*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dọc hành lang treo một dãy đèn lồng màu trắng, trên cái nào cũng có đồ án vẽ bằng mực tàu, nào hoa sen, cá chép, hoa u lan*, chim phượng......
Các loại hoa thảo trong viện, mẫu đơn diễm lệ rực rỡ có, phong lan thanh nhã dễ chịu cũng có, còn có cả cây thuốc tiên diễm muôn màu mọc đan xen nhau, từng cành đều mang theo một loại ý vị đặc biệt.
Trầm Vi Ngưng trước giờ cũng không phải kiểu người thích làm ra vẻ, cuộc sống của nàng chỉ cần tiêu sái tự do, tuy rằng ở thế giới trước nàng thi thoảng cũng sẽ thăm quan viện bảo tàng nghệ thuật gì đó......
Nhưng mà, người khác là đi thưởng lãm tác phẩm nghệ thuật, còn nàng...... Khụ, nàng là đi ăn trộm tác phẩm nghệ thuật......
Nhiều đồ qua tay, dần dà Trầm Vi Ngưng cũng biết giám định, thưởng thức một chút.
Hơn nữa, nàng thường cũng chỉ tùy tiện nhìn nhìn chút mà thôi, không đòi hỏi gì.
Thế nhưng ở trong bài trí cao nhã như vậy hẳn là ai cũng sẽ cảm thấy tâm trạng không tệ đi.
"Bảo bối, nàng về rồi ~" Mặc Vô Cực mỉm cười đi ra.
Trầm Vi Ngưng: "......" Nếu không có cái giọng sát phong cảnh* kia, nơi này nhất định cao nhã hơn nhiều.
(*Sát phong cảnh: phá hoại không khí, đang vui mà có gì chen vào đột ngột gây mất hứng.)
Nàng đi vào phòng, hắn liền đi theo sau, pha trà rót nước, lấy khăn lau mồ hôi, cầm quạt phe phẩy, ân cần đến kỳ cục.
Trầm Vi Ngưng vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ như nữ vương, nói vui một chút, lúc có thể hưởng thụ dại gì mà không hưởng thụ? Không nên một mực phải tự chuốc lấy khổ.
Sau khi ngồi xuống, Mặc Vô Cực lập tức cầm một bát Tục Linh thảo lỏng xanh biếc lên.
Chậc, vừa tận tình chăm sóc lại vừa bỏ cả đống tiền ra, hắn đang mưu tính cái gì đây?
Trầm Vi Ngưng thoải mái uống hết bát Tục Linh thảo của hắn, sau đó lại ngậm lấy khối mật đường trên tay hắn.
Mặc Vô Cực cười hỏi: "Ngọt không?"
Trầm Vi Ngưng đáp hờ hững: "Ngươi bỏ tay ra thì nó sẽ ngọt."
Mặc Vô Cực một mực mà vân vê khối đường kia: "Bảo bối, bây giờ quá nhiều kẻ dòm ngó nàng, ta phải làm sao bây giờ đây?"
Giọng điệu như oán phụ trong thâm cung kia là sao?
Trầm Vi Ngưng nâng mắt lườm hắn: "Chuyện này có liên quan tới ăn đường sao?"
Mặc Vô Cực cười đến sủng nịch, giọng nói tràn đầy vẻ làm nũng: "Ta muốn quang minh chính đại ở cạnh nàng, sau này ta có thể đi theo nàng được không?"
"Ngươi không phải từng bảo với Trầm Thiên Thiên ngươi là tiểu tuỳ tùng của ta sao?"
Mặc Vô Cực sửng sốt rồi sau đó lại vui vẻ ra mặt, trong mắt tím ngập tràn rực rỡ: "Nàng cũng thừa nhận sao?"
Trầm Vi Ngưng nói: "Hàng cho không, sao lại không nhận?"
Mặc Vô Cực: "......" Tuy rằng ngữ khí không đúng lắm nhưng trong lòng hắn vẫn rất ngọt ngào rồi!
Trầm Vi Ngưng nói: "Buông tay ra."
Mặc Vô Cực vội vui vẻ buông tay ra, dịch mông ngồi đến bên cạnh nàng, một tay chống cằm, đầy ý cười mà nhìn nàng...... Ăn đường.
Bị nhìn như vậy nhưng Trầm Vi Ngưng không lúng túng chút nào, mặc dù ánh mắt nóng như lửa của tên này như thể muốn thiêu cháy nàng.
Trước đây nàng thỉnh thoảng thường vùi đầu vào game hoặc là manhua*, có thể tự động loại bỏ ngoại cảnh xung quanh.
(*Nữ chính ở kiếp trước là siêu cấp trạch nữ+hủ nữ.)
"Bảo bối à." Mặc Vô Cực cảm giác hình như mình bị ngó lơ.
"Hửm?" Trầm Vi Ngưng trả lời theo phong thái nữ vương.
"Thực lực của nàng mạnh như thế, bắt đầu từ hôm nay tất cả các thế lực của Thiên Khải Quốc đều sẽ tranh đoạt nàng, như vậy sẽ chọc tới rất nhiều phiền phức." Mặc Vô Cực nghĩ đến cảnh nàng sẽ bị rất nhiều người ngấp nghé, trong lòng liền không thoải mái.
Thật hy vọng nàng có thể chỉ lưu lại trong tầm mắt của mình hắn.
"Phiền phức sẽ không ở trên người của ta."
Trên gương mặt nhỏ diễm lệ của Trầm Vi Ngưng chậm rãi lướt qua một đợt hàn ý, lười biếng mà thanh lãnh khiến nàng thoạt nhìn có một loại hơi thở quyến rũ trong trẻo.
Trái tim Mặc Vô Cực cũng nhịn không được đập nhanh một chút, rung động đến lạ lùng.
"Ta thích ngồi xem bọn hắn tự đấu đá lẫn nhau."
______
*Chú thích thêm: hình ảnh của hoa U Lan: