Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 8 - Chương 4




CHƯƠNG 4

Lúc bình minh, ký hiệu cột mốc biên giới Vĩnh Ân xuất hiện trong tầm mắt.

Ngựa đã rong ruổi một đêm, tất cả đều mệt mỏi. Dung Hổ kẹp chặt bụng ngựa, xoay người về phía sau chạy đến bên Dung Điềm : “Đại vương, cột mốc biên giới Vĩnh Ân ngay tại phía trước.”

“Cuối cùng cũng tới rồi, lặn lội đường xa, thật không dễ dàng.” Dung Điềm cúi đầu, nhìn vật nhỏ trong lòng ngực .

Phượng Minh mặc dù đã cao lên không ít, nhưng ở trong mắt Dung Điềm lại tránh không được vẫn là một vật nhỏ. Giờ phút này cuộn mình ở trong lòng Dung Điềm , khuôn mặt nghiêng nghiêng tựa vào ngực Dung Điềm, mà hai tay ôm chặt cổ Dung Điềm, cứ như đang sợ sẽ rớt khỏi yên ngựa. Mỗi động tác nhỏ, đều cực kỳ giống tiểu động vật cần được người sủng nịch .(Ly:cho tui nuôi với .Điềm:Sát!!!)

Dung Hổ thấy Dung Điềm sắc mặt không tốt, không nhịn được hỏi: “Đại vương có mệt không? Có muốn thuộc hạ hỗ trợ hay không.”

“Không cần.”

“Đại vương! Ta đã thấy nhân mã tiếp ứng!” Tiếng của Liệt Nhi từ phía trước truyền đến.

Liệt Nhi từ phía trước phi ngựa nhanh như chớp đến cạnh Dung Điềm , hưng phấn kêu to: “Đại vương, Đại vương! Ta đã thấy nhân mã tiếp ứng! Ta đã thấy. . . . . . Nga. . . . . . Hắc hắc. . . . . .” Đột nhiên nhìn thấy biểu tình của Dung Điềm, mới nhớ tới Phượng Minh đang ngủ ở trong lòng Dung Điềm chưa tỉnh, vội vàng nhỏ giọng lại, quá quan tâm a, tấm tắc nói: “Minh Vương ngủ thực ngon a, trừ bỏ hắn, tối qua chúng ta không ai được ngủ cả.”

Nhóm nhân mã tiếp ứng cũng thấy bọn họ,ở phía xa còn hét lên phấn khích, phía trước bụi mù tung lên, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Hai đội nhân mã gặp nhau, lập tức dung hợp thành một.

Nhân mã tiếp ứng tuy không cùng một đội, nhưng tình cảnh hỗn loạn lại kích động lòng người.

Nhân mã được Dung Điềm phân phó trấn giữ vừa thấy mặt Dung Điềm, lập tức nhanh chóng xuống ngựa, liên thanh hô to: “Đại vương vạn tuế!” Trên mặt mỗi người đều tràn ngập kích động không nói thành lời.

Dung Điềm lo lắng Phượng Minh đang ngủ say trong lòng sẽ bị đánh thức, vừa định phất tay kêu mọi người im lặng, hai giọng nói lanh lảnh át tiếng của mọi người đã vang đến bên tai.

“Minh Vương! Minh Vương người làm sao vậy?” Thu Nguyệt Thu Tinh ánh mắt nhạy bén, thấy Phượng Minh nằm bất động trong lòng Dung Điềm, hồn xiêu phách lạc, vọt mạnh đến bên Dung Điềm, liều mạng lay Phượng Minh dậy.

Dung Điềm chưa kịp giải thích, sắc mặt Thu Lam cũng đã trắng bệch xông lên, rớt nước mắt, vội vã khóc ròng nói: “Tại sao có thể như vậy, Tại sao lại như vậy? Trời ạ, Minh Vương. . . . . .”

Phượng Minh đang ngủ say, nghe thấy bên tai có tiếng khóc lớn, lại bị người khác lay mạnh, không thể không tỉnh mộng đẹp , khép hờ đôi mắt, nhíu mi lẩm bẩm nói: “Đừng ầm ĩ. . . . . . còn sớm mà, hảo Thu Lam, để ta ngủ thêm một lúc nữa. . . . . .”

Thu Tinh nghe thấy cậu nói chuyện, đầu tiên là sửng sốt, theo sau đó là mừng rỡ, kêu lên: “Minh Vương không sao! Minh Vương không sao rồi!”

Phượng Minh tỉnh tỉnh mê mê mở to mắt, cúi đầu thấy khuôn mặt quen thuộc của Thu Lam, ngây ngô cười nói: “Sớm a Thu Lam, hôm nay điểm tâm ăn cái gì.” Nhắm mắt lại, bỗng nhiên thân thể chấn động, một lần nữa mở mắt to, quái dị kêu lên: “Di? Thu Lam! Là Thu Lam! Còn có Thu Nguyệt ,Thu Tinh , chúng ta tới Vĩnh Ân rồi sao?” Kích động nhảy dựng lên từ trong lòng Dung Điềm, hại Dung Điềm bất ngờ thiếu chút nữa không kịp phòng bị, làm hắn ngã khỏi ngựa.

“Cẩn thận!” Dung Điềm trầm quát một tiếng, gắt gao ôm chặt cậu.

“Là chúng ta a, Minh Vương, người cuối cùng đã trở lại.” Thu Lam cảm xúc vừa ổn định, biết Phượng Minh không sao, nước mắt lại không cầm được mà rơi xuống, ôm Phượng Minh khóc ròng nói: “Người cuối cùng đã trở lại, chúng ta lo lắng gần chết.”

Thu Nguyệt cùng Thu Tinh cũng là vừa khóc vừa cười, quay đầu lại trừng mắt mắng Liệt Nhi: ” Liệt Nhi xấu xa, dám hù dọa chúng ta như vậy, còn không mau giải thích đi.”

Liệt Nhi nhún vai nói: “Ta giải thích cái gì? Ta còn không kịp mở miệng. . . . . .”

” Liệt Nhi!” Theo một tiếng hô to, một khoái mã vọt thẳng tới đám người Dung Điềm, người trên ngựa thần thái mừng rỡ, kích động khiến cả người run rẩy, tuấn mã xẹt qua người Liệt Nhi , vươn tay bắt lấy.

Ánh mắt Liệt Nhi đột nhiên sáng lên, cũng không lảng tránh đôi tay kia, đã từ trên yên ngựa của mình nhẹ nhàng nhảy sang ngựa của đối phương .

Ngựa kia thần tuấn phi thường, chạy được vài bước, đột nhiên dừng cước bộ, hí hai tiếng, ngoan ngoãn quay đầu, cùng Dung Điềm cưỡi ngựa sóng vai bước đi thong thả. Hai người, một là Liệt Nhi , người kia tự nhiên là tiền nhiệm Thái tử Vĩnh Ân Vĩnh Dật.

Hai người ngồi trên ngựa thân mật hôn nhẹ, Vĩnh Dật ngay cả Dung Điềm cũng không nhìn, chỉ để ý nhìn Liệt Nhi, kêu: ” Liệt Nhi, Liệt Nhi, Liệt Nhi. . . . . .”

Liệt Nhi mắt trợn trắng nói: “Ta trải qua gian khổ đã trở về, ngươi cũng không hỏi xem ta có bị thương hay không ?”

Vĩnh Dật cả kinh nói: “Ngươi bị thương? Ở đâu?” Bàn tay lo lắng liền vuốt ve người Liệt Nhi, làm sao còn có nửa điểm dáng dấp anh minh của Thái tử Vĩnh Ân ngày xưa.

Liệt Nhi bị hắn sờ khiến cả người ngứa ngáy, nhịn không được cười khanh khách cầu xin tha thứ: “Ta nói dối , ta không có bị thương, Vĩnh Dật ngươi mau dừng tay.”

Phượng Minh bên này bị bọn Thu Lam vây quanh khóc lóc, cũng đang cầu xin tha thứ: “Ta hiện tại thân thể rất khỏe, đầu óc cũng minh mẫn, cái gì cũng đều tốt lắm, các ngươi đừng khóc được không?”

Dung Điềm nói: “Mọi người đường dài bôn ba, đều vất vả , để chúng ta về doanh địa trước đi.”

Hắn vừa lên tiếng, tự nhiên không có người phản đối.

Mọi người lên ngựa quay về. Liệt Nhi tuy có ngựa của mình, Vĩnh Dật nói cái gì cũng không chịu để hắn cưỡi ngựa một mình. Thu Nguyệt cùng Thu Tinh giở trò xấu, cũng cố ý cùng ngồi một con.

Thu Lam ngẩng đầu nhìn mọi người đều có đôi có cặp mà lên ngựa, đối Thu Nguyệt Thu Tinh kia dậm chân nói: ” Ba người đều tự cưỡi ngựa được , sao hiện tại để ta cưỡi một mình? A!” Bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, vòng eo đã bị một cánh tay cường tráng mà hữu lực nâng giữa không trung, vững vàng dừng ở trên ngựa, lưng dựa vào một khuôn ngực nóng hừng hực.

Giọng nói thuần hậu của Dung Hổ ở bên tai Thu Lam truyền đến: “Minh Vương đói bụng , Đại vương kêu chúng ta khoái mã gia tiên* chạy về doanh địa. Ngươi kỹ thuật kỵ mã không thạo, cùng ta cưỡi chung được không ?”(* huy roi thúc ngựa)

“Dung Hổ thật là uy phong!” Thu Nguyệt Thu Tinh ở trên ngựa lớn tiếng vỗ tay.

Liệt Nhi hướng Dung Hổ huýt 1 cái, quay đầu hướng Vĩnh Dật mỉm cười ngọt ngào, làm cho Vĩnh Dật một trận mặt đỏ tim đập.

Dung Điềm ôm Phượng Minh, cười vang nói: “Không sai, là mệnh lệnh của bổn vương . Bổn vương hạ một mệnh lệnh nữa, về sau phàm là thời điểm phải khoái mã gia tiên , hết thảy để Dung Hổ bảo hộ Thu Lam , không được sơ sót.” Giơ roi huy mã, một tiếng quát cao, dẫn đầu chạy hướng doanh địa.

Mọi người phía sau đều chạy theo, gào thét đi, dấy lên một mảnh cát bụi.

Thu Lam xấu hổ hai gò má đỏ bừng, lấy khuỷu tay nhẹ huých ngực Dung Hổ ở phía sau một chút, thấp giọng nói: “Còn không mau đi?”

“Xem ta mang nàng vượt qua bọn họ, đem bọn Liệt Nhi Thu Tinh bỏ lại phía sau.” Dung Hổ hăng hái, hét lớn một tiếng, kẹp bụng ngựa, cưỡi ngựa tiến thẳng, đuổi theo đại đội phía trước.

Phượng Minh gặp lại đám Thu Lam , vừa vui vẻ vừa hưng phấn, lại thêm ở trong lòng Dung Điềm hảo hảo ngủ một giấc, tinh thần đặc biệt tốt, cùng Dung Điềm cưỡi chung một con, nhìn bóng cây hai bên vút nhanh qua, đón tiếng gió hỏi: “Doanh địa ở đâu? Thái hậu có phải đã tới trước chúng ta hay không?”

Dung Điềm nói: “Thái hậu trên đường cùng chúng ta tách ra, không đi con đường xa này, hẳn là đã đến sớm ba bốn ngày so với chúng ta. Doanh địa trước đây ở A mạn giang ở trong một sơn cốc mỹ lệ, chờ ngươi tới nơi đó rồi, bảo đảm sẽ phi thường thích. Bất quá. . . . . . Hắc. . . . . .”

Phượng Minh đang hưởng thụ tư vị thân mật ở trong lòng Dung Điềm, tiếng gió lại lớn, cũng không nghe rõ ràng vài chữ cuối của Dung Điềm, cả người nhàn hạ dựa vào trong lòng Dung Điềm, bởi vì hai tay nhàn rỗi, liền trở tay đi vuốt ve hai đùi Dung Điềm.

Dung Điềm đồng tử chợt trở nên thâm trầm, kiềm chế nói: “Phượng Minh , ngươi muốn ta ghìm ngựa tử hình ngươi ngay tại chỗ không?”

Phượng Minh quay đầu, thấy ánh mắt hắn toát ra dục hỏa, biết vui đùa quá trớn, le lưỡi, vội vàng thu hồi tay về, ngoan ngoãn nắm bờm ngựa . Đúng lúc này Dung Hổ mang Thu Lam chạy lên, khi lướt qua Dung Điềm, tốc độ hơi chậm lại, bẩm báo: “Vĩnh Dật vương tử nói hắn có chút việc muốn nói với Liệt Nhi, một lát nữa hai người sẽ chạy tới doanh địa.”

Phượng Minh cùng Dung Điềm vừa mới thiếu chút nữa khai hỏa, còn không biết Vĩnh Dật đang tìm nơi đem Liệt Nhi ” Tử hình ngay tại chỗ ” .

Phượng Minh thầm nghĩ: Vĩnh Dật kia thoạt nhìn rất ngoan, nguyên lai so với Dung Điềm càng “sắc” hơn.(“sắc” lang í mọi người )

Vừa ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt Dung Điềm có chút đăm chiêu, nhất thời cảnh báo vang lên, hung hăng cảnh cáo: “Ngươi đừng nghĩ chủ ý tà ma gì nha, đánh chết ta cũng sẽ không đáp ứng đâu.”

Dung Điềm làm ra biểu tình thống khổ không-thể-không-nhượng-bộ: “Được rồi, may mắn doanh địa cách đây không xa.” Cúi đầu rất nhanh hôn trộm một cái, vung mã tiên lên không trung , tạo ra một tiếng vang phiêu lượng.

Phía sau mọi người hoan hô tán thưởng, đều đồng loạt vung mã tiên, hướng tiểu cốc mỹ lệ trong núi xuất phát.

Không bao lâu, đưa mắt đã có thể nhìn thấy cửa vào sơn cốc, Dung Điềm ngược lại thả chậm ngựa, phất tay bảo mọi người phía sau đi trước.

Dung Hổ trong lòng liền hiểu, cùng Thu Lam dẫn đầu đi qua Dung Điềm , quay đầu lại liếc hai người một cái, mọi người theo Dung Hổ đi, trước mắt một trận bụi đất bay lên, chỉ chốc lát, tiếng vó ngựa chỉ còn lại một, đát đát đát đát, mới vừa rồi còn náo nhiệt, bây giờ bốn phía nhất thời có chút yên tĩnh.

Phượng Minh trong lòng kỳ quái, quay đầu nhìn Dung Điềm.

Dung Điềm trên mặt phảng phất một nét bình yên, thả lỏng dây cương, tùy ý cưỡi ngựa hoãn cước bộ, cúi đầu ăn cỏ, chính mình xoay người xuống ngựa, hai tay luồn dưới nách Phượng Minh , đem Phượng Minh từ trên ngựa ôm xuống dưới, nói: “Để ngựa nghỉ ngơi một chút. Nơi này phong cảnh rất đẹp, chúng ta ngồi xuống đi, đợi vào sơn cốc, một đám thị vệ thị nữ vây quanh, chỉ sợ cũng không có lúc an tĩnh như vậy.”

Phượng Minh “Ân” gật đầu, chọn một mặt cỏ khô mát ngồi xuống, tâm trạng ngổn ngang nhìn chung quanh một hồi, nhịn không được ,vẻ mặt hồ nghi hỏi: “Ngươi không phải có cái gì muốn nói với ta sao?”

Dung Điềm đứng bên cạnh ngựa , nghe vậy mày rậm khẽ nhíu lại, cũng không lên tiếng, chính là tiện tay lắc lắc mã tiên trong tay.

” Dung Điềm, ngươi rất ít khi ấp úng như vậy.” Phượng Minh đứng lên, kéo tay áo Dung Điềm làm hắn ngồi xuống, vỗ ngực nói: “Có chuyện gì khó xử, ngươi cứ việc nói thẳng. Minh Vương đại nhân có đại lượng, cái gì cũng có thể tiếp thu.”

Dung Điềm suy tư một lát, mới nói: “Bên trong sơn cốc, sẽ xuất hiện người mà ngươi không nghĩ tới.”

