Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 9 - Chương 1




CHƯƠNG 1

Thị vệ kia bị Dung Điềm lắc mạnh thiếu chút nữa ngất đi, nhịn đau run giọng nói: “Minh vương. . . . . . Minh vương hắn chỉ bị kinh (hách) thôi a . . . .” Chưa dứt lời chợt thấy thân mình nhẹ hẫng, đã được Dung Điềm buông ra.

Đến khi hô hấp hắn bình phục lại, bóng dáng vội vàng của Dung Điềm cùng Liệt Nhi đã biến mất nơi xa.

Dung Điềm chạy về viện tử của mình, thấy trên cánh cửa nhuốm chút tiên huyết. Tuy rằng chỉ có vài giọt, nhưng cũng đủ làm cho người ta hoảng sợ. Ba bước thành hai xông vào đại sảnh, bóng dáng Phượng Minh xuất hiện trong tầm mắt.

“Phượng Minh !” Dung Điềm thấp giọng gọi một tiếng, đi nhanh về phía trước, vươn hai tay ra muốn ôm Phượng Minh vào lòng.

Liệt Nhi hô to: “Đại vương, không được !” Dồn sức nhào người về phía trước , bám lấy thắt lưng Dung Điềm lật ngược lại.

Dung Điềm giật mình, mới nhớ tới Tình nhân huyết, nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh, biết hai người thiếu chút nữa sẽ mất mạng. Lúc này mới hiểu rõ chỗ đáng hận của Tình nhân huyết, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, dừng chân, vội vàng hỏi: “Phượng Minh , ngươi sao rồi? Mau trả lời ta!”

Phượng Minh ngơ ngác đứng, chăm chú nhìn tiên huyết trên mặt đất, một lúc lâu mới ngẩng đầu, buồn bã nói: “Hắn kêu ta vào, ban đầu hắn hảo hảo luyện kiếm, ta ở một bên xem. Không biết vì sao, mũi kiếm của hắn bỗng nhiên rung lên không ngừng, tạo nên một loại thanh âm thực đáng sợ. Ta còn nghĩ quái lạ ‘mũi kiếm vì sao lại vang’, Dung Hổ liền giống như nổi điên vọt vào. Y vừa vào, Tiêu Túng liền. . . . . . liền. . . . . .”

Tình huống khi đó nhất định phi thường hiểm ác, Phượng Minh nói tới đây, nghĩ lại phát sợ, bàn tay buông thõng ở hai bên, đang dần nắm chặt thành quyền.

Thu Nguyệt vẫn chờ ở tiểu viện, biết tin sớm hơn Dung Điềm, đã sớm đến ở cạnh Phượng Minh .

Liệt Nhi rất sốt ruột, một phát kéo đại phu trong quân mới từ hậu viện chạy ra, nhanh miệng hỏi: “Ca ta sao rồi? Bị thương nặng không?”

Ánh mắt Thu Lam nhìn thoáng qua, thấy đại phu xăn hai tay áo nhuốm đầy máu lên, sắp chống đỡ không nổi, sắc mặt trắng như tượng.

Thu Nguyệt minh bạch tâm sự của nàng, thấp giọng nói: “Ngươi vào xem đi, Minh vương có chúng ta lo.” Nhẹ nhàng đẩy Thu Lam một chút.

Đại phu cũng vừa mới bị lôi tới, đến hậu viện liền thấy Dung Hổ khắp người là máu nằm trên giường, nhất thời cũng không dám kết luận, đang muốn trả lời Liệt Nhi , đột nhiên thấy Dung Điềm ở trước mặt, lại vội vàng hành lễ.

Dung Điềm xua tay nói: “Không có thời gian dài dòng , rốt cuộc bị thương như thế nào?”

“Bẩm Đại vương, trước mắt đang cầm máu, mặt khác. . . . . .” Đại phu trầm ngâm một hồi: “Còn chưa dám nói.”

Liệt Nhi Thu Lam nghe xong lời này, trong lòng tràn ngập kinh hãi.

Phượng Minh đẩy người ngăn trở phía trước ra, đuổi kịp hai bước: ” Lời này của ngươi có ý gì? Không cứu được sao? Ngươi nhất định phải cứu sống y!”

“Phượng Minh , ngươi không nên nóng nảy.” Dung Điềm muốn ôm lại không thể ôm, muốn thân lại không thể thân, lại thêm thương thế không rõ của Dung Hổ , khó chịu không gì tả được, miễn cưỡng dùng thanh âm bình thản nói với đại phu: “Hảo hảo chữa trị cho bổn vương. Mặc kệ dược liệu trân quý gì, chỉ cần dùng được, đều dùng tất. Ngươi từ hôm nay trở đi ở lại đây, ngày đêm chăm sóc người bệnh.”

Liệt Nhi vội nói: “Ta cũng ở đây chăm sóc, nhất định không để xảy ra sự cố.”

“Không.” Thu Lam rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, tuy rằng còn lo lắng bất an nhưng vẫn vừa cân nhắc vừa nói: “Dung Hổ bị thương, bên người Đại vương cùng Minh vương càng không thể thiếu ngươi. Nữ nhi tương đối cẩn thận hơn, ta sẽ đến chăm sóc Dung Hổ . Chính là mấy ngày nay sẽ vất vả cho Thu Nguyệt Thu Tinh, lúc nào cũng phải khắc khắc theo sát Minh vương .”

Thu Nguyệt Thu Tinh hoàn toàn đáp ứng.

Thu Nguyệt nói: “Ngươi yên tâm, bên này có tỷ muội chúng ta chăm sóc, sẽ không để Minh vương xảy ra chuyện.” Xoay người lại, nhìn Phượng Minh, ngưng trọng nói : “Minh vương, lần sau ngươi đừng bao giờ tới nơi của Tiêu Thánh Sư kia nữa. Tính tình hắn cổ quái, nói giết người liền giết người.”

Thu Tinh vỗ ngực, lộ vẻ xúc động nói: “Người này thật sự là người điên, cư nhiên không kêu một tiếng, liền đâm kiếm vào thân sinh nhi tử của mình.”

Nhắc tới Tiêu Túng , sắc mặt Phượng Minh lại buồn bã.

“Phượng Minh ?” Dung Điềm khẽ gọi cậu.

Phượng Minh hữu khí vô lực lên tiếng, nhìn về phía Dung Điềm, nặn ra một nụ cười khổ: “Đây là ta gieo gió gặt bão, cố ý đi quấy rối hắn, không nghĩ tới lại liên lụy Dung Hổ . . . . . .”

Thời điểm mọi người nói chuyện, bọn thị vệ người hầu liên tục ra vào nấu nước đưa thuốc như nước chảy. Thu Lam đã sớm theo đại phu vào hậu viện.

Tất cả mọi người đều lo lắng cho thương thế của Dung Hổ , không chịu rời đi, dứt khoát ngồi trong phòng khách chờ tin. Liệt Nhi lại liên tục trông ngóng về phía hậu viện kia.

Dung Điềm xem ở trong mắt, nói với y : “Ngươi qua đó nhìn xem.”

Sắc mặt Liệt Nhi khẽ thay đổi, đi một bước, lại lui trở về, lắc đầu nói: “Thu Lam có thể chiếu cố tốt ca, ta vào thì có ích lợi gì?” Đứng ở giữa Dung Điềm cùng Phượng Minh , không hề dời bước.

Tất cả mọi người minh bạch ý tứ của y.

Hiện tại tâm tình Minh vương tồi tệ, rất cần an ủi.

Đại vương đối với bộ dáng này của Minh vương rất không có sức chống cự. Vạn nhất Đại vương giống như vừa rồi quên Tình nhân huyết, chạm vào Minh vương , vậy phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng mọi người đối với năng lực tự kiềm chế của Dung Điềm rất có tin tưởng, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. . . .

