốc Thắng cái đau rõ rồi cười khúc khích.lần đầu thấy nó cười Thắng như vớ được vàng
-tối nay e rảnh k?cũng a đi chơi nhé!
-e..e_nó ấp úng rồi nó nhớ lại cảnh hắn và DL đang ôm ấp nhau nên gật gù đồng ý!
o0o.tối hôm đó
nó đang trang điểm để đi chơi cùng Thắng.có gì đó rất vui từng đường vết son.đến cả đánh phấn nó làm rất cẩn thận dù chưa bao giờ nó như vậy!lâu lâu còn nở cả nụ cười tươi như hoa nữa..nó diện 1 cái đầm trắng làm mất đi sự lạnh lùng của nó mà chỉ còn lại đâu đây 1 thiên thần đang bay lượn!bước từng bước xuống nhà nó khẽ cười chào mọi người rồi đi thẳng ra xe mặc cho sự ngỡ ngàng và sự vô cảm của hắn khi nhìn nó
-woa là e đấy hả_Thắng thốt ra s 1 phút đơ người
-chứ ai!a đừng nhìn vậy e ngại lắm!_nó thẹn thùng với ánh mắt của Thắng
-e lên xe đi_Thắng mở của cho nó vào!
xe chạy đến bar Phương Thảo thì dừng lại trước sự chào đón nồng nhiệt của mấy cô nhân viên
nó bước vào trong với vẻ bình thản làm Thắng ngạc nhiên
-e đã đến đây rồi s?
-như cơm mửa_thật ra nó hay đến đây để xã stress những lúc chán chỉ là k ai biết thôi
Thắng trồ mắt nhìn nó
-e cho a hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác thế!
-từ từ a sẽ biết thôi!giờ đến đây thì quẩy cho đã đi!_nó cầm lấy tay Thắng nhảy làm Thắng k thể nào k theo!nhưng có ai biết nó nào muốn vậy chỉ là nó đang buồn cho chính nó và vui vì gặp được Thắng.nó tự dặn lòng quên đi hắn vì nó biết sẽ k có kết quả!và đến với Thắng một n đang y thương nó k phải tốt hơn s!