Thiếu nữ kia mắt hạnh má đào, gương mặt đẹp như hoa xuân, diễm lệ không gì sánh được, bên khóe mắt có một nốt ruồi hình giọt lệ nho nhỏ khiến cho nàng ta thêm phần yếu đuối.
Áo bào màu trắng "Hàm kiếm bạch xà" tôn lên dáng người quyến rũ của nàng ta, cũng có một loại phong độ sắc bén của cao thủ.
Nàng ta nở nụ cười, ung dung tao nhã, trông có vẻ như vô cùng độ lượng mà nói: "Vi Ngưng các hạ, trước đây Thiên Thiên quả đúng là không hiểu chuyện nên mới đắc tội cô, nhưng nó đã biết sai rồi, dù gì con bé cũng đã vội ba quỳ chín lạy đến đây tạ tội, cô tha cho nó đi."
Lời của thiếu nữ này rõ ràng đang cầu tình nàng nhưng thật ra lại giống như đang nói Trầm Vi Ngưng như thể tội ác đầy trời, bất thông tình lý mà.
Ngược lại, Trầm Thiên Thiên lại đáng thương?
Trầm Vi Ngưng lạnh lùng đáp: "Có phải chỉ cần ta nói một câu tha thứ cho nàng ta thì nàng ta liền có thể trở về Trầm gia, ngươi với nàng ta cũng sẽ không tới làm phiền ta nữa hay không?"
Câu này đúng là cực kỳ không khách sáo.
Thiếu nữ diễm lệ kia vừa nhìn đã biết xuất thân bất phàm, nhất định chưa có kẻ nào dám nói như vậy với nàng ta nên sắc mặt nàng ta dần trở nên lạnh lùng.
"Vi Ngưng các hạ, cô ta là Như Tuyết công chúa." Mộ Dung Kim Sanh nói khẽ với Trầm Vi Ngưng, "Là con gái của Khổng Quý phi."
Nhà họ Mộ Dung là đệ nhất gia tộc ở Thiên Khải quốc, ngay cả hoàng thất cũng phải nể mặt mấy phần, nhưng vị Như Tuyết công chúa này quả thật là đứa con cưng của trời, nàng ta chỉ mới bằng tuổi Trạch Vương mà đã gần lên linh mạch cấp 9.
Lại được di truyền dung mạo xinh đẹp của Khổng Quý phi nên Hoàng Thượng càng thêm sủng ái nàng ta.
Ở Thiên Khải Quốc, nàng ta là thiếu nữ tôn quý nhất, không ai nổi bật bằng.
Nhưng mà...... Một cô công chúa râu ria, sao Trầm Vi Ngưng có thể để vào mắt được?
Hiện tại ngay cả cha của công chúa là đương kim Hoàng đế cũng phải lấy lòng nàng vài câu, sao nàng phải chơi cái trò xã giao hư tình giả ý này với Viêm Như Tuyết?
"Công chúa muốn cản ta sao?" Giọng điệu của Trầm Vi Ngưng vẫn lạnh lùng như cũ, không hề để Viêm Như Tuyết vào mắt.
Viêm Như Tuyết bực bội trong lòng nhưng không phát tiết ra, mỉm cười khéo léo: "Vi Ngưng các hạ, ta cũng đâu có cản cô, chẳng qua là hy vọng cô có thể tha thứ cho Thiên Thiên."
"Ta đã nói rồi, ta tha thứ cho nàng ta thì các vị có thể không tới làm phiền ta sao?" Trầm Vi Ngưng cũng sẽ không nể mặt nàng ta.
Sắc mặt Viêm Như Tuyết có chút khó coi, đáp: "Vi Ngưng các hạ, cô là cao thủ, không nên có phong thái như vậy."
Trầm Vi Ngưng quả thực muốn khinh bỉ, Viêm Như Tuyết này nói nãy giờ còn không phải là định bôi đen nàng trước mặt người khác, khiến cho cả người qua đường cũng cảm thấy nàng không có khí độ, bất thông tình lý, tự phụ cuồng vọng, khó thể dung tha?
Không hổ là người một nhà, lại thích giả bộ làm bạch liên hoa, cũng lại khó ưa hệt như vậy!
"Ta cũng đã nói tha thứ cho nàng ta rồi, nhưng mà công chúa, ngươi vẫn cứ cản ta không cho ta đi, xin hỏi, vậy phải phong thái gì ngươi mới chịu thả ta ra?" Trầm Vi Ngưng lạnh giọng nói.
Nàng không để bụng độ hảo cảm của người qua đường đối với nàng, nhưng khi không cần, nàng có thể tùy tùy tiện tiện bị người khác bôi đen!
Viêm Như Tuyết nhất thời không nói gì, chỉ có thể cười gượng: "Vi Ngưng các hạ nói đùa rồi, ta chỉ là cảm thấy Thiên Thiên đã ba quỳ chín lạy tới thỉnh tội rồi, nhưng cô lại không thèm liếc lấy một cái, thật khiến người ta xót xa mà."
Viêm Như Tuyết quả thật không giống Trầm Thiên Thiên - vênh váo ỷ thế hiếp người, nàng ta giống như mẹ của mình, tâm cơ rất sâu, biết rõ rằng thanh danh của mình rất quan trọng, nàng muốn trở thành một nhân vật phong vân lóa mắt, nhất định phải liên hôn với một gia tộc mạnh.
Cho nên nàng ta vẫn luôn chăm chút hình tượng của mình, luôn thể hiện bản thân dịu dàng dễ gần, tốt bụng, giàu lòng trắc ẩn, có thiên phú tốt cũng không kiêu ngạo không nóng nảy.