Quả thật cần người nhạy bén như Liệt Nhi ở bên cạnh mới ổn.

Trong tất cả mọi người , Dung Điềm là người chịu dày vò nhất.

Thân tín bị sư phụ đâm một kiếm, ở sau viện điều trị, sinh tử chưa rõ.

Phượng Minh gặp một kiếp như vậy, sắc mặt xám trắng, xem ra không những bị kinh hách, còn có cảm giác bi thương bị đè nén dưới đáy lòng. Loại thần thái hoạt bát đáng yêu ngày thường hoàn toàn mất đi , cả người hồn bay phách lạc.

Mà hắn, đường đường Tây Lôi vương,vốn dĩ là người nên hảo hảo an ủi Phượng Minh nhất , cư nhiên ngay cả năng lực cho người trong lòng một vòng tay ôm ấp cũng không có.

Rõ ràng vươn tay ra là có thể với tới. . . . . .

Cảm giác thất bại lớn nhất từ lúc sinh ra, nặng nề dồn nén trong lòng Dung Điềm .

Tâm tình mọi người trầm trọng, nhất thời đều không nói gì, nhóm thị nữ đưa nước trong cùng băng vải tựa hồ cũng biết tâm tình của bọn họ, khi đi qua hành lang đều nhón mũi chân lên, ngay cả một tiếng ho khan cũng không nghe thấy.

Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân phá vỡ trầm mặc.

“Đại vương ” .Canh giữ ở ngoài cửa chính là người thuộc đội thân vệ của Dung Điềm , tiến vào bẩm: “Diêu Duệ phu nhân cầu kiến.”

Dung Điềm chân mày nhíu lại: “Tới nhanh thật.”

Nữ nhân này nắm bắt thời gian, thật sự thập phần lợi hại.

Liệt Nhi đang lo lắng cho đại ca, nghe thấy Diêu Duệ phu nhân đã tới, nhớ tới chuyện Dung Hổ bị đâm là do Diêu Duệ phu nhân dựng lên, cảm thấy chán ghét, cúi người nói bên tai Dung Điềm : “Đại vương, nữ nhân này không có hảo ý. Lần trước nàng đến xúi giục Minh vương đi quấy rối Tiêu Túng, thiếu chút nữa hại Minh vương mất mạng. Ta đi đuổi nàng.”

Dung Điềm cũng vì chuyện của Dung Hổ mà buồn bực, bất quá trong lòng hắn còn treo chuyện Phượng Minh cùng Tình nhân huyết, hiểu rõ lúc này không nên hành động theo cảm tính, lắc đầu nói: “Đuổi nàng đi có ích gì? Bảo nàng vào đi.”

Liệt Nhi đành phải truyền lệnh xuống: “Kêu nàng tiến vào.”

Diêu Duệ phu nhân thân thể mềm mại, bước đi dường như không hề gây ra tiếng động, chỉ chốc lát, thân ảnh yểu điệu xuất hiện ở ngoài cửa. Nàng hiển nhiên là người cực hiểu cách ăn mặc, trên người không còn một màu trắng thuần, ngược lại đổi thành một cái quần đỏ dài đến mắt cá chân, váy trên chân rũ xuống thành một vòng hắc sắc, tăng thêm một phần tôn quý thướt tha hoa lệ.

Nàng đi vào trong sảnh, đôi mắt đẹp nhẹ chuyển, đã nhìn rõ sắc mặt hắc trầm của Dung Điềm, càng xem nhẹ cái trừng mắt hung tợn của Liệt Nhi, nhưng một chút sợ hãi cũng không có, khẽ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Chuyện hôm nay, ta đã nghe nói qua. Đại vương cảm thấy như thế nào?”

“Cảm thấy như thế nào?” Dung Điềm ngồi trên ghế, nhãn thần xa xăm, bỗng nhiên nâng tay, chỉ vào Phượng Minh ngồi bên cạnh, lớn tiếng hỏi: ” Hôm nay Phượng Minh thiếu chút nữa chết dưới kiếm của Tiêu Thánh Sư, xin hỏi phu nhân, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Cơn giận của vương giả, mãnh liệt như lôi đình (sấm sét)

Khí chất ban đầu của Dung Điềm vốn rất mạnh mẽ, một khi tức giận lại càng dọa người.

Lúc đầu Liệt Nhi thấy hắn hạ lệnh thỉnh Diêu Duệ phu nhân vào, thái độ cẩn thận bình thản, không ngờ tới hắn vừa thấy người liền trực tiếp chất vấn, nhất thời cả kinh.

Diêu Duệ phu nhân đột nhiên thấy sát khí hắn đại thịnh, trong lòng cũng hơi giật mình, bất quá trong nháy mắt, tỉnh táo lại, suy tư một lát, bỗng nhiên che miệng cười khẽ, sau đó càng cười không dừng, ngay cả trâm cài hoa tai trên đầu cũng kịch liệt rung theo.

Dung Điềm lạnh lùng hỏi: “Phu nhân cười cái gì?” Thanh âm thâm độc, hiển nhiên đã thật sự phát động chân hỏa (lửa giận đang bốc lên cao…cao mãi không ngừng)

Diêu Duệ phu nhân nghe hắn đặt câu hỏi, dồn sức dừng lại, thu lại tươi cười, cũng là biểu tình lạnh như băng, khinh thường nói: “Ta cười ngươi Tây Lôi vương quá mức vô tri. Ngươi theo Tiêu lang học nghệ nhiều năm, cũng không hiểu rõ bản lãnh của sư phụ mình. Nếu hắn thật sự muốn giết nhi tử của ta, khi hạ thủ cần dùng đến kiếm sao? Sẽ cho thị vệ của ngươi cơ hội nhào vào trong phòng chắn kiếm sao? Tên thị vệ kia của ngươi đâu? Nghe nói là còn sống. Hừ, chỉ bằng một thị vệ nho nhỏ như y, nếu không phải Tiêu lang thủ hạ lưu tình, một kiếm kia hạ xuống còn có thể bảo trụ tánh mạng? Thật nực cười!”

Lời lẽ nàng sắc bén hơn Dung Điềm , vừa nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Dung Điềm khi nghe xong, lại chuyển qua bên người Phượng Minh, do dự một hồi, ngón tay ngọc ngà nhỏ dài xoa cái trán lạnh như băng của Phượng Minh, trìu mến nói: “Ta chắc chắc Tiêu lang sẽ không hại ngươi, mới kêu ngươi tới trước mặt hắn. Hôm nay nếu ngươi thật sự chết đi, ta cũng không sống một mình, lập tức tự sát đến địa phủ bồi tội với ngươi. Hài tử, nương ngươi là nữ nhân tồi tệ vô tâm vô phế, nhưng cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ lừa ngươi đi chịu chết. Cho dù dùng Tình nhân huyết hại ngươi, độc kia cũng là có giải dược.”

Dung Điềm thấy nàng chạm vào Phượng Minh , sớm đại kinh thất sắc, từ trên ghế giật bắn lên thiếu chút nữa liền vọt qua đó, cho đến khi nghe xong nàng đối với Phượng Minh ôn thanh tế ngữ, mới miễn cưỡng khắc chế chính mình không nên lỗ mãng. (đại kinh thất sắc : cực kỳ hoảng sợ; ôn thanh tế ngữ : giọng nói ấm áp lời nói nhỏ nhẹ)

Trong lòng Phượng Minh đối với nữ nhân giống hệt mình trước mắt có vô số tư vị bất đồng, vừa chua xót vừa cay đắng, vừa khổ vừa mặn, nghe lời của nàng xong, giương mắt quan sát nàng một chút, thầm nghĩ, ta từ nhỏ là cô nhi, không có cha mẹ chính là không có cha mẹ, cái này cũng thế . An Hà mặc dù có cha mẹ, nhưng từ nhỏ cũng bị vứt bỏ, cho dù là dưỡng phụ dưỡng mẫu, lão Dung vương đưa hắn vào cung làm thế thân thái tử, người Thái hậu thật sự quan tâm chỉ có Dung Điềm . So sánh như vậy, hình như hắn so với ta càng đáng thương hơn.

Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nặn ra một nụ cười khổ, cái gì cũng nói không nên lời, nhất thời cảm thấy vô cùng bàng hoàng ủ rũ, nhãn châu y hơi di chuyển, dừng lại trên mặt Dung Điềm ở sau Diêu Duệ phu nhân, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta kỳ thật tốt lắm. Chính là. . . . . . Chính là thật sự rất nhớ ngươi.” Một câu sau của cậu thuần khiết ngốc nghếch, lại nói cực kỳ thâm tình, mọi người nghe được trong lòng đều rung động. Phượng Minh vẫn mạnh mẽ cười, lại nói: “Trước đây ta luôn luôn chê ngươi yêu thích thân thân bính bính, nháo thành một trận, bây giờ nghĩ lại, thực xin lỗi. Dung Điềm , ta thật muốn hảo hảo thân thân ngươi.” Đôi mắt cậu đỏ hoe, nhưng nước mắt vẫn không chịu rơi xuống, vẫn đảo quanh hốc mắt ( nhãn châu: con ngươi)

Dung Điềm nghe cậu nói đến đó, bản thân đã ngây dại.

Hai mắt thâm thúy giống như ngưng kết lại, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô đơn của người trong lòng.

Liệt Nhi đột nhiên sinh ra điềm báo nguy hiểm, tự biết không ổn, đột nhiên kêu to : “Đại vương không thể!” Từ sau ghế đứng dậy, Dung Điềm như nổi điên nhào ra, đại chưởng đẩy Diêu Duệ phu nhân bên cạnh ra, song chưởng sớm hướng Phượng Minh ôm tới.

Thu Lam Thu Tinh vốn song song đứng sau Phượng Minh , lúc này đều hét ầm lên: “Minh vương không được !” Tốc độ, khí lực của hai người bọn họ không nhanh hơn Liệt Nhi , bốn cánh tay ngọc ngà vội vã vươn ra, toàn bộ chỉ sượt qua góc áo của Phượng Minh .

Phượng Minh cơ hồ cùng Dung Điềm song song hành động, Dung Điềm vừa động, cậu lập tức từ trên ghế đứng lên, lao thẳng vào trong lòng Dung Điềm. Thiên địa tứ phương, chỉ còn một đôi cánh tay của Dung Điềm , một khắc kia làm sao còn quản cái gì bá nghiệp thống nhất thiên hạ, cái gì vương triều Tây Lôi, cái gì Tình nhân huyết.

Hai người ôm chặt nhau, tựa hồ điều gì cũng không thể tách bọn họ ra, sinh tử trong lúc đó, nhưng lòng thấy sung sướng tràn đầy, cười vô cùng hân hoan.

Ngay cả Diêu Duệ phu nhân cũng bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời ngây dại.

Thu Tinh Thu Nguyệt sớm bị dọa chết đều song song quỳ xuống, hai tay để trước ngực, gắt gao túm chặt vạt áo, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân này.

Khách phòng to như vậy, gần như tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở cũng bỗng nhiên dừng lại.

Trong nháy mắt thời gian ngưng lại, giống như cố định tất cả thành hình ảnh tĩnh lặng, bố trí tất cả như bối cảnh, lại như một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ, gợn sóng do rơi xuống cũng không thấy, không tiếng động dập dờn lan ra.

Gợn sóng tuyệt mỹ, một vòng lại một vòng, với trung tâm là Dung Điềm cùng Phượng Minh đang ôm nhau, khiến tĩnh mịch chậm rãi thức tỉnh.

Dưới sóng rung động, thì thầm vang lên vừa mừng vừa sợ, không dám tin, giống như lẩm nhẩm, giống như cảm kích đối với thần linh. . . . . .

“Di?”

“A. . . . . .”

“Lão thiên gia. . . . . .”

“Không có nga?”

“Thật sự không có?”

“Có phải độc tính phát tác tương đối chậm hay không?”

Sau vài lần hạ giọng thảo luận mang tính tham dò, tiếng thở dài vang lên trong khách phòng, liên tục không ngừng.

Thu Tinh Thu Nguyệt bắt đầu lớn tiếng niệm Phật, vỗ tay đáp tạ ông trời: “Lão thiên gia a, thì ra không có việc gì. Dọa chết người rồi.” Hai tỷ muội tâm linh tương thông, nói rất nhất trí, ngay cả thần thái đều giống nhau như đúc, cực kỳ đáng yêu.

Phượng Minh tỉnh ngộ lại, hỏi Dung Điềm : “Sao chúng ta còn chưa chết?”

Dung Điềm trong lúc chớp nhoáng vừa rồi đã đại khái đoán được, cảm kích nhìn Diêu Duệ phu nhân thần sắc lạnh lùng một cái, hỏi lại Phượng Minh: “Ngươi nói gì?”

Phượng Minh cũng đã đoán được, nhưng nghĩ chuyển biến này quá giống hài kịch, quay đầu hỏi Diêu Duệ phu nhân: “Ngươi. . . . . . Độc ngươi dùng để hại ta là giả sao? Á!” Chưa dứt lời, trên mặt đã trúng một cái tát thật mạnh của Diêu Duệ phu nhân.

Diêu Duệ phu nhân vẫn đứng bên cạnh cậu, thấy cậu cùng Dung Điềm không để ý sinh tử ôm nhau, ai cũng không đoán được nàng lại đột nhiên động thủ, ngay cả Dung Điềm cũng bất ngờ,muốn ngăn cũng ngăn không được.

Dung Điềm thấy trên mặt Phượng Minh lập tức nổi lên năm dấu tay, vừa đau lòng vừa tức giận, hung tợn hỏi: “Ngươi vì sao đánh y?”

Diêu Duệ phu nhân hoàn toàn giống như không nghe thấy chất vấn của Dung Điềm , đôi mắt đẹp lăng lăng nhìn thẳng Phượng Minh, cuối cùng sau nửa ngày cũng mở miệng, giọng nói lại phi thường oán giận thê lương: “Đúng, đúng, ta là mẫu thân xấu xa nhất trong thiên hạ. Ta vì sao phải dùng dược giả? Ta ngoan độc như vậy, nên hạ dược thật lên thân sinh nhi tử mới đúng!” Nước mắt chảy xuống, nàng cũng không lau, xoay người đi ra ngoài.

Kiếm thuật của nàng cũng học từ Tiêu Túng , thiên tư lại rất cao, thân hình mảnh mai, người bốn phía không phải không có bản lãnh ngăn chặn nàng, chỉ là không nghĩ phải cản nàng, hoặc không dám cản nàng, đều ngạc nhiên nhìn nàng biến mất sau cửa.

Thu Tinh le lưỡi nói: ” Tính tình cổ quái như vậy, may mắn tính tình Minh vương chúng ta tuyệt không giống nàng.”

“Nàng cứ không nói tiếng nào như vậy mà đi ư?”

Dung Điềm yên lặng chốc lát, mới thở dài nói: “Sư phó cô độc vì nàng,  trì hoãn mười lăm năm trên con đường tu hành kiếm đạo.”

“Ai nha, ” Phượng Minh bỗng nhiên nói: ” Chuyện Tình nhân huyết tuy rằng đã giải quyết , nhưng chuyện của nàng cùng Tiêu Thánh Sư chưa chấm dứt. Chúng ta có phải hỗ trợ không?”

Dung Điềm liếc cảnh cáo cậu: “Không cho phép ngươi lại đi khiêu khích trước mặt sư phụ. Thương thế của Dung Hổ còn chưa biết ra sao, ngươi lại muốn thêm vào cái mạng nhỏ của Liệt Nhi sao ?”

Phượng Minh nhớ tới Dung Hổ còn ở bên trong chữa thương, nhất thời ảm đạm, lo lắng nói: “Không biết thương thế của Dung Hổ ra sao rồi? Đại phu kia không phải biết rất rõ vết thương do đao sao? Sao phải tốn nhiều thời gian như vậy?”

Đang nói, lại nghe được một trận hô to gọi nhỏ, dĩ nhiên là đại phu một thân nhiễm huyết cùng nhóm thị nữ bưng nước mang dược, hầu như ở trong phòng chữa thương cho Dung Hổ , bỗng nhiên đều vội vàng tới đại sảnh, chỉ thiếu mỗi Thu Lam.

Mọi người nhất thời kinh hãi, vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Sao đều đi ra như vậy?”

Liệt Nhi đầu đầy mồ hôi, một bước dài đến trước mặt đại phu : “Có phải ca ta. . . . . . ca ta …y. . . . . .” Giọng nói đã nghẹn ngào .

Đại phu cũng là đầu đầy mồ hôi.

Ngày tháng ông làm đại phu trong quân đội cũng không ngắn, nhưng cả đời chưa gặp qua chuyện như vậy, đầu tiên là đại tổng quản tâm phúc bên người Đại vương Dung Hổ bị thương, tiếp theo phát hiện miệng vết thương tuy rằng là kiếm thương thông thường, nhưng không biết Tiêu Thánh Sư đâm như thế nào, đại khái là thân kiếm đang kịch liệt rung động thì đâm trúng Dung Hổ , bên cạnh miệng vết thương có rất nhiều vết nứt nhỏ, hơn nữa góc độ kiếm đâm vào thân thể thập phần gian xảo, băng bó như thế nào cũng không thỏa đáng.

Đang bận tối mắt tối mũi, lại có một nữ tử xinh đẹp kỳ quái tại thời điểm nguy hiểm xông thẳng vào nơi chữa bệnh quan trọng.

Ông vừa lau mồ hôi to như hạt đậu trên trán, vừa luống cuống tay chân hành lễ với Dung Điềm , còn phải ứng phó với Liệt Nhi lòng như lửa đốt, lắp bắp nói: “Không phải, không phải. . . . . . Là một nữ tử mặc y phục hồng sắc, nàng đuổi chúng ta ra. . . . . .”

Người trong khách phòng đồng loạt quái dị kêu lên: “Diêu Duệ phu nhân?”

Liệt Nhi giận run lên, vừa vội vừa tức siết tay lại: “Nàng. . . . . . Nàng nhất định là muốn hại đại ca ta!”

Lúc này Phượng Minh mới lưu luyến từ trong lòng Dung Điềm giãy ra: “Không được, ta muốn đi xem.”

Dung Điềm một phen kéo cậu lại: “Ngươi còn muốn bị thêm một cái tát ư?” Trầm ngâm nói: “Dung Hổ cùng nàng không cừu không oán, nàng hà tất phải xuống tay hãm hại? Ngược lại sư phụ từ trước đến nay không tùy ý ra tay, hôm nay tự dưng đâm Dung Hổ một kiếm, lại bị thương không đến mức chết, hay là. . . . . .” Cân nhắc một hồi, chắc chắc nói: “Ta đoán Diêu Duệ phu nhân nhất định có thể chữa khỏi cho Dung Hổ .”

Hắn vừa nói xong, mọi người nhất thời loáng thoáng hiểu được vài phần, nhưng đều cảm thấy rất bất khả tư nghị ( không thể tưởng tượng nổi)

Ở trước mặt Dung Điềm , dám lên tiếng nhất đương nhiên là Phượng Minh , trợn mắt há mồm, lúng ta lúng túng nói: ” Hai người bọn họ, cách thức liếc mắt đưa tình cũng quá dọa người đi? Dung Hổ chảy cả một vũng máu a. . . . . .”

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cái này quả thật rất phù hợp cá tính của hai người.

Một người là nam nhân tối tự phụ trong thiên hạ, một người là nữ nhân tự nhận tối ngoan độc trong thiên hạ, đâu có đem sống chết của người khác để ở trong mắt.

Dung Điềm suy đoán : “Từ sau khi sư phụ biết Diêu Duệ phu nhân xuất hiện, tâm tình của hắn liền không thể bảo trì bình thản. Hôm nay hắn phá lệ cho ngươi đứng bên cạnh nhìn hắn luyện kiếm, chính là vì muốn xem bản thân có thể giữ vững tâm không loạn hay không .”

“Kết quả tâm tư hắn đại loạn, muốn đâm Minh vương, khuôn mặt của Minh vương lại khiến hắn nhớ tới nữ nhân yêu dấu của  mình, không đành lòng xuống tay ” Liệt Nhi phẫn nộ nói: “Kết quả ca ta làm kẻ thế mạng. . . . . .”

Phượng Minh suy sụp nói: “Thực xin lỗi.”

Liệt Nhi hoảng sợ, liên tục xua tay: “Không, không, thuộc hạ không phải có ý này. Cái đó và Minh vương có quan hệ gì? Là Tiêu. . . . . .” Y bỗng nhớ tới Tiêu Túng là sư phụ Đại vương, phụ thân của Minh vương , nhục mạ không được, đành phải rầu rĩ im miệng. Nếu Đại vương từ trước đến nay liệu việc như thần nhận định Diêu Duệ phu nhân sẽ cứu được Dung Hổ , mai sau tái truy cứu việc này cũng không muộn.

“Hiện tại sư phụ đối với Diêu Duệ phu nhân, giống như cực hận lại cực yêu, muốn bỏ qua không để ý, rồi lại vô pháp không để ý tới.” Dung Điềm trông về phương xa ngoài cửa sổ, sau mảnh rừng lớn rậm rạp xanh tươi, chính là viện tử người ngoài không được tự ý vào của Tiêu Túng .

Phượng Minh cũng than thở : ” Hỏi thế gian, tình là gì, mà khiến mọi người thề nguyện sống chết.” Tuy là cậu xúc động dâng trào, nhưng vẫn đọc rất xuất thần.

Dung Điềm ngưng mắt nhìn cậu một lát, cười nói: “Người khác đều có thể hỏi, riêng ngươi không được phép hỏi cái này. Chẳng phải chúng ta là sinh tử cùng hứa đó sao?”

Phượng Minh trên mặt ửng đỏ, nhớ tới cái ôm ấp liều lĩnh điên cuồng vừa rồi, thật sự là hành vi ngu không ai bằng, bản thân cũng không tính đi, ngay cả Dung Điềm cũng mất đi lý trí như vậy. Vạn nhất thực sự vì cái này mà mất mạng, chỉ sợ có một nửa người trong Thập nhất quốc cười rụng răng.

Cậu càng nghĩ càng thấy sợ, lòng đầy sợ hãi nhìn Dung Điềm , trách cứ: “Vừa rồi sao ngươi lỗ mãng như vậy? Nếu ngươi chết , Tây Lôi làm sao bây giờ đây?”

Dung Điềm nghĩ thầm, Tây Lôi không có ta, tự nhiên sẽ có người khác lên làm Đại vương, nhưng ngươi không thể không có ta. Hắn khẽ cười với Phượng Minh, cái gì cũng chưa nói, chính là cầm lòng bàn tay của Phượng Minh , nhéo nhéo sờ sờ

Phượng Minh cũng hiểu được vài phần thâm ý trong đó, trầm mặc một lát, học bộ dáng của Dung Điềm , nhéo một chút lòng bàn tay rắn chắc của hắn, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười.

Ánh mắt hai người chạm nhau, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, chỉ như vậy cũng đã truyền đi niềm vui tràn trề , không cần lại nói lời vô nghĩa gì nữa.