Hay một Trầm Vi Ngưng a! Lúc này đây tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện được!
Mọi người không rõ nội tình, sau khi hai mặt nhìn nhau, cũng chỉ có thể đi tìm chứng cứ.
Nhưng, nơi nào có cái chứng cứ gì?
Phía trên đất tuyết là dấu chân lộn xộn, cho dù có chứng cứ, cũng sớm không biết ở nơi nào.
*****
Trầm Vi Ngưng đẩy cửa ký túc xá ra, một cỗ u hương mát lạnh u thoảng qua trước mặt, nàng không khỏi dừng bước chân, lạnh lùng nhìn quét qua ký túc xá rực rỡ hẳn lên.
Trong Huyền Vũ Viện có rất nhiều học sinh nơi khác tiến đến, viện phương sáng lập một khu ký túc xá, cung cấp cho học sinh một cái chỗ ở.
Nhưng trên thực tế, học sinh có thể đi vào Huyền Vũ Viện, đại đa số sớm đã bị các đại gia tộc thế lực mượn sức trước tiên, chẳng sợ chỉ có linh căn cấp 1, cũng sẽ bị tranh đoạt.
Thế giới này quá chú trọng thực lực, mỗi người đều muốn trở thành cường giả*.
(*cường giả: kẻ mạnh. Cường: mạnh; giả: kẻ, người.)
Những học sinh bị mượn sức đó đương nhiên không có thể ở lại trong Huyền Vũ Viện chịu khổ, số lượng người lưu lại không nhiều lắm, hoặc là quá yếu, hoặc chính là quá thanh cao.
Trầm Vi Ngưng đương nhiên là cái loại quá yếu này, nàng là người của Trầm gia, gia tộc khác tự nhiên sẽ không muốn mượn sức nàng, nhưng nàng ở Trầm gia địa vị xấu hổ, Thẩm Thiên Thiên đối với gương mặt tuyệt sắc của nàng điên cuồng ghen ghét, chỉ cho phép nàng một tuần về Trầm gia một lần.
Cho nên Trầm Vi Ngưng đại bộ phận thời gian đều là ở trong ký túc xá.
Nàng từ nông thôn xa xôi đến, trừ bỏ Trầm gia liền không nơi nương tựa, cái gì đều không có, Trầm gia chỉ là mỗi tháng cho nàng một ít tiền, để nàng tự sinh tự diệt.
Mà bởi vì sau khi chuyện nàng bị Ma tộc làm bẩn phát sinh, người ở bên cạnh nàng đều tức tốc dọn đi rồi.
Những lão mụ tử* phụ trách quét tước, đều không tới giúp nàng dọn dẹp.
Ở trong trí nhớ, gian ký túc xá này vẫn luôn thật nghèo kiết hủ lậu, đệm chăn đều khâu mấy cái vá chằng chịt, mùa đông tuyết rơi, nóc nhà dột nước, trong phòng một cỗ hương vị ẩm ướt khó nghe. (Tui dịch đoạn này thuần Việt hết mức rồi)
(*lão mụ tử: người phụ nữ từ tuổi trung niên trở đi, thường làm những công việc thấp kém như sai vặt quét dọn, có địa vị nhỏ trong xã hội, gần gần như là bà mụ ấy, hiểu đại khái là vậy.)
Trong trí nhớ thiếu nữ nho nhỏ kia luôn nằm ở trên tấm chăn ướp nhẹp cơ hồ kết băng bị thấm nước khóc thút thít.
Tiếng khóc nàng bi thương như vậy, nhu nhược như vậy, khiến Trầm Vi Ngưng chiếm cứ thân thể này nhíu nhíu mày, đáy lòng cũng có một tia đồng tình cảm giác hiện lên.
Nhưng nàng vẫn là duy trì lý trí, mắt lạnh nhìn quét qua căn phòng ký túc xá rất quen thuộc trong trí nhớ này.
Đệm chăn khăn trải giường đều rực rỡ hẳn lên, trên đầu treo màn lụa màu hồng cánh sen, trên bàn đặt một bộ pha trà sứ Thanh Hoa, bên trong nước trà còn bốc lên hơi ấm, sát cửa sổ kê một tiểu án kỉ* trên đặt một cái bình hoa thanh men dứ mỏng thai, một cành tịch mai kéo dài từ miệng bình ra, điểm thêm vài phần hơi thở u nhã.
(*tiểu án kỉ: kiểu ghế gỗ nhỏ dạng giường dựa lưng khi nằm đọc sách của thư sinh thời xưa ý mừa.)
Đến nỗi Trầm Vi Ngưng vừa vào cửa đã nghe đến cổ u hương kia, là một cái lư hương ngọc chế gác trên đuôi giường, bên trong châm hương liệu xua tan hương vị ẩm ướt mốc meo trong phòng.
Trầm Vi Ngưng nghĩ nghĩ, đóng cửa lại lui về phía sau một bước.
Đi nhầm cửa sao?
Trước không nói trong phòng kia biến hóa quá lớn, cho dù là có người giúp nàng xử lý qua, phẩm vị tốt như vậy cũng không giống tác phong của Trầm gia.
Nàng đứng ở cửa suy nghĩ trong chốc lát, trái lo phải nghĩ thật sự không có khả năng là mình đi nhầm.
Mẹ nó chính là ký túc xá của mình!
Không chờ nàng đá văng cửa, cửa ký túc xá đã tự mở ra.
Một mạt màu tím sáng lạn hơi kém lóe mù mắt nàng!
Là tên nam nhân yêu nghiệt nàng gặp ở trên nền tuyết! Hắn làm sao sẽ đến đây?
Không thể phủ nhận, người nam nhân này lớn lên quá đẹp, đặc biệt là thời điểm đôi mắt màu tím nhạt hàm chứa ý cười nhìn nàng, giống như toàn bộ thế giới hắn chỉ đem ngươi nâng niu ở lòng bàn tay yêu thương, những người khác đều là cặn bã.