Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 7 - Chương 4




CHƯƠNG 4

Một đường đuổi theo Thái hậu , Phượng Minh e sợ có người theo dõi, không dám mở miệng nói gì với Thái hậu , hai người im lặng không nói, người ngồi kiệu, người cưỡi ngựa trở về tẩm cung.



Dừng ngựa, thiếp thân người hầu cùng vài thị nữ chào đón nói: “Quốc sư tới, đang chờ Minh vương trong thính phòng ạ.”

Phượng Minh chạy nhanh vào, xa xa thấy bóng dáng kiên cường của Lộc Đan, chẳng biết tại sao, trong tâm lại thấy có chút thoải mái, tươi cười nói: “Tuyết lớn quá, sao Quốc sư lại tới đây, không sợ lạnh sao?”

Lộc Đan xoay người, khóe môi gợi lên: “Vừa mới nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Minh vương, tựa hồ đang bực bội. Nhưng giờ phút này nghe được tiếng của Minh vương, tâm tình Minh vương thật tốt.” Trên người hắn mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, lộ ra da thịt trắng mịn, đẹp cực kì.

“Đừng nói nữa, nếu không phải tại cái nghị thính kia, bọn họ hoài nghi sư phụ ta nói dối, thật sự là buồn cười.” Phượng Minh ngồi xuống, đem sự tình nói ra một lượt, mới chợt nhớ: “Sư phụ cũng cùng ta trở về, sao không thấy người nhỉ?”

Thiếp thân người hầu từ trong phòng bước ra, nói: “Đại sư nói nàng thấy mệt, nên đã trở về phòng nghỉ ngơi, thỉnh Minh vương tiếp đón quốc sư.”

Lộc Đan nói: “Không cần kinh động Tôn Tử đại sư, nói thật, Lộc Đan lần này đến đây, cũng bất quá là vì trông thấy Minh… Khụ khụ khụ…” Cư nhiên đưa tay che miệng lại, ho một trận, giống như thở không nổi.

Phượng Minh nhíu mày, tiến tới trước nói: “Quốc sư không sao chứ? Người đâu mau mang trà nóng lên đây.”

Lộc Đan xua tay ngăn cản, lại ho một hồi, chậm rãi dừng lại, khẽ cười, nói: ” Tiết trời càng lúc càng lạnh.” Trên mặt hai vệt ửng đỏ, tự nhiên lại khiến khuôn mặt muôn phần xinh đẹp hơn.

Phượng Minh cầm tay hắn, chỉ cảm thấy lạnh như một tảng băng, nhìn xa thì không thấy, đứng gần mới thấy Lộc Đan tựa hồ gầy yếu đi rất nhiều, không khỏi âm thầm lo lắng, cau mày nói: “Hai ngày trước còn khỏe, làm sao lại…”

“Minh vương đã dạy Lộc Đan một câu, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.” Lộc Đan thấy cậu như vậy, lại nở nụ cười, thấp giọng nói: “Sớm đã nói với Minh vương, chẳng lẽ Minh vương nghĩ lời Lộc Đan nói hôm trước là nói dối sao? Hiện tại bên Tướng quân tám phần cũng lừa không được . Lộc Đan không phải là người tốt đẹp gì, chết cũng đáng giá.”

Lời này của hắn dù thiên chân vạn xác, Phượng Minh cũng quả thật bị hắn làm hại rất thảm, nhưng giờ phút này nghe hắn nói như thế, Phượng Minh tựa hồ bị người dùng dao đâm một nhát, nước mắt cơ hồ chảy xuống, nức nở nói: “Trong vương cung rất nhiều thảo dược quý báu, lại có ngự y tốt nhất, Quốc sư không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Lộc Đan trầm mặc hồi lâu, cúi đầu thở dài: ” Tâm địa Minh vương như vậy, Lộc Đan thật không hiểu là nên thấy may mắn cho Đại vương, hay là lo lắng cho Minh vương nữa?” Vỗ vỗ tay Phượng Minh, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, một ngày còn có ta ở trong cung, Quân Thanh cũng không dám làm gì ngươi. Đại sư… Ai, ta hôm nay không thể lãnh giáo đại sư .”

Hắn chậm rãi đứng lên, thân mình đột nhiên ngã xuống. Phượng Minh kinh hô một tiếng, đỡ lấy hắn, không ngờ hắn lại suy yếu đến mức này.

Lộc Đan gạt Phượng Minh ra, miễn cưỡng đứng vững, cười nói: “Khiến Minh vương nhìn thấy cảnh chê cười này.”

Phượng Minh không đành lòng, hỏi: “Quốc sư lần sau có việc, phái người bảo ta tới tẩm cung Quốc sư là được.”

Lộc Đan gật gật đầu, nhìn về phía Phượng Minh, muốn nói nhưng rồi lại thôi.

“Quốc sư phải chăng có chuyện muốn nói với ta?”

Lộc Đan chăm chú nhìn Phượng Minh một hồi, cười tươi lộ ra hàm răng trắng, nói: “Minh vương cũng biết, cung điện này trong ngoài đều có gian tế?”

