Phút Ban Đầu

Chương 11: Phút 11




Đặng Thiên kéo cô vào lòng, rất nhẹ nhàng vò tóc cô rồi khẽ nói:

- Anh yêu em, tin anh, một lần nữa chuyện bọn mình.

———

An Thy ngơ ngác lên Google tìm cách xoá page. Một giây phút ngẫu nhiên nào đó trong đời cô cảm thấy thật sự ngu ngốc và tổn thương không cách nào tả nổi. Tại sao lại ngây thơ khi nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy có lỗi khi đọc những lời đó? Tại sao lại ngây thơ khi nghĩ rằng tặng lời đó cho anh sẽ khiến thời gian quay trở lại? Mọi lời giải thích chỉ là cái cớ cho việc tình yêu thật sự đã hết, chẳng còn lại gì cả. Người ta chán nhau vì nhiều lý do, nhưng cái khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn là,

"một người đứng với trông với chờ,

người kia thì ôm giấc mơ."

- Anh biết cách xoá page không?

An Thy ấn gọi rồi gần như lập tức hỏi Nhật Minh trên điện thoại. Giọng cô bình thản đến kì lạ, chính bản thân An Thy cũng không nghĩ mình có thể kiềm chế được tốt như thế. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bản thân hai mắt đỏ ngầu trong gương, An Thy cảm giác như kể cho Nhật Minh nghe về vài chuyện trong Đoàn trường bằng giọng thường ngày.

- Em vẫn chưa ổn à? An Thy?

Cô không nói nữa, im lặng gục đầu vào bàn tay còn lại, sau đó lại vò tóc thật mạnh. An Thy đưa tay vào nhúm tóc gần sát da đầu gần như muốn giật nó ra. Đây là trạng thái căng thẳng thường có ở cô.

- Mới một tháng, em phải ổn kiểu gì, hả anh?

Nói rồi An Thy cúp máy, cô biết anh sẽ lo. Nhưng cũng rất sợ anh sẽ không lo lắng, rồi lại sợ đến Nhật Minh cũng thấy bản thân thật trẻ con. Ấu trĩ, người cô cần lo lắng là một người khác, cô chỉ đang đi tìm cảm giác được quan tâm từ một người mà cô biết sẽ luôn ở cạnh mình. Nói lợi dụng thì hơi quá đáng, nhưng chẳng phải cô đang làm thế sao?

Nhật Minh xứng đáng có điều tốt đẹp hơn trên đời, hơn là việc lo lắng cho một người đã tệ bạc với anh. An Thy, mày chính xác là một con khốn kể từ khoảnh khắc mày từ chối nhưng vẫn quan tâm hỏi han và kể lể với anh.

Cô buông điện thoại, để chế độ máy bay rồi chui vào chăn.

Ngủ?

———

Những ngày tháng sau lãng đãng qua, cả hai người đều không xuất hiện. An Thy cảm thấy mỗi ngày đều thật vô vị. Mọi thứ lãng đãng như mây tháng hai. Chẳng mấy chốc mà sắp Tết.

Nhật Minh chuẩn bị ăn cái Tết cuối ở Việt Nam, anh hào hứng rep vài cái story dọn nhà của An Thy trên instagram. Cô và Nhật Minh chính thức chuyển về giai đoạn bạn bè thuần tuý. Dù vậy luôn có một linh cảm mách bảo An Thy rằng, không phải vậy. Anh không coi cô là bạn bè thuần tuý.

An Thy buồn bã đóng máy lại rồi ngồi bên bậu cửa thở dài. Từ phòng ngủ của cô có thể phóng tầm mắt ra tít tắp, thấy năm nhịp cầu Nhật Tân đang ẩn mình trong lớp sương mỏng sớm mai. Một năm nữa lại sắp qua.

Lại thêm một năm nhiều chuyện buồn lòng. An Thy khẽ cười, đem chiếc chăn mỏng đắp lên hai chân rồi khẽ nhún vai nhấp một ngụm trà. Buổi sớm nào cũng nhẹ nhàng như này thì thật thích.

ilysb, sfb.

Tổng cộng chỉ có 8 chữ hiện lên ở phần recommendations người theo dõi nhưng đã làm An Thy điên đảo cả người. Là anh ư?

— — —

- Anh ơi, em bảo.

- Ơi? - người con trai khẽ quay sang mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ. Ánh mắt anh vừa ấm áp vừa dịu dàng mang tất cả sự bao dung trên thế gian chỉ để dành cho người trước mặt. Nhưng cũng trong một khoảnh khắc nào đó, lại là tia bất lực không đành lòng.

Cô gái nhỏ vẫn tủm tỉm cười, đôi mắt dán chặt vào anh, khẽ nói:

- Đố anh biết, ilysb, ssb là gì?

Anh im lặng lắc đầu trước sự trẻ con của người con gái.

- Là "i love you so bad, so so bad".

- Nếu vậy thì "ilysb, sfb". Anh yêu em bao giờ cũng nhiều hơn em một chút.

———

Quả thật là anh. An Thy bật cười. Anh còn quay về làm gì khi anh đã phũ phàng bỏ đi như thế? Anh còn làm những điều này để làm gì? Khi mà anh và cô ấy đã rõ ràng hơn cả trái đất quay quanh mặt trời? Anh làm như này để cô nhớ mãi không quên ư?

Mỗi người đã chọn một ngã rẽ riêng, tại sao anh cứ cho cô hy vọng. Cùng lắm thì mới chia tay được bốn tháng, anh lại muốn làm gì? An Thy kích động, cô bực bội ném điện thoại ra xa. Tại sao, anh, tại sao?

"như này là sao?"

Cô nhắn tin cho anh, bất chấp tất cả những ngại ngùng suốt nhiều ngày qua. An Thy là như vậy, kích động và không chịu được sự khó hiểu. Huống hồ anh hiểu cô nhất, anh đương nhiên đoán được cô rồi sẽ nhắn như này thôi, có muốn tránh cũng không nổi.

"như em thấy thôi"

An Thy lặng người, bản thân cô đã có câu trả lời tốt nhất cho chuyện này rồi, tại sao còn mất công hỏi làm gì?

"như này nghĩa là anh còn yêu em?"

"ừ, anh còn và vẫn luôn yêu em."

An Thy oà khóc. Nếu anh còn yêu tại sao anh vẫn muốn chia tay? Nếu anh còn yêu tại sao anh còn về bên bạn ấy? Nếu anh còn yêu sao anh lại nỡ phũ phàng đuổi em ra khỏi cuộc đời anh như thế?

Nếu anh còn yêu, nếu anh còn?

Nếu anh đứng trước mặt cô lúc này, An Thy nhất định sẽ tát anh một cái thật mạnh rồi sẽ gào vào mặt anh tất cả những ấm ức trong thời gian qua. Nhưng dù thế nào cô cũng chẳng làm nổi, thứ nhất là anh chẳng hề ở đây, thứ hai là nói nặng anh cô còn chẳng nỡ chứ đừng nói là tát anh.

"An Thy, mình quay về đi."

Cô nín khóc, hai mắt mở to nhìn vào những chữ trên màn hình. Cô đột nhiên thấy bản thân như một con rối, anh thích anh gọi, anh chán thì bỏ đi.

An Thy, mày thật thảm hại.