” Người không nghĩ tới?” Phượng Minh hoài nghi liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi sẽ không phải . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Dung Điềm vươn tay, hung hăng ôm cậu, trầm giọng nói: ” Phượng Minh, không ai có thể thay đổi quá khứ, chỉ có thể nhìn về phía trước, mới có thể hoàn thành đại sự.”

Phượng Minh bị hắn ôm đến cơ hồ không thở nổi, liều mạng vươn đầu lên hô hấp: “Người kia. . . . . .”

“Người kia ở ngay trong sơn cốc.” Dung Điềm lộ ra nụ cười anh tuấn, đột nhiên đứng lên, kéo Phượng Minh lên ngựa: “Ngươi từng nói qua một câu rất đúng, ký lai chi, tắc an chi *. Đến, chúng ta nhập doanh!”(* wo không hỉu,chỉ có thể dịch thô cái j đã đến,thì cái đó bình an.ai bít thì chỉ giáo nha)

Hắn tính tình phóng khoáng, do dự hiếm thấy cũng lướt qua rất nhanh, mang theo Phượng Minh, xả dây cương, tuấn mã nâng lên bốn vó, phi nhanh đi.

Vừa mới vào tiểu cốc, có thể thấy phía trước thạch đạo là tường thành phòng ngự vây quanh doanh địa, tường cao ước chừng hai trượng, bên ngoài có trạm canh gác cực cao khắp nơi, trong tường cao, loáng thoáng có thể nhìn thấy nóc nhà được xây bằng gỗ, liếc mắt một cái, đã biết doanh địa trong tiểu sơn cốc này không phải được xây qua loa, quy mô to lớn, tiêu hao nhiều công sức, nếu không phải đi vào thấy tận mắt, thật khó có thể tưởng tượng ra.( thạch đạo :con đường đá)

Đại môn đã hoàn toàn mở ra, nghiễm nhiên một tư thế nghênh đón long trọng. Vừa thấy Dung Điềm đến, bốn phía tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, trên tường thành binh lính đều nâng kiếm lên, vô cùng hân hoan.

Chỗ đại môn đứng không ít người, tất nhiên không thể thiếu Dung Hổ Thu Lam, nhưng bọn họ đều đứng ở hàng sau. Phượng Minh giương mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đập vào trong mắt, không phải Mị Cơ mỹ lệ thiên hạ , còn có thể là ai khác?

Phượng Minh sớm đoán được vài phần, thấy Mị Cơ , thật sự không có tâm tình buồn bực, nhưng vẫn còn thói quen dùng khuỷu tay thụi mạnh một cái lên ngực Dung Điềm đang đứng phía sau, nghe thấy Dung Điềm kêu một tiếng đau đớn: “Sinh khí?”

Phượng Minh nhếch mũi: “Ta đường đường là Tây Lôi Minh Vương , nào có công phu ăn loại dấm chua này?” Cưỡi ngựa đến trước tường thành, Phượng Minh thay khuôn mặt tươi cười, đầu tiên nhảy xuống ngựa, hướng Mị Cơ chào, ngẩng đầu tán thưởng doanh địa mà kẻ khác không thể không ca ngợi , thành thành thật thật nói: “Đây là nơi nàng ẩn cư ? Mị Cơ , lần này may mắn có nàng hỗ trợ, Tây Lôi lại thiếu nàng một đại ân tình .”

Mị Cơ tươi cười nhẹ nhàng ung dung, lắc đầu nói: “Minh Vương hiểu lầm . Mị Cơ bất quá là nữ tử bình thường, ẩn cư cần doanh địa khổng lồ như vậy làm gì? Nơi này quả thật là tiểu cốc ta ẩn cư sau khi rời đi Tây Lôi, nhưng những thứ hiện tại Minh Vương đang thấy, đều là Tiêu Thánh Sư tiên sinh một tay làm nên.” Ngón tay ngọc nhợt nhạt chỉ sang bên cạnh.

Phượng Minh đã sớm chú ý tới nam nhân đứng bên cạnh Mị Cơ, bởi vì muốn xem nhẹ sự tồn tại của hắn thật sự rất khó.

Là tân tình lang của Mị Cơ, hay là thủ hạ của Dung Điềm?

Người này mặc trường bào bạch sắc đơn giản, đứng bên cạnh Mị Cơ phục sức lộng lẫy, nhưng vì trên người ẩn ẩn phát ra một cỗ mị lực nam tính không giống người thường, mà cướp đi một nửa nổi bật của Mị Cơ.

Ngũ quan cũng không có cái nào xuất sắc, nếu tách ra cẩn thận cân nhắc, tựa hồ còn thấy được có điểm thô ráp, nhưng mắt, nhĩ, khẩu, mũi một khi kết hợp lại, tất cả sự thô ráp đều biến đổi thống nhất hài hòa tạo nên khí chất của nam nhân thành thục. Ánh mắt thâm thúy không đáy, thành thục nhưng không có chút lão khí, từ trên mặt hắn căn bản không thể nào đoán được niên kỉ của hắn .

Hắn dáng người cao to, vóc dáng đại khái cùng Dung Điềm tương xứng, thể trạng cân xứng, hai tay tự nhiên buông thõng hai bên đùi .

Phượng Minh và hắn không quen nhau, không tiện nhìn thẳng mặt hắn, tầm mắt ngược lại dừng ở trên mười ngón tay thon dài của hắn, ngực đột nhiên đập mạnh, nói: “Tiên sinh nhất định là kiếm thuật phi phàm.”

Người nọ mỉm cười, nói: ” Ánh mắt Minh Vương cũng rất lợi hại.” Ngược lại nhìn phía sau Phượng Minh , lại cười nói: “Tây Lôi Vương biệt lai vô dạng, Tiêu Thánh Sư nhận được tín của Tây Lôi Vương, dẫn người gấp rút làm việc, làm ra chỗ binh doanh bí mật này, cuối cùng cũng không phụ ủy thác của Tây Lôi Vương.”

“Đa tạ tiên sinh.”

Phượng Minh trong lòng cảm thấy dị thường, quay đầu cổ quái nhìn về phía Dung Điềm . Cậu nhận thức Dung Điềm lâu như thế, chưa từng nghe qua Dung Điềm đối với ai nói chuyện cung kính như vậy.

Dung Điềm vỗ vỗ bờ vai của cậu, giới thiệu với cậu: “Phượng Minh, vị này chính là ân sư của ta, đệ nhất kiếm thuật sư tung hoành Thập nhất quốc ,Tiêu tiên sinh.Tiên sinh, đây là Phượng Minh .” Hắn dừng một lát, lại nói: “Phượng Minh tâm tính tiểu hài tử, thường thường nghĩ viễn vông, nói không lựa lời, nếu đắc tội tiên sinh, còn thỉnh tiên sinh có thể châm chước một chút.”

Phượng Minh quan sát Tiêu Thánh Sư, bỗng nhiên cảm thấy một trận kinh hãi, lặng lẽ thay đổi cước bộ, dựa vào càng gần Dung Điềm.

Tiêu Thánh Sư không để ý chút nào, mỉm cười gật đầu nói: “Tây Lôi Minh Vương vang danh khắp thiên hạ, đây là kỳ tài, thật sự phải chúc mừng Tây Lôi Vương. Chúng ta vào trong bàn bạc.” Xoay người dẫn mọi người đi vào đại môn.

Cần hai, ba mươi người đẩy mới có thể di chuyển mộc đại môn to lớn, bọn họ ở phía sau từ từ đóng cửa.

“Thời gian gấp gáp, binh doanh tuy rằng hoàn thành đúng lúc, nhưng còn có rất nhiều nơi cần củng cố thêm, ta tổng cộng đã bố trí bảy đài canh gác , tứ cấp tam ải, ngũ minh nhất ám, mà đài canh gác lại có thể đảm đương tạm thời che dấu. . . . . .”

Từ đại môn đi vào doanh địa, quả nhiên quy mô lớn, thiết kế xảo diệu, bởi vì phần lớn lấy tài nguyên tại chỗ, mà rất nhiều nơi lại tận lực mượn điều kiện tự nhiên của tiểu cốc , cho nên tiết kiệm  được không ít nhân lực cùng thời gian.

Phượng Minh nghe bọn hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt thương thảo kiến trúc doanh địa, nhất thời ngáp to, lặng lẽ lùi lại vài bước, cùng Dung Hổ sóng vai, hung hăng trừng y, thấp giọng mắng: “Ngươi dạy học kiểu gì vậy? Đệ nhất kiếm thuật sư rõ ràng kêu Tiêu Thánh Sư, ta lầm thành đệ tử, hại ta xấu mặt trước mặt mọi người.”

Dung Hổ dở khóc dở cười, giải thích : “Tiêu Túng là nguyên danh của hắn, Tiêu Thánh Sư là tôn xưng mà thế nhân gọi hắn.”

Thu Lam ở một bên lấy tay chỉ mặt Phượng Minh xấu hổ : “Minh Vương không lắng nghe bài học, ngược lại oán trách Dung Hổ không tốt.”

Phượng Minh trên mặt lúc đỏ lúc trắng, quan sát Thu Lam , lắc đầu thở dài: “Nữ sinh ngoại tộc, ai ai, cánh tay hiện giờ lại đánh ra bên ngoài rồi .”(ý Phượng Minh là Thu Lam là nữ nhân nên chỉ bít giúp trượng phu tương lai thui)

“Nô tỳ chỉ là nói sự thật.” Thu Lam nói thầm một tiếng, đỏ mặt, sợ Phượng Minh nói ra cái khác , không dám tái lên tiếng.

Dung Hổ lại nói: “Minh Vương cẩn thận, Tiêu Thánh Sư tính tình nổi danh cổ quái, tuy rằng không phải quân vương, nhưng quyền thế so với nhất quốc chi chủ* còn lớn hơn, dưới tay có một đám tử sĩ tài ba vì hắn cống hiến, ngươi xem tài năng của hắn ở trong khoảng thời gian ngắn bất tri bất giác kiến tạo một cái binh doanh khổng lồ như vậy, có thể thấy hắn có bao nhiêu lợi hại, không thể đắc tội.”(*: người đứng đầu 1 nước)

“Đúng rồi, ngay cả Đại vương cùng Mị Cơ cô nương cũng không dám xưng thẳng kỳ danh, chỉ dùng tôn xưng tiên sinh.”

Phượng Minh nhíu mi nói: “Hắn là sư phụ của Dung Điềm, sao ta chưa bao giờ biết?”

Thu Lam mở to đôi mắt trong suốt: ” Lúc nào nô tỳ cũng ở thái tử điện thị hầu, chuyện sư phụ Đại vương, nô tỳ làm sao biết được ?”

Phượng Minh chưa kịp chuyển ánh mắt tới trên người Dung Hổ, Dung Hổ đột nhiên nói: “Đại vương đang tìm Minh Vương  .” Chỉ tay về phía trước.

Phượng Minh nhìn phía trước, quả nhiên Dung Điềm đang quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy cậu rơi lại phía sau, nở nụ cười: “Nhất định là chúng ta thảo luận bố trí binh doanh rất chán, dù sao hôm nay cũng bàn không xong, đến, ta dẫn ngươi đi xem phòng ngủ trước.”

Mị Cơ ôn hòa hữu lễ, vẫn đi theo phía sau hai người Dung Điềm cùng Tiêu Túng cách khoảng hai bước , không quấy rầy chính sự của bọn họ , lúc này dịu dàng dời bước lại đây: “Mị Cơ tự mình xuống bếp, chuẩn bị rượu và thức ăn vì Đại vương cùng Minh Vương tẩy trần. Đợi Đại vương cùng Minh Vương nghỉ ngơi một chút xong, đãi buổi tiệc ở chính sảnh được không ?”

“Cũng tốt,đã làm phiền rồi .” Dung Điềm cười ôn nhu với Mị Cơ, xoay người lại cáo từ Tiêu Túng, cầm tay Phượng Minh, dẫn đám người Thu Lam Dung Hổ Thu Nguyệt Thu Tinh, đi về phía phòng ngủ của mình.

Nói là phòng ngủ, đương nhiên không phải đơn giản là một cái phòng ngủ mà thôi.

Đó là một không gian giống như một viện lạc hoàn chỉnh, thiết kế đã mượn vách núi cùng cây cối, kiến trúc được xây dựng chiếm một nửa trên núi đá cùng cổ thụ, tràn ngập ý tưởng mới lạ. Không gian tuy nhỏ, các phòng đều có đủ, chính sảnh, sườn thính, tiểu phòng bếp đều qua một phen tỉ mỉ bố trí, không biết có phải Mị Cơ tự mình chuẩn bị không .

Dung Điềm cùng Phượng Minh tự nhiên chiếm phòng ngủ chính, mấy ngủ phòng khác liền để bọn Dung Hổ Thu Lam tự phân chia, thân vệ hơn phân nửa an trí phòng trống ở viện lạc bên ngoài.

Phượng Minh lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, mới đến chỗ lạ nên không dừng lại được, sờ sờ nơi này, bính bính nơi đó, vừa ngoạn vừa hỏi: “Binh lính bên ngoài mặc phục sức không giống nhau, có phải không cùng một đội quân?”

“Khó được dịp tâm nhãn ngươi tiến bộ, biết phải quan sát hoàn cảnh.” Dung Điềm thấy cậu ở trong phòng không ngừng náo loạn, hết kiên nhẫn bắt lấy cậu, ôm cậu ngồi lên đùi mình: ” Trong binh doanh này có binh lính Tây Lôi chính thống, có tử sĩ ta ngầm huấn luyện, có gia tướng của Vĩnh Dật vương tử, có hộ vệ của Mị Cơ, còn có người bên cạnh tiên sinh .”

Phượng Minh líu lưỡi: “Trách không được ta thấy hoa cả mắt.” Sắc mặt buồn bã, cúi đầu nói thầm: “Sao ta chưa bao giờ biết ngươi có một sư phụ nổi danh như vậy?”

” Nếu không ngươi nghĩ rằng kiếm thuật của ta là theo ai học?” Dung Điềm vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: “Đây là cơ mật. Tiên sinh hiếm khi đồng ý thu nhận đệ tử, hắn không thích tin tức truyền ra ngoài, ai dám trái ý hắn? Ngày đó ta cùng Đồng Nhi đại chiến đã viết thư cầu viện tiên sinh, tiên sinh lại đồng ý tự mình đến đây trợ giúp, thật sự là không tưởng tượng được. Nếu không phải có tiên sinh ở trong này coi chừng Đồng Nhi, có thể ta còn phải chậm một tháng mới có thể lên đường đi Đông Phàm.”

Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, lúc ấy cậu ở Đông Phàm tình thế nguy cấp, bên này Lộc Đan bệnh nặng, bên kia có Quân Thanh cùng Quân Đình lúc nào cũng có thể trở mặt, đừng nói chậm một tháng, cho dù chỉ chậm mười ngày, mạng nhỏ của mình cũng phần nhiều sẽ bị thanh toán.

Dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lại nhịn không được hỏi: “Người Vĩnh Ân đang ở trong này, làm sao giúp ngươi coi chừng Đồng Nhi?”

Dung Điềm ha hả cười rộ lên, dùng đầu ngón tay chọt khuôn mặt trơn mềm của cậu: “Nếu ngươi mà làm Tây Lôi Vương, chỉ sợ đã sớm bị người nghiền xương thành tro . Chúng ta ở Đông Phàm náo loạn một hồi, chẳng lẽ Đồng Nhi một chút tin tức cũng không biết? Hắn đoán chúng ta sẽ trở về Tây Lôi, chắc chắn phái ra cao thủ mai phục trên đường, chặn giết chúng ta.”

Phượng Minh dọc theo đường đi chỉ lo lắng bại lộ hành tung, bị người của địch quốc phát hiện mà đuổi giết, lúc này mới nghĩ đến khả năng mình bị Đồng Nhi phái người chặn giết, hậu tri hậu giác vỗ mạnh cái trán: “Đúng nga, Đồng Nhi sao lại không biết tin tức ở Đông Phàm?”

“Không cần lo lắng.” Dung Điềm ở trên mặt cậu thâu hương(dê,hun hít) , thản nhiên nói: “Nói đến mai phục chặn giết, mười Đồng Nhi cũng không phải đối thủ của tiên sinh, ta dám cam đoan, những cao thủ của hắn vừa ra đô thành, từ nay về sau bặt vô âm tín.”

Lúc này mới hiểu được, nguyên lai lên đường bình an, hoàn toàn không can hệ gì tới hai chữ may mắn.