Phượng Minh nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái.

“Lộc Đan có một điều thỉnh cầu…”

“Quốc sư xin cứ nói.”

“Đại vương nhân hậu, yêu dân, tôn sư trọng đạo, kính trọng thần linh, tràn đầy trí tuệ…”

Phượng Minh lúc đầu còn không biết Lộc Đan muốn nói gì, nghe thấy chữ trí tuệ, trong đầu nhấp nhoáng một chút hỏa hoa, “Nga” một tiếng,đã hiểu được.

Buổi sáng Thái hậu  nói sẽ thu người đệ tử thứ hai, xem ra là đã tuyền đến tai Lộc Đan.

Lộc Đan ghé lại gần tai Phượng Minh, thì thầm: “Thỉnh Minh vương vì Đại vương ở trước mặt Tôn Tử đại sư nói tốt vài câu.” Lộ ra một nụ cười thản nhiên, ngồi trên kiệu nhỏ, rời đi trong màn tuyết.

Phượng Minh cáo từ Lộc Đan rồi, trở lại thư phòng, thấy phương lược luyện binh đã viết được một nửa đặt trên bàn. Trò đùa của Quân Thanh cùng Lộc Đan kia thật đúng là cáo già, trong quá trình phân tranh này, cái gọi là lí luận khoa học căn bản cũng chẳng có tích sự gì, nếu Quân Thanh có tâm làm khó dễ, cho dù là lý luận luyện binh cũng bị phủ tuyết mà thôi.

Phượng Minh rầu rĩ, tùy tay viết luyện binh phương lược, ngơ ngác ngồi xuống, nghĩ kĩ lại những suy nghĩ loạn xạ bát nháo trong đầu mình.

Lộc Đan xem ra là bệnh nặng , không nghĩ tới người bị bệnh lâu ngày khí lực suy yếu, nhìn hắn yếu như vậy, cũng không biết có thể cầm cự vài ngày không . Bây giờ trở về mới nhớ, kỳ thật Lộc Đan trên đường từ Vĩnh Ân trở về, thì từ từ chậm rãi yếu đi, chính là Phượng Minh rất chậm chạp, nhìn mà không đoán ra.

Về phần quân vụ của Quân Đình, văn tự của thần linh, mật mã morse, còn cái đại họa lâm đầu gì đó nữa, so với “Thập nhị quốc ký” còn phức tạp hơn, Phượng Minh căn bản là lười suy nghĩ.

Nhưng thật ra tin tức Dung Điềm truyền đến ―― binh không nhận huyết lấy đậu thắng, cái “Lấy đậu thắng ” kia, rốt cuộc là ý gì?

Nơi gian tế đáng hận này, không dám cùng Thái hậu mật đàm, hơn nữa nhìn ý tứ Thái hậu , tựa hồ chưa nguyện ý nói ra kế hoạch của Dung Điềm.

Phượng Minh vẻ mặt đau khổ suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

Ngáp dài một cái, bụng bỗng nhiên phát ra tiếng “Ùng ục”, lúc này mới nhớ ra là chưa có dùng ngọ thiện .

Ra đến thính phòng, thì thấy người hầu đang tìm mình, nói: “Tôn tử đại sư sai người đem ngọ thiện vào cho Minh Vương, Minh Vương thấy sao ?Minh Vương muốn ăn ở thính phòng hay phòng ăn”

“Ăn ở thính phòng đi, lạnh thế này, đốt lửa sưởi ấm là tốt nhất.”

Bỗng một tiếng hoảng hốt truyền vào: “Một mớ thỏ hoang này, nhóm lửa nướng lên nhớ chừa ta một phần.”

Phượng Minh ngẩng đầu, thấy Thương Nhan đi vào thính phòng, trong tay quả thực đang cầm một con thỏ, phía sau hắn là Quân Đình, cũng không thấy Lâm Ấm.

Phượng Minh lấy làm lạ hỏi: “Thương Nhan tướng quân như thế nào bỗng nhiên lại tới đây vậy?”

“Tan nghị luận rồi có chút rảnh rỗi, đến thăm Minh vương cùng Tôn Tử đại sư, tiện thể mang theo chút ngọ thiện.” Thương Nhan đem con thỏ giao cho thiếp thân người hầu.

Quân Đình nói thẳng: “Phụ thân phái chúng ta đi coi chừng các ngươi, vạn nhất tra ra các ngươi dùng lời đồn dao động quân tâm, lập tức nghiêm trị không tha.”

“Thập Tam quân tá sao lại thế? Ha hả, bên ngoài thời tiết rất lạnh, chúng ta ngồi xuống ăn một bữa lẩu không tốt sao?” Thương Nhan lộ ra vẻ mặt vui cười hết sức ân cần.

Phượng Minh đối với vị lão tướng này ấn tượng khá tốt, thân thiết cười với hắn, không hề để ý thái độ của Quân Đình, sai người mang bát đũa tới.

Bọn thị nữ tay chân lanh lẹ bưng lên tiểu lò chảo nóng cùng với đủ loại thịt, tùy nhân đem con thỏ giao cho phòng bếp, tự mình mang bình mỹ tửu tới, vì Phượng Minh châm rượu cho mọi người .

Phượng Minh nốc một hơi, khen: “Rượu Đông Phàm thật hảo a.” Ngẩng đầu nhìn Quân Đình, ôn nhu hỏi: “Thập Tam quân tá không ngồi xuống uống một chén sao? Thời tiết rất lạnh, rượu có thể làm người ấm lên đó.”

Quân Đình lạnh lùng liếc cậu một cái.

Thương Nhan cũng nói: Đúng vậy a, cho dù có lệnh trên người, cũng không thể không ăn cơm.”

Quân Đình lúc này mới cứng ngắc ngồi đối diện Phượng Minh.

Thật là kỳ quái, buổi sáng nàng khuyên Phượng Minh suy nghĩ thì thái độ còn rất hảo, sao vừa nghị luận xong, độ thân mật lại giảm xuống số âm như vậy? Phượng Minh không khỏi nhíu mi.

Thương Nhan trái ngược với Quân Đình lãnh đạm căm thù, vẻ mặt ôn hoà hơn, uống ba chén rượu lót bụng, chợt hỏi: “Nghe nói Minh vương từ nhỏ đã được dưỡng dục trở thành thái tử Tây Lôi?”

“A? Đúng vậy.” Phượng Minh trong lòng khẽ giật mình, ôn thanh đáp: “Năm đó nội bộ Tây Lôi có biến, sợ có người mưu hại thái tử, cho nên lão Dung vương dùng con của mình thay thế thái tử ở lại trong cung, mà đem thái tử chân chính, sau này là Tây Lôi vương giữ bên cạnh bảo hộ.”

“Ha hả, lão Dung vương dùng con của mình…” Thương Nhan hào sảng cười to: “Nghe khẩu khí Minh vương như vậy, tựa hồ muốn nói ngoại nhân sự tình giống nhau, lão Dung vương không phải là phụ thân của Minh vương sao?”

Phượng Minh nghe lời của hắn, bỗng nhiên cả kinh.

Trời ạ, không phải là toàn bộ Đông Phàm đã biết chuyện cậu dời hồn chứ? Chẳng lẽ Lộc Đan trước khi chết còn giở trò quỷ với cậu? Vừa rồi cậu còn vạn phần đồng tình với Lộc Đan.

“Thương Nhan tướng quân nói đúng phân nửa. Ta từ nhỏ bị đưa vào trong cung, phụ thân toàn tâm toàn ý bảo hộ thái tử thật, không quan tâm tới con ruột, cho nên phụ tử trong lúc đó khó tránh khỏi bất hòa.” Phượng Minh miễn cưỡng cười, chậm rãi uống một ly.

Thương Nhan ngửa đầu uống xong một ly, đem chén rượu đặt trên bàn tay thưởng thức, thỉnh thoảng giương mắt liếc nhìn Phượng Minh. Phượng Minh trong lòng nóng như lửa, bị kẻ đối diện nhìn, lông tơ cả người dựng đứng, không khỏi thầm nghĩ: kiếp sau đầu thai nhất định phải tìm hiểu kĩ người ta sẽ nhập hồn, Tá Thi Hoàn Hồn linh tinh cái gì ta cũng mặc kệ, cái gì nói ra cũng làm ta chột dạ.

“Có một việc, không biết nên nói hay không…” Thương Nhan trầm ngâm thật lâu sau, trên mặt lộ ra nét muốn nói, nhưng rồi lại thôi.

“Lão tướng quân có chuyện thỉnh cứ nói.”

“Ai, chuyện này, nếu Dung Điềm còn sống, Minh vương vẫn là trọng thần của Tây Lôi , ta tuyệt không nói một chữ. Nhưng tình thế bây giờ, nói ra tựa hồ cũng không ngại nữa.”

Cái này, ngay cả Quân Đình cũng lộ ra thần sắc nghiêm túc.

Thương Nhan hít một hơi, nói: “Minh vương cũng biết, tướng mạo khí chất của ngươi, rất giống một người bằng hữu cũ của ta. Khi mới gặp, ta thiếu chút nữa tưởng ngươi là con hắn, cho nên vừa thấy thì đã sinh ra hảo cảm với ngươi.”

Phượng Minh trừng mắt to.

Quân Đình nói xen vào: “Tướng quân nhất định nghĩ sai rồi, Minh vương sinh trưởng ở hoàng cung Tây Lôi, là thân tử của Lão Dung vương, sao có thể là con người khác?”

“Đây chính là vấn đề. Thỉnh Thập Tam quân tá đứng vị trí của Lão Dung vương ngẫm lại, tình huống có thể dùng con người khác, hắn sẽ đem thân tử ruột thịt của mình vào hoàn cảnh nguy hiểm tùy thời bị ám sát sao?”

Phượng Minh nhẹ buông tay, chén rượu ngã trên mặt